“Em có thể giống con gái hơn một chút không?” Lâm Dịch Tuấn cảm thấy hơi cạn lời với cô.
“Lâm Dịch Tuấn, mấy hôm nữa em có bản báo cáo phải làm nên không ra ngoài chơi với anh được.” Lý Minh Vi đột nhiên nuối tiếc nói. Sắp đến cuối kỳ nên cô thật sự rất bận, có rất nhiều việc cần hoàn thành. Hôm nay thật may mắn, cô đi chơi với Lâm Dịch Tuấn đúng ngày nghỉ, chứ như mấy hôm trước, ngay cả cửa nhà cô cũng không bước ra nổi.
Đến rồi.
“Không sao.” Lâm Dịch Tuấn mỉm cười vỗ đầu Lý Minh Vi.
Mấy ngày sau, Lý Minh Vi quả nhiên phải ở trong phòng vội vàng viết báo cáo, vô cùng chuyên nghiệp, mà Lâm Dịch Tuấn thì ở bên phục vụ Lý Minh Vi, giúp cô chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày, bưng trà rót nước, đồng thời cũng làm việc của mình.
Trong phòng của Lý Minh Vi có mấy tờ báo, anh cũng lôi ra đọc lúc nhàn rỗi.
Bọn họ như một đôi vợ chồng già đã sống với nhau mấy chục năm rồi vậy.
Cứ vậy đến tối hôm sau, Lâm Dịch Tuấn đã muốn về nước.
Lý Minh Vi đi WC, tắm giặt sạch sẽ rồi mới ra, cô chăm chút lại cách ăn mặc, tóc cũng sấy thật kỹ, cười hì hì nhìn Lâm Dịch Tuấn.
“Sao tự nhiên lại ăn mặc thế này?” Lâm Dịch Tuấn hỏi.
“Hôm nay là buổi tối cuối cùng rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Lý Minh Vi mỉm cười nói: “Còn bản báo cáo của em, dưới sự quan tâm chân thành của anh, đã hoàn thành trước thời hạn rồi.” Lý Minh Vi mỉm cười quyến rũ. Lý Minh Vi muốn đi dạo ở London cùng Lâm Dịch Tuấn, giống như những cặp đôi bình thường khác, thật ra có những nơi Lý Minh Vi đã đi qua rất nhiều lần rồi, nhưng cô nghĩ, nếu có thể đi cùng Lâm Dịch Tuấn rồi làm những hành động bình thường nhất của mấy cặp yêu nhau thì cũng sẽ vui lắm.
Lúc Lâm Dịch Tuấn biết Lý Minh Vi cứ lén lút dẫn anh tới đây, liền nở nụ cười.
“Anh cười gì thế?” Lý Minh Vi hơi ngượng ngùng.
“Anh phát hiện, hóa ra em cũng là một cô gái nhỏ bình thường thôi.”
“Chẳng lẽ em không được làm cô gái nhỏ?” Lý Minh Vi thờ mạnh giận dữ.
“Em có lên không đây?” Lâm Dịch Tuấn cố ý hỏi ngược lại: “Đu quay đến rồi này, chúng ta có thể vào rồi.”
“Đợi em với.” Vừa nghe Lâm Dịch Tuấn nói vậy, Lý Minh Vi lập tức hết giận.
Lâm Dịch Tuấn cười nắm tay Lý Minh Vi, cùng đi vào trong đu quay khổng lồ.
Trong cabin chỉ có hai người, không gian nhỏ khiến hai người tự nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lý Minh Vi ngại ngùng chỉ biết ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm bên ngoài thật sự rất đẹp, Lý Minh Vi không rõ mình đã ngồi trên đây một mình bao nhiêu lần, nhưng lần nào cảnh tượng này cũng khiến cô rung động vô cùng.
“Trước em toàn đến đây một mình, không ngờ cũng có ngày chúng ta được đi với nhau thế này.” Lý Minh Vi mỉm cười nói, cũng cố ý không nhìn Lâm Dịch Tuấn.
“Em đã lên đây ngồi một mình rồi?” Nghe câu hỏi này, chẳng hiểu sao cô cảm thấy hơi thất bại.
“Thì sao, anh muốn cười nhạo em à?” Lý Minh Vi hơi khinh thường, giờ nghĩ lại, đúng là lên đu quay ngồi một mình thất bại thật.
“Khoảng thời gian khó khăn ban đầu, ngoại trừ nhắn tin với anh, thì đến đây, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng sẽ có cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, dường như mọi chuyện cũng không khó khăn đến vậy.”
Khi Lý Minh Vi nói đến khoảng thời gian ấy, Lâm Dịch Tuấn không khỏi nắm chạt tay lại.
“Nhưng phong cảnh nhất định không đẹp bằng khi anh và em cùng ngắm phải không?” Lâm Dịch Tuấn hỏi.
