Khúc Nhất Huyền khẽ nâng cằm, ánh mắt đi tìm anh: “Thế nào? Anh nhất định muốn tôi nói rõ?”
Giọng nói của cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cực không chịu thua.
Nhưng Phó Tầm từ trong lời nói của cô nghe được một tia đắc ý nhỏ mà chính cô cũng chưa từng lưu ý, anh lặng lẽ cong môi, mặt chôn cạnh cổ cô, khẽ cắn xương quai xanh của cô: “Nghĩ rất lâu.”
Tiếng nói của anh trầm thấp, lúc nói chuyện, toàn bộ hơi thở rơi vào trên xương quai xanh của cô, ấm áp, khô ráo, giống như hormone nhảy nhót.
Khúc Nhất Huyền không nhận lời nói.
Cô nhắm mắt lại, bên tai nóng lên, giống như có một năm ngủ ở bên cạnh nồi hơi, cảm giác có ánh lửa thiêu đốt.
Môi của anh lưu luyến ở cổ, sau tai của cô, nụ hôn vừa khô ráo lại vừa ẩm ướt. Loại thân mật xa lạ này cô cũng không bài xích, thậm chí có chút thích.
Trong thùng xe kín mít là tiếng hít thở nặng nề.
Trên cửa sổ xe, chênh lệch nhiệt độ nóng lạnh trong ngày giao tiếp, ngưng kết một tầng sương trắng thật mỏng. Từ chỗ ngồi phía sau đến kính chắn gió, giống như núi tuyết dần dần băng phong, cách một tầng sương trắng cùng tuyết ngưng kết.
Phó Tầm không làm tiếp.
Hô hấp của anh từng chút một rơi trên da cô, giống như bị bỏng sắt.
Lắng lại một lát sau, anh cúi đầu, hôn môi của cô: “Bùi Vu Lượng thiếu một chiếc xe, vật tư tuy không đủ, nhưng tiết kiệm một chút còn có thể kiên trì đến nơi tiếp tế.”
Khúc Nhất Huyền uể oải, không quá có hứng thú hàn huyên chuyện chính.
Đầu ngón tay cô xoay một vòng trên bộ ngực anh, nói: “Anh còn rất có thể nhẫn?”
Phó Tầm cười khổ.
Cặp mắt kia trong bóng đêm sáng lên giống sao trời, có chút lấp lóe.
Không chờ cô chuyển chủ đề, tay anh chống ở bên mặt Khúc Nhất Huyền dọc theo eo cô về sau, hơi nâng sau lưng cô một chút. Anh không đổi sắc mặt hơi động thân, va nhẹ cô một chút.
Lực lượng thuộc về đàn ông, rõ ràng lại trực tiếp.
Khúc Nhất Huyền lập tức im lặng.
Cô vừa yên tĩnh, Phó Tầm lại chống lên đến, kín kẽ cùng cô dính chặt vào nhau.
Cách một tầng vải áo, dạng thân mật tiếp xúc này mịt mờ lại tư mật. Anh lại không e dè, thấp giọng hỏi cô: “Thích như thế này?”
Cái gì gọi là dẫn lửa tự thiêu. . . Đại khái chính là như vậy.
Khúc Nhất Huyền hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Nơi này mặc dù còn thuộc về quần thể Hồng Nhai nhưng vị trí đã chếch đi, Bùi Vu Lượng muốn đúng hạn tiếp tế vật tư, cũng không phải dễ dàng như vậy.”
Phó Tầm cười khẽ một tiếng, dùng lòng bàn tay nhéo nhéo cằm cô: “Cái miệng này của em, không có thời điểm đàng hoàng.”
Khúc Nhất Huyền giải thích: “Tôi lại không thành thật chỗ nào?”
“Thời điểm tôi cùng em nói chuyện chính sự, em không nói.” Anh cúi đầu, chóp mũi chống lấy cô, thanh âm nhẹ đến vẻn vẹn chỉ cô có thể nghe thấy: “Tôi muốn nói chuyện tình cảm, em lại cùng tôi nói chính sự, hả?”
Khúc Nhất Huyền tự biết đuối lý, không lên tiếng.
Tay Phó Tầm đè eo cô dọc theo eo hướng xuống, cầm lên chăn lông chẳng biết lúc nào đã bị cô đá sang một bên, kéo lên bọc lấy cô.
“Tôi không phải có thể nhẫn, ” Anh nói, “Tôi chỉ là không muốn em chịu thiệt.”
Ngữ khí của anh ẩn nhẫn, rất có ý tứ oán hận cô lấy oán trả ơn.
