Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 323: Tại sao em luôn nói thay anh ta!

Trong đồn cảnh sát, Tần Lệ Phong ngồi trên ghế, điều tra viên đối diện vẻ mặt khó xử: “Anh Tần, bên kia đã đồng ý hòa giải rồi, anh xem…”

Tần Lệ Phong lạnh lùng quét mắt, giọng nói nhàn nhạt: “Anh ta đồng ý? Anh ta đồng ý là xong sao? Anh ta làm tổn hại đến danh tiếng và tinh thần của tôi, không thể cứ giải quyết bằng hòa giải là được.”

“Thực ra thì vấn đề này chỉ là một sự hiểu lầm. Anh Cư không tìm thấy con trai mình, vì quá sốt ruột nên anh ta đã nhờ cảnh sát giúp đỡ. Cảnh sát cũng đang làm việc theo nguyên tắc mà thôi, tôi hy vọng anh có thể thông cảm.”

“Xin lỗi, tôi có thể hiểu cảnh sát nhân dân, nhưng mà tôi không thể hiểu một người ích kỷ lãng phí thời gian của cảnh sát như anh ta.”

Người hòa giải nhất thời nghẹn lời, sau đó đưa mắt về phía Tô Phương Dung cầu cứu, “Bà Tần, là ông Cư sai lầm trước, nhưng anh ta cũng đã nhận ra sai lầm của mình, mong bà và anh Tần có thể tha thứ cho anh ta. Nghe nói..… hai người và con trai của anh Cư là bạn của nhau, chúng ta có thể nể mặt thằng bé mà bỏ qua không?”

Câu nói này đúng là có lực sát thương, nhìn Gia Bảo và Cư Hàn Lâm ngồi phía sau, Tô Phương Dung bất đắc dĩ thở dài, kéo tay áo của Tần Lệ Phong: “Quên đi.”

“Làm sao vậy? Anh ta có thể tố cáo sai sự thật thì tại sao anh không thể kiện anh ta?” Tần Lệ Phong nói rõ lập trường, anh phải đợi luật sư đi qua, anh không chỉ kiện anh ta mà còn muốn kiện anh ta đến chết!

Tô Phương Dung nhìn về phía Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh: “Chẳng lẽ anh muốn đứa trẻ nhìn thấy bố nó bị cảnh sát bắt đi?”

Tần Lệ Phong nhíu mày, sau đó bất mãn nhìn cô: “Tại sao em luôn nói thay anh ta vậy?”

Tô Phương Dung cười nói: “Em không phải đang giúp anh ta, không phải là em muốn anh vui vẻ hơn sao. Dù sao thì điều em quan tâm nhất chính là tâm trạng của anh.”

Nghe được lời cô nói thì Tần Lệ Phong nở nụ cười trên mặt, tâm trạng tốt lên, phẩy tay một cái, chuyện này coi như chuyện cũ mà bỏ qua. Tuy nhiên, anh và Cư Hàn Quân đã hoàn toàn kết thù với nhau, trước đây có thể khách sáo một hồi, nhưng từ nay về sau sẽ không phải phiền phức như vậy nữa.

Hai người đã ký một giấy chứng nhận đồng ý hòa giải, sau đó gọi ba đứa con Gia Bảo, Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh đến, sau đó khi họ chuẩn bị đi ra ngoài thì Cư Hàn Quân từ văn phòng bên trong đi ra.

“Cư Hàn Lâm.” Giọng nói của anh ta không lớn, không có nhiệt độ gì, nhưng thái độ của anh ta cứng rắn không cho người ta xía vào.

Bước chân của Cư Hàn Lâm dừng lại, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ, quay đầu lại định mở miệng, có điều là từ “bố“ lại không thể gọi thành tiếng.

Tô Phương Dung đi đến kéo Hàn Lâm ra sau lưng, lạnh lùng nói: “Em thấy cũng đã muộn rồi, nhà của anh quá xa hay là cứ để cho Hàn Lâm ngủ nhà tôi đi.”

Khi Cư Hàn Lâm nghe thấy vậy thì mắt cậu bé sáng lên.

Gia Bảo cũng mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, đã rất lâu rồi không có ai ngủ cùng tôi cả!” Nghĩ đến cái gì, liền nhanh chóng bổ sung: “Còn có Nhan Ninh nữa!”

Tô Phương Dung “ừ” một tiếng nói: “Còn có Nhan Ninh.”

Tần Lệ Phong đứng phía sau ba đứa trẻ, ánh mắt băng lãnh, nó như dao đâm vào tim người đàn ông đối diện kia.

Cư Hàn Quân vẫn không hề lay chuyển, trên mặt vẫn là nụ cười khó coi mà bước tới xin lỗi Tô Phương Dung: “Phương Dung, tôi rất xin lỗi vì đã xảy ra chuyện này. Xin hãy tin tôi, chỉ là do tôi quá nóng lòng chứ không phải là nhằm vào ai!”

Mọi người đều biết “nhắm vào ai” là chỉ người nào.

Tần Lệ Phong vẫn không có đáp lại, cứ như vậy đứng ở nơi đó như một tảng băng, tràn đầy tính áp chế.

Phản ứng của Tô Phương Dung cũng lạnh lùng hơn: “Chúng tôi không để tâm đến điều đó, như vậy chỉ làm hỏng sự hứng thú của bọn trẻ, vậy thì cũng không nên!”

“Đúng vậy, các người nói không sai chút nào. Để đền bù, ngày mai tôi muốn mời ba đứa nhỏ đi chơi.” Vừa nói xong thì Cư Hàn Quân vừa ngồi xổm xuống, cười với họ: “Các con có thích không?”