Lý Minh Vi hơi sửng sốt, sau đó cô cũng tươi cười, thẹn thùng gật đầu. Cô cũng nghĩ như vậy, nguyện vọng được ngắm cảnh London với Lâm Dịch Tuấn của cô đã thành hiện thực.
Đương nhiên cô cũng sợ, ai cũng biết câu chuyện lãng mạn về đu quay khổng lồ, cô sợ Lâm Dịch Tuấn sẽ nghĩ rằng cô muốn dùng cách này để cầu hôn anh.
Nhưng thế thì sao? Cô nghĩ trong lòng, chẳng phải cô cũng có suy nghĩ ấy ư? Chẳng lẽ cô lại không muốn? Không, không phải, cô thực sự muốn chuyện đó xảy ra mà.
Đu quay khổng lồ càng lên càng cao, Lâm Dịch Tuấn cứ mỉm cười nhìn Lý Minh Vi, anh cố ý nhìn cô như vậy nhưng không làm gì cả, mà đã khiến Lý Minh Vi mặt đỏ tim đập.
Anh bèn kéo Lý Minh Vi đến gần, ngay tại vị trí cao nhất, anh liền hôn Lý Minh Vi. Lâm Dịch Tuấn cũng cảm ơn cái truyền thuyết này, cảm ơn cơ hội này, giúp anh có thể hôn Lý Minh Vi.
Nhưng anh thật sự hôn cô ấy vì truyền thuyết này ư? Anh thật sự mong rằng mình và Lý Minh Vi sẽ bên nhau lâu dài ư?
Một lúc lâu sau, Lâm Dịch Tuấn mới nhẹ nhàng buông Lý Minh Vi đang đỏ mặt ra.
“Không phải do truyền thuyết đó, anh cũng không hôn em chỉ vì muốn ở bên em lâu dài.”
“Cho dù không có truyền thuyết đó, anh cũng sẽ ở bên em.”
“Chỉ là, anh cảm thấy nên hôn em vào lúc đó thôi.” Lâm Dịch Tuấn mỉm cười nói.
Tim Lý Minh Vi tâm đập liên tục, cô biết mình đã chọn đúng người.
Hôm sau, khi Lý Minh Vi đưa Lâm Dịch Tuấn ra sân bay, cô vẫn còn lưu luyến không rời, túm chặt góc áo Lâm Dịch Tuấn, miễn cường theo sau.
Thật ra, Lâm Dịch Tuấn không muốn quấy rầy Lý Minh Vi, cũng không muốn đánh thức cô dậy, anh định lén lút rời đi, không ngờ rằng ngay buổi tối hôm đó, Lý Minh Vi mạnh mẽ ôm chặt Lâm Dịch Tuấn, anh hơi cựa người một chút là Lý Minh Vi đã tỉnh ngay lập tức.
“Anh tự đi cũng được, em ngủ thêm tý nữa đi.” Mặc kệ Lâm Dịch Tuấn khuyên nhủ thế nào, Lý Minh Vi vẫn không chịu, nhất định phải đưa Lâm Dịch Tuấn đi, cô y như một đứa trẻ vậy
Kết quả lúc tới sân bay, Lý Minh Vi thật sự trở thành một đứa trẻ, khóc sướt mướt, lưu luyến không muốn Lâm Dịch Tuấn đi.
Lâm Dịch Tuấn chỉ có thể đưa giấy lau nước mắt, nước mũi cho Lý Minh Vi.
“Thật xấu hổi.” Mặt Lý Minh Vi vương đầy nước mắt, nhưng vẫn biết mình mất mặt thế nào, cô hít một hơi.
Lâm Dịch Tuấn lại cảm thấy Lý Minh Vi thật đáng yêu làm sao.
Anh nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, lại hôn lên mặt cô một cái.
“Không đâu, em đáng yêu lắm.”
“Chẳng phải sắp tới Giáng Sinh rồi ư? Anh về nước cái rồi lại chuẩn bị bay về với em.” Thật ra Lâm Dịch Tuấn định nói, biết vậy mà hồi ấy em còn dám tới Anh cơ à? Khiến anh phải thương nhớ cô suốt một thời gian.
“Nếu anh không đến, em không nến được vị ngon ngọt, thì em sẽ không thèm luyến tiếc đâu.” Giọng Lý Minh Vi có phần trách móc Lâm Dịch Tuấn.
Vốn dĩ không có chuyện đó, nhưng gần đây ngày nào cũng được nhìn Lâm Dịch Tuấn khiến Lý Minh Vi cảm thấy rất vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn cũng cảm thấy bị phụ thuộc.
“Anh có thể đề nghị Cư Hàn Lâm mở một nhánh công ty ở Anh, sau đó điều anh đến đây mà.” Lý Minh Vi bắt đầu suy nghĩ linh tinh, Lâm Dịch Tuấn không nhịn được mà phải bật cười.
