SẮC HOA ANH ĐÀO
Chương 8: Một đêm bảy lần
Edit: Thanh Yên
Nguồn: Yên Nhiên
Follow nhà để cập nhật truyện nhanh nhất nhé~
14/04/2021
- ------------------------------
Sau khi nghe rõ được lời người đàn ông nói, Đàm Anh Anh cơ hồ là vô thức xoay người lấy tay che môi anh lại.
Tưởng Y Y có chút kỳ quái nhìn cô một cái: "Không nhiều sao? Vậy tôi không uống đâu."
"Không phải không phải!" Mặt Đàm Anh Anh đỏ lên, đem bình giữ ấm đưa tới: "Cái này nước nhiều _____"
Nhưng chuyện các người nói không phải là cùng một đề tài!
Phó Hoài kéo tay của cô ra, lúc nói chuyện hơi thở phả vào tay của cô.
"Vậy cái gì nước không nhiều?"
Cô vừa vội vừa tức, lòng bàn tay cũng bị hơi thở của anh đốt nóng lên, nhưng thật sự là không tìm ra lời nào để phản bác lại, cuối cùng chỉ có thể là dùng sức đạp anh một đạp.
Thế là đôi giày sạch bóng bia bị in lên vết bẩn của dấu chân, nhưng anh dường như cũng không tức giận.
Người đàn ông tựa vào cửa sổ xe, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Ánh sáng buổi sáng dịu dàng, những ngọn núi bao quanh, gương mặt của anh thư giãn thả lỏng, màu sắc xa xôi ẩn ẩn trên cửa sổ xe.
Cô ngồi ở bên cạnh anh, hơi thở rất gần, chân thực cùng sinh động đã lâu không thấy.
Điều này khiến anh tự nhiên thấy vui vẻ, bóng cô in trên cửa sổ, anh nhìn xuyên qua bóng hình ấy là cảnh tượng bên ngoài vụt vụt lướt qua.
Mặc dù đường lên núi rất ngoằn ngoèo khúc khuỷu, nhưng cảnh quay ngày hôm nay cũng coi như thuận lợi, sáu giờ chiều, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành.
Lúc ăn cơm tối, Phó Hoài có uống chút rượu, nói cũng thật kì lạ, tửu lượng của người đàn ông này tốt vô cùng, giống như là đã rèn được ở đâu vậy, cuối cùng tất cả người trên bàn đã say gục mất, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung bình thản.
Bởi vì đã nhận được bài học từ lần uống rượu lúc trước nên lúc này dù đánh chết Đàm Anh Anh cũng không dám dính một giọt rượu.
Chỉ còn hai người bọn họ là hoàn toàn tỉnh táo, đưa mấy người nhao nhao kia về phòng.
Thật vất vả mới hộ tống xong đám người kia, Phó Hoài người mới vừa rồi còn kiêng được cả hai người đàn ông to khoẻ về phòng, bây giờ đột lại nhiên có chút say rượu.
Nhìn bước chân của anh có chút không vững, hơi lảo đảo, Đàm Anh Anh vội vàng đỡ lấy anh.
Sau đó, anh ân cần rút thẻ phòng từ trong túi cô ra, quẹt của đi vào.
Bước vào gian phòng của cô.
Đàm Anh Anh đưa tay ra, vô thức muốn ngăn anh lại.
Người đàn ông đưa mắt nhìn bốn phía một vòng, thấp giọng nói: "Nhìn đi, không có ai cả."
Đàm Anh Anh:?
Cô bất giác hiểu được: "Không phải là anh cố ý chuốc say bọn họ để có thể quang minh chính đại bước vào phòng tôi đó chứ?"
"Tôi cũng có chút say mà."
..............
Đàm Anh Anh: "Đang yên đang lành anh cởϊ qυầи áo làm gì thế?"
Anh trả lời hết sức tự nhiên: "Cũng cần phải tắm rửa chứ."
Hình như cũng đúng.
Đàm Anh Anh bước qua, giúp anh cởi nút áo.
.................
Sau đó không biết như thế nào lại biến thành bộ dáng như bây giờ.
Bọn họ khoả thân đối mặt với nhau, Đàm Anh Anh bị ôm trên bồn rửa tay, dưới người là bàn đá cẩm thạch dài cứng rắn, còn rất lạnh nữa, còn trên người thì được anh chậm rãi hôn khắp nơi, cùng với cơ thể nóng hổi đang áp sát cô.