Khúc Nhất Huyền thật muốn nói có cái gì mà thiệt thòi. . . Làm chuyện thích làm, đó là anh tình tôi nguyện, là chuyện cả hai đều vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến xúc cảm lúc anh cúi người đυ.ng vào vừa rồi, lập tức ngậm miệng.
Phó Tầm mượn đèn ngoài xe việt dã của Thượng Phong đánh giá cô một chút.
Sắc mặt cô ửng đỏ, ngũ quan mặt mày đều giống như một trận mưa xuân, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng.
Có lẽ là phát giác được anh nhìn chăm chú, Khúc Nhất Huyền ghé mắt, đối đầu ánh mắt anh, sau mấy giây do dự, hỏi: “Nói chính sự?”
Phó Tầm ôm cô ngồi dậy, không buông tay, để cô tựa vào trong ngực: “Em lại có ý đồ xấu gì?”
“Ý đồ xấu?” Khúc Nhất Huyền bất mãn: “Cái này gọi là sách lược.”
Cô tìm một tư thế thoải mái làm ổ trong ngực anh, lúc đang cảm giác thể xác tinh thần thư sướиɠ, đột nhiên có một suy nghĩ không đúng lúc từ trong đầṳ ѵút qua — cô cảm thấy Phó Tầm làm bạn giường, rất là nhân tài không được trọng dụng. . .
Nhưng mà lời này cô không dám nói, nhất là còn ngay trước mặt Phó Tầm.
Cô ho nhẹ một tiếng, che giấu chính mình thất thần: “Giang Doãn không phải cung cấp tọa độ kế tiếp Bùi Vu Lượng bổ cấp vật tư sao, ngày mai sau khi trời sáng, lấy cớ cứu vật tư. Trong chiếc xe kia của Bản Thốn có lượng lớn xăng và nước uống dự trữ, dùng để kéo dài thời gian đầy đủ.”
“Về phần lộ tuyến. . .” Khúc Nhất Huyền dừng lại, có chút không quá xác định: “Bùi Vu Lượng đa nghi, cảnh giác nặng, chưa chắc sẽ giao đội xe cho tôi dẫn đoàn, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. Một khi xuất hiện vật tư dự trữ tiêu hao quá nhanh, chèo chống không đến trạm tiếp tế Bùi Vu Lượng cần đến, vật tư tiếp tế sẽ là chuyện lửa sém lông mày, không phải do hắn làm chủ.”
Cách đó không xa, có tiếng cửa xe đóng lại.
Khúc Nhất Huyền phân tâm nhìn ra phía ngoài, dưới đáy cửa sổ xe bị Phó Tầm lau khô một góc, đối diện ứng với phạm vi tầm mắt của cô.
Cô cúi đầu nhìn ra ngoài.
Là Bản Thốn được sắp xếp gác đêm, đang từ xe của Bùi Vu Lượng và lão Tổng đổi sang ghế lái chiếc việt dã của Thượng Phong. Theo cửa xe lại một lần nữa bị đóng, ánh đèn xe tối sầm lại, toàn bộ ngoài quần thể Hồng Nhai an tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ.
** ** **
Trời rất nhanh liền sáng.
Khúc Nhất Huyền không dám ngủ sâu, sắc trời vừa sáng lên, cô liền tỉnh lại.
Lúc gần bình minh, mưa tạnh.
Toàn bộ hoang dã yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy trong lòng sông nơi xa.
Âm thanh kia, từ bình minh đến tảng sáng, cũng không biết khi nào triệt để yên lặng, không còn tiếng thở nữa.
Khúc Nhất Huyền từ cốp sau xe lấy bàn chải đánh răng xuống xe rửa mặt.
Hôm qua mới từ xe Bùi Vu Lượng phân nửa xe vật tư, cô khó được xa xỉ, mở bình nước khoáng đánh răng.
Người bận bịu đã quen tổng không chịu ngồi yên.
Khúc Nhất Huyền cầm cốc đánh răng, một bên đánh răng một bên tản bộ, đi đến bên bờ sông mới phát hiện có người còn dậy sớm hơn cô.
Cô khách khí cùng cậu ta chào hỏi: “Thượng Phong, sao dậy sớm như thế?”
Quay đầu lại chính là Bản Thốn.
Anh ta hướng Khúc Nhất Huyền cười cười, đứng lên: “Tiểu Khúc gia.”