“Ở đây ngoan ngoãn một chút nhé, nếu có dịp, anh sẽ sang thăm em. Mà nếu anh ở trong nước thì anh cũng sẽ chờ đợi em trở về.” Lâm Dịch Tuấn xoa đầu Lý Minh Vi nói.
Lý Minh Vi đột nhiên lấy di động ra: “Chúng ta tự sướиɠ cùng nhau đi.” Lâm Dịch Tuấn cũng không biết sao lại thế này.
Sau Khi chụp ảnh với Lý Minh Vi xong, Lâm Dịch Tuấn cũng chưa biết rốt cuộc cô muốn làm gì.
“Anh mau đăng ảnh của bọn mình lên vòng bạn bè đi, phải cho những người khác biết, anh có bạn gái rồi, không được tiếp cận anh nữa.” Lý Minh Vi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn lại.
“Em yên tâm chưa nào?”
Lý Minh Vi mỉm cười gật đầu.
“Vậy em cũng phải tránh xa Morris ra, nhớ chưa?” Lâm Dịch Tuấn cũng không yên tâm bổ sung một câu.
Lý Minh Vi cũng cười khúc khích, nhìn Lâm Dịch Tuấn ghen, cô cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Lâm Dịch Tuấn phải vào kiểm tra an ninh, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn Lý Minh Vi một cái: “Ngoan ngoãn về nhà đi.”
Tuy rằng chỉ gặp nhau trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Lâm Dịch Tuấn và Lý Minh Vi đều cảm thấy vô cùng kiên định và yên tâm, bởi vì đã xác định tình cảm của đối phương, nên bọn họ không còn sợ con đường tương lai nữa.
Chuyện của Lộ Hải Văn bị truyền đi khắp nơi, Lâm Dịch Tuấn trở về từ Anh, còn chưa kịp hỏi Cư Hàn Lâm mà đã biết chuyện qua người khác rồi.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy lần này Cư Hàn Lâm ra tay thật tàn nhẫn, anh cũng đồng ý với cách giải quyết đó, đối với vẻ khốn nạn như Lộ Hải Văn, không cần khách sáo làm gì cả.
Mặt khác, cuộc điều tra Mục Đình Tương của Cư Hàn Lâm và Lâm Dịch Tuấn cũng đang tiến hành khá tốt.
Mục Đình Tương cũng đã nghe nói kết cục của Lộ Hải Văn, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, cô ta bất an, cảm giác như một ngày nào đó chính cô ta cũng sẽ bị phát hiện vậy.
Chuyện ngày đó, bản thân cô ta cũng tham gia, nhưng vì cô ta bỏ đi trước nếu không cũng bị bắt gọn rồi.
“Đến lúc rồi à?” Lâm Dịch Tuấn hỏi, thật ra chuyện của Mục Đình Tương, bọn họ cũng đã hiểu được ít nhiều. Chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội ra tay.
“Khỏi phải nể mặt ai.”
Sau khi chuyện của Lạc Cẩn Thi kết thúc, cô cũng đã nói với Cư Hàn Lâm những điều cô cảm thấy kỳ lạ.
“Lần trước, nơi em bị trói cũng không phải biệt thự của Lộ Hải Văn, hình như là trên đường bọn họ xảy ra vấn đề nên mới phải tạm thời lánh ở đấy.” Nhưng Lạc Cẩn Thi cũng không xác định đó là vấn đề gì.
“Chúng ta xem thử định vị trên di động.” Mới đầu, khi Cư Hàn Lâm định vị, điểm đến quả thực là một khách sạn, một khách sạn lâu đời, hơn nữa còn là đối thủ của nhà họ Tần.
Nhưng một lúc sau, định vị của Lạc Cẩn Thi lại đột nhiên thay đổi, cuối cùng xác định là ở trong nhà Lộ Hải Văn. Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm lần theo manh mối này, rồi chậm rãi tìm hiểu, bọn họ muốn biết kẻ đứng sau Mục Đình Tương là ai. Nhà họ Trình từng là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Tần, sau đó do không thể đánh bại nhà họ Tần, nên dần trở nên lụi tàn.
Vì vậy, họ bèn mở một khách sạn để tiếp tục duy trì sự nghiệp của gia tộc.
Bởi họ đã dần bị lãng quên, nên Cư Hàn Lâm cũng quên mất, ai biết Mục Đình Tương người mà Trình lão nhân gia phái tới cơ chứ?
“Lạc Cẩn Thi, anh điều tra ra Mục Đình Tương chính là bạn thời thơ ấu của em.” Khi Cư Hàn Lâm nói kết quả này cho Lạc Cẩn Thi, cô cảm thấy khó tin vô cùng. Nói cách khác, Lạc Cẩn Thi đã lớn lên cùng Mục Đình, hơn nữa bọn họ còn từng gặp Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong rồi, bởi vì hai người họ đã trợ giúp rất nhiều cho cô nhi viện, thậm chí họ còn thường xuyên đến thăm các cô nữa.