Nóng lạnh kết hợp với nhau vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cơ thể cô run rẩy, sự nhạy cảm ngày càng lan rộng ra, vành tai bị anh ngậm lấy, cô mơ hồ cảm thấy ở phía dưới đã ẩm ướt đến không chịu nổi.
Bàn tay Phó Hoài đặt trên nhũ thịt của cô, cẩn thận nhào nặn, trêu đùa nhũ tiêm, một bên khác thì dùng môi răng phác họa đường cong của nó, đôi lúc còn ác độc khẽ cắn một cái, đổi lấy cô nhẹ giọng rêи ɾỉ: "Ưʍ..."
Cô không khống chế được mà cong người ngã ra phía sau, dưới ánh đèn dịu nhẹ của phòng tắm, cái cổ thiên nga của cô tạo nên một vòng cung yếu ớt mà lại vô cùng xinh đẹp.
Sau đó là trở lại giường.
Phó Hoài cho cô chống đỡ nơi mép giường, đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ xương quai xanh quyến rũ, mυ'ŧ một cái tạo ra dấu vết nhàn nhạt, cây gậy nóng hổi kia áp lên bụng của cô, cô có thể cảm nhận được sự ướŧ áŧ cùng nhiệt độ nóng hổi của món đồ kia.
Anh thấp giọng hỏi: "Có thể vào được không?"
"............"
Đàm Anh Anh khó khăn nói ra một câu: "Nếu tôi nói không được thì anh sẽ không vào sao?"
Anh nói: "Ừm."
"..... Có thể." Một lúc lâu sau, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu của cô vang lên: "Vào đi."
Môi lưỡi người đàn ông cuống vào vành tai cô, ngón tay vuốt ve nơi đùi non mềm, làm cho nước mật ngọt của cô càng chảy ra nhiều hơn, lặp lại vài lần như thế, lại nghiêng người áp lên người cô, kéo tủ đầu giường ra, giống như là kiếm cái gì đó.
Đàm Anh Anh: "Anh kiếm cái gì vậy?"
Giọng anh khàn khàn, tràn ngập mùi vị tìиɧ ɖu͙©: "Tìm bao."
Anh kiếm một hồi, các đồ vật binh binh bang bang do va chạm vào nhau mà vang lên, cô cảm thấy bên cạnh có chút ánh sáng đang truyền đến, giống như là anh đang mở điện thoại lên vậy.
Lúc này anh mở điện thoại lên làm gì?
Chợt, anh xuống giường, phủ thêm áo khoác ngoài.
Đàm Anh Anh cũng nghiêng người, làm theo tư thế giống anh khi nãy, kéo ngăn tủ ra.
Bên trong có một hộp màu lam đã bị khui ra, phía trên hình như viết kích thước là cỡ trung.
Cô gọi anh lại: "Ở đây không phải có rồi sao?"
Người đàn ông nhíu mày ghét bỏ: "Quá nhỏ."
"........."
Khoe khoang thôi phải không?
Phó Hoài kéo cửa ra, Đàm Anh Anh kinh hô một tiếng, đang định đắp chăn lên, cùm cụp một tiếng, cửa đã đóng lại.
Lúc trở lại, trên tay người đàn ông có thêm một hộp màu xanh sẫm.
Đàm Anh Anh kinh ngạc: "Anh kiếm đâu ra vậy? Ngoài đó có máy bán tự động à?"
"Đừng quản mấy chuyện này." Anh cởϊ áσ khoác, cơ thể nóng hổi lại đè lên cô: "Làm chính sự trước đã."
..............
Cô thật sự đã đủ ướŧ áŧ rồi, lúc đi vào anh cũng không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng bởi vì kích thước quá lớn nên quá trình đi vào có chút khó khăn, vừa thăm dò đi vào được một chút thì vách thịt non mềm của cô lại xoắn chặt lấy anh.
Người đàn ông thấp giọng thở ra, chậm rãi khuấy động đầu v* ngạo nghễ ưỡn lên của cô.
"Bảo bối, em thả lỏng một chút đi nào."
"Đừng siết như vậy, anh vào không được."
"Chân đừng siết chặt quá, eo anh bị em kẹp chặt như muốn đứt ra rồi này."
"Rất thoải mái sao? Em ra thật nhiều nước."
"Là chỗ này sao?"