Khúc Nhất Huyền cũng không xấu hổ, cười tủm tỉm ngậm lấy nước súc miệng súc, hàm hồ nói: “Anh mặc quần áo Thượng Phong, lại cúi đầu, tôi không nhận ra được.”
Tối hôm qua sau chuyện đó, cả người Bản Thốn nhu hòa rất nhiều, thái độ đối với Khúc Nhất Huyền càng là dịu dàng ngoan ngoãn cung kính: “Không sao.”
Khúc Nhất Huyền còn thật không quen, cô nhiều đánh giá Bản Thốn, sau khi nhổ ra miếng nước súc miệng, hỏi: “Anh ở đây nhìn cái gì đấy?”
Bản Thốn quay đầu mắt nhìn đường sông khô cạn: “Tối hôm qua tôi gác đêm, dù sao ngủ không được liền muốn ra nhìn xem.”
Khúc Nhất Huyền cũng là vừa lưu ý đến lòng sông tối hôm qua nước sông tăng vọt giờ phút này khô cạn đến nỗi ngay cả hố nước nhỏ cũng không nhìn thấy. Cô đến gần hai bước, nhìn xem nước bùn trên lòng sông ẩm ướt cùng xe việt dã như ẩn như hiện l*иg trong sương mù dày đặc giữa lòng sông.
“Có trông thấy cái gì không?” Cô hỏi.
Bản Thốn biểu lộ có chút lạ: “Trông thấy sau khi mưa tạnh, trong sông xuất hiện vòng xoáy, bốn phía nước toàn bộ rút hết về hướng trong vòng xoáy này. Tiểu Khúc gia, đây chính là lối ra?”
Khúc Nhất Huyền không đáp lời.
Cô liếc mắt nhìn sương mù dày đặc phía trên lòng sông: “Từ khi nào có sương mù?”
“Có vòng xoáy liền có sương lên.” Bản Thốn nói.
Khúc Nhất Huyền từng gặp thuỷ triều xuống ở quần thể Hồng Nhai một lần.
Dòng nước giống như lúc đến, trong khoảnh khắc rút lui không còn một giọt. Lúc ấy cũng lên sương mù, chỉ là sương mù kia nhạt, trong phạm vi mười mét đều có thể nhìn thấy được. Không giống lần này, mật độ sương mù dày đặc cơ hồ che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ quần thể Hồng Nhai trong đó.
“Không quan trọng.” Khúc Nhất Huyền ngẩng đầu, mắt nhìn hướng đường chân trời: “Sau khi mặt trời mọc, sương mù sẽ tan đi.”
** ** **
Nhưng tình huống tiếp theo, cũng không thuận lợi như Khúc Nhất Huyền dự đoán.
Trời trong, không gió.
Mật độ sương mù dày đặc đến mức ánh nắng cũng không cách nào xua tan, toàn bộ quần thể Hồng Nhai giống như tiên đảo, mây núi mưa bụi lượn lờ quẩn quanh đứng lặng bên kia bờ sông.
Khúc Nhất Huyền có chút phát sầu.
Một sầu có sương mù, bất lợi cho việc trở lại trong lòng sông cứu vật tư; hai vẫn là sầu có sương mù, không dễ đi đường.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Bùi Vu Lượng đến thỉnh giáo cô, loại tình huống này nên làm cái gì.
Khúc Nhất Huyền đang ăn mì ăn liền lấy từ chỗ Bùi Vu Lượng, không ngẩng đầu: “Từ từ đi, để nhìn lại tình huống.”
Bùi Vu Lượng hiển nhiên không nghĩ lại lãng phí thời gian ở quần thể Hồng Nhai: “Tôi cùng lão Tổng đã từng nghiên cứu vùng này, có con đường có thể vòng qua quần thể Hồng Nhai, chỉ là xa một chút.”
Khúc Nhất Huyền cắn đứt mì, sau hai ba lần nuốt xuống, nói: “Chờ một chút đi, đường còn xa như thế, vật tư trên xe Bản Thốn đủ cho hai chiếc xe của các người có thể chống đỡ thêm một ngày. Tôi cũng không muốn đến lúc đó, dầu không đủ dùng, ông chủ Bùi còn muốn đến chỗ tôi tống tiền.”
Không cho Bùi Vu Lượng cơ hội nói chuyện, cô lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu như nơi ông chủ Bùi tiếp tế vật tư cách quần thể Hồng Nhai rất gần, vậy tôi nghe ông chủ Bùi, bây giờ nhổ trại.”
Tới điểm tiếp tế vật tư còn cần một ngày rưỡi lộ trình, Bùi Vu Lượng đương nhiên sẽ không lộ ra, chỉ có thể xám xịt về lại xe tiếp tục chờ.