"Ưm, xem ra là đúng rồi."
"Động chút đi bảo bối, sao lại kẹp anh chặt như vậy chứ."
...........
Trời xanh có thể thấy được, người đàn ông kiệm lời trong mắt người khác, giờ phút này lại nói ra toàn lời thô tục mà còn chưa từng ngừng nghỉ nữa chứ, cô căn bản là không chen vào được câu nào, chỉ cần cô có dấu hiệu mở miệng là anh lập tức đâm mạnh vào vài cái, khiến cho cô chỉ có thể biến lời muốn nói thành những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Đôi hồng đào mềm mại của cô theo động tác mà chập chùng lên xuống, ánh mắt anh tối lại, nhắm vào nó mà liếʍ mυ'ŧ.
Rốt cục, lúc anh nói câu "Simmons* đều sắp bị em tưới ướt hết rồi", Đàm Anh Anh cuối cùng cũng bịt miệng anh lại, xấu hổ giận dữ muốn chết: "Anh có thể đừng nói nữa hay không vậy!"
*Simmons: Là một nhãn hiệu nệm cao cấp của Trung Quốc, chuyên cung cấp cho các khách sạn 5 sao. (Nguồn: Baidu)
"Phải không." Anh khẽ cười: "Anh thấy em hình như rất thích đó chứ."
"........."
"Nhìn thấy em thích nên anh mới nói." Anh sờ sờ lên mặt nệm vài cái, ngón tay lại đưa lên uốn lượn vuốt ve trên ngực cô, Đàm Anh Anh lập tức cảm nhận được một vòng ẩm ướt theo ngón tay anh, Phó Hoài lại cười: "Tự em xem đi."
Cô không muốn nhìn, Phó Hoài buộc cô phải nhìn, anh ôm cô đi đến trước gương, kêu cô nhìn vào chỗ giao hợp của hai người trong kính.
Đêm đó làm hết lần này đến lần khác, Đàm Anh Anh thật sự là không đếm được đã làm bao nhiêu lần, tóm lại là làm từ tối đến tận hừng đông, cô trơ mắt nhìn ánh nắng mặt trời ngoài kia dần dần dâng lên.
Trong hộp áo mưa có bảy cái, giờ phút này cái nào cũng đều đã được tháo bao, có thể thấy rõ được "Thành quả" đêm qua của người đàn ông này.
_____ Lúc đến lần thứ sáu anh dụ dỗ dỗ dành, cô mới miễn cưỡng đồng ý một lần cuối cùng.
Cuối cùng, người đàn ông đút sâu vào trong hoa huy*t của cô phun ra một dòng nóng hổi, rồi rút ra từ từ, dư quang cô vô tình liếc nhìn anh.
Chợt bĩu môi thì thầm.
"Anh không có say, đồ lừa đảo chết tiệt."
Giọng mũi của Phó Hoài rất nặng: "Hả?"
Đàm Anh Anh quệt miệng: "Tôi nghe người ta nói, đàn ông mà say là không cứng nổi."
Anh cười, anh kéo tay cô phủ lên nơi đó của mình: "Vậy em sờ sờ một cái chẳng phải sẽ biết sao?"
.....................
Thời điểm thấy anh mở bao cái thứ bảy, Đàm Anh Anh hậu tri hậu giác có chút luống cuống: "Anh làm cái gì vậy?"
Mới vừa rồi không phải nói là lần cuối cùng rồi sao?
Anh lại nói như thể rất có lý: "Còn lại một cái, không thể lãng phí được."
"Cho nên?"
"Đeo lên cho anh, ngoan."
- ---------------------
Lời tác giả mình không hiểu nổi nên các bạn cũng đừng bận tâm làm gì he he
Lời tác giả:
# Phó Hoài, muốn khuôn mặt không #
# Phó Hoài, một đêm bảy lần lang #
# Phó Hoài, bào chữa cho thiên tài #
# Bạn không có tay để đeo vào mà phải nhờ người khác đeo cho#
Nói với bạn bè của tôi rằng tôi đã xuống biển, bạn bè của tôi nói rằng bạn gọi một vài biển dưới đây, tôi rắc gạo trên bàn phím, gà là màu vàng hơn bạn đã viết
Tôi: Oh
Đã viết một nửa, gần một nửa còn lại, kế hoạch là khoảng 50.000 từ kết thúc ~
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nguồn: Yên Nhiên
21:30 26/04/2021