** ** **
Sau một giờ, quần thể Hồng Nhai nổi gió.
Mũi chân Khúc Nhất Huyền khều lên giá đỡ lung lay, lười biếng lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Lại sau một giờ, Bùi Vu Lượng phái Thượng Phong đến mời.
Khúc Nhất Huyền vừa ngủ một giấc ngủ trưa no đủ, ngay sau đó nhìn Thượng Phong cũng thuận mắt không ít, mặt mũi hiền lành ngầm lái xe đi theo.
Sương mù dày đặc trong quần thể Hồng Nhai đã thổi tan hơn phân nửa, nước bùn trên lòng sông cũng khô cạn giống như lên xác muối, từng mảnh từng mảnh giống vảy cá khô ráo, trải rộng dưới đáy lòng sông.
Tối hôm qua xe việt dã bị vây chết trong nước bùn giữa lòng sông rốt cục cũng lộ ra giá đỡ xe, toàn bộ độ cao từ thân xe đến động cơ, tất cả đều là bùn sau khi khô cứng, màu nước bùn nâu đỏ giống dung nham núi lửa, luyện cục cả xe.
Khúc Nhất Huyền nhận lấy thuổng sắt trong tay Thượng Phong, đâm đi đâm lại nền đất hai lần.
Mặt đất lòng sông rắn chắc, hơi nước bốc hơi đến một giọt cũng không còn, thuổng sắt sắc bén lại dễ dàng cắt đứt cả khối xuống như cắt bùn. Nhưng thật muốn cắm vào trong lòng sông, lại không nhúc nhích tí nào, kín không kẽ hở.
Cô sờ lên cằm suy nghĩ nửa ngày, chỉ kém nước bảo Thượng Phong đi gọi Phó Tầm tới.
Khúc Nhất Huyền cố ý kéo dài thời gian, một chuyến lại một chuyến sai Thượng Phong làm chân chạy, thẳng đến khi sương mù ở quần thể Hồng Nhai tan hết, không còn lý do chờ đợi. Cô rốt cục buông lời: “Thượng Phong, anh cùng Bản Thốn đi xuống xem một chút, trong xe còn có thứ đáng giá hay không.”
Thượng Phong ai một tiếng, chờ đến khi chống gậy gỗ đi từ bờ sông tới lòng sông, mới nhớ tới hỏi: “Tiểu Khúc gia, xe không cần lái về?”
“Còn lái cái gì mà lái?” Vẻ mặt Khúc Nhất Huyền như nhìn kẻ ngu xuẩn: “Cái xe này ngâm trong nước một ngày, bị bùn đổ bê tông thành cái dạng này còn lái được?”
Thượng Phong sờ mũi à một tiếng, đang muốn đi, lại bị Khúc Nhất Huyền gọi lại.
Cô ném chuôi thuổng sắt trong tay qua, nói với Thượng Phong: “Cửa xe khẳng định giống như bị hàn chết, mở không ra, cậu trước tiên xúc bùn đi.” Dứt lời, cô lại bổ sung một câu: “Nếu là bùn không xúc đi được, cậu liền dùng thuổng sắt đập cửa sổ xe đi.”
Thượng Phong thoạt đầu còn gật đầu như giã tỏi, chờ sau khi nghe được nửa câu, biểu lộ kinh ngạc: “Tiểu Khúc gia cô nói đùa cái gì, bùn này còn không thể dùng xẻng được sao?”
Khúc Nhất Huyền cười một tiếng, cười đến rất là không có ý tốt: “Cậu không tin thì thử một chút.”
Thượng Phong nửa tin nửa ngờ.
Chờ đi đến bên cạnh xe việt dã dùng sức dùng thuổng sắt một xẻng, không chỉ không tước được một xẻng bùn ra, thậm chí đến hổ khẩu cũng bị chấn động đến ẩn ẩn phát đau, cậu ta sợ đến ngây người.
Đệt, cái này mẹ nó là xi măng à?
Mắt thấy Thượng Phong giống như không tin một xẻng lại một xẻng hướng xuống đào, nụ cười trên mặt Khúc Nhất Huyền càng lúc càng mờ nhạt.
Cô híp mắt nhìn chiếc xe việt dã bị bùn bọc lấy toàn bộ thân xe ở giữa lòng sông kia, thấp giọng nói với Phó Tầm: “Anh nhìn chiếc xe kia, có giống chiếc Cruiser lúc ấy Giang Nguyên lái đi hay không?”