Không có ngoại lệ, không có đứa nào trong ba đứa trẻ đưa ra phản ứng, tất cả đều thu mình lại phía sau Tô Phương Dung, không thèm nhìn anh ta. Cảnh sát gần đó giả vờ không nghe, nhưng mà mọi người nhìn phản ứng của bọn trẻ thì cũng đã đoán ra sự thật.

Cư Hàn Quân đứng lên: “Xem ra bọn con nhất thời không tha thứ cho bố rồi.”

Loading...

Tần Lệ Phong không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ta nữa, đến bên anh ta nói thẳng: “Anh có thể bình an vô sự thì phải cảm ơn con trai anh, tôi không muốn bố thằng bé trở thành vết nhơ lớn nhất trong đời.”

“Ha ha… tổng giám đốc Tần, anh đang uy hϊếp tôi sao? Ngay tại đồn cảnh sát?” Giọng Cư Hàn Quân lớn đến mức khiến mọi người nghe rõ.

Tần Lệ Phong không sợ hãi: “Vậy thì sao?”

Cư Hàn Quân lập tức hỏi người cảnh sát ngồi bên cạnh: “Cảnh sát, vừa rồi anh có nghe thấy không? Anh ta đang uy hϊếp tôi! An toàn cá nhân của tôi không được đảm bảo, anh nhất định phải xử lý cho tôi.”

Người cảnh sát này khoảng 40 hoặc 50 tuổi, nhìn anh ta rồi nói: “Anh ta đe dọa anh? Khi nào? Tại sao tôi không nghe thấy?”

Cư Hàn Quân sửng sốt một lúc, liền hỏi một người khác, nhưng đều là câu trả lời “không nghe thấy”.

Một nữ cảnh sát đi tới, tức giận nói: “Không nhìn thấy bọn nhỏ mệt mỏi sao? Có chuyện thì về nhà rồi nói chuyện không được sao? Đây là đồn cảnh sát, không phải nơi để các người ôn chuyện đâu!”

Tần Lệ Phong hoàn toàn tiếp nhận lời chỉ trích với thái độ rất tốt: “Tôi xin lỗi, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”

Thái độ của nữ cảnh sát cũng dịu đi: “Ừ.”

Ai sẽ thực sự tức giận với một người đàn ông đẹp trai và tử tế như thế?

Tuy nhiên, Cư Hàn Quân đã dứt khoát ngăn lại: “Anh phải để con trai tôi ở lại.”

Tô Phương Dung đi tới, nhẹ giọng nói với Cư Hàn Lâm: “Hàn Lâm, cháu và Gia Bảo đưa Nhan Ninh lên xe trước đi, có chú Trần Chính Cường ở đó đấy.”

“Dạ.” Cư Hàn Lâm nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Ninh, quay đầu bỏ đi mà không thèm nhìn bố mình một cái.

Tô Phương Dung quay đầu nhìn Cư Hàn Quân: “Ra bên ngoài nói vài câu đi, đừng cản trở công việc của nấy người ở đây.”

Thái độ của Cư Hàn Quân đối với Tô Phương Dung khá nhẹ nhàng, anh ta gật đầu nói: “Cô nói chuyện với tôi, vậy thì không thành vấn đề rồi!”

Đương nhiên lời này là cố ý nói cho Tần Lệ Phong nghe, anh chỉ nhếch môi chế nhạo.

Đợi đến khi anh đối đầu với Cư Hàn Quân, thì cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Cư Hàn Quân đi ra ngoài, Tô Phương Dung liếc nhìn Tần Lệ Phong không nói gì, anh nhướng mày: “Cho em mười phút.”

Tô Phương Dung mỉm cười.

Tần Lệ Phong cũng trở lại xe thương vụ, nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Trần Chính Cường khó chịu nói: “Để cô Tô và cái người…” Anh ta nhìn Cư Hàn Lâm cẩn thận, nuốt nước bọt ém hai từ “cặn bã” lại: “Ở một mình với Cư Hàn Quân có vẻ không tốt chút nào.”

Vẻ mặt của Tần Lệ Phong không được vui vẻ cho lắm, giọng nói của anh càng trở nên lãnh đạm hơn: “Nếu cô ấy đã tiếp quản sản nghiệp của Cư Trọng Hùng thì chuyện đơn độc đối mặt với Cư Hàn Quân cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đã đến lúc để cô ấy phải học cách đi săn.”

Trần Chính Cường gật đầu và không nói gì.

Tần Lệ Phong lại nhìn Cư Hàn Lâm, nghĩ ngợi rồi nói: “Hàn Lâm, tuy rằng bây giờ con còn nhỏ, nhưng mà có một số chuyện bố nuôi vẫn nên nói cho con nghe.”

Cư Hàn Lâm rất bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh đến mức không nên có ở độ tuổi này.

“Con biết rằng ông nội để lại tất cả những sản nghiệp mình có cho dì Phương Dung mà bố con bây giờ chỉ nhận được một phần nhỏ, vì vậy bố muốn lấy lại nó từ dì Phương Dung.”

Tần Lệ Phong không ngờ đứa trẻ này lại biết nhiều như vậy, đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm và có chút đau lòng, rốt cuộc đây không phải là điều mà cậu bé ở tuổi này nên hiểu. Càng biết nhiều thì tuổi thơ của cậu bé càng ít hạnh phúc.

“Con cảm thấy nếu được như vậy thì tốt vô cùng.” Cư Hàn Lâm từ tốn mỉm cười: “Dì Phương Dung thật tốt, nếu ông nội cho dì ấy thứ gì đó thì con cũng sẽ rất vui.”

“Nếu cho bố con thì sao? Không phải là con nên vui vẻ hơn sao?”

Cư Hàn Lâm thậm chí không do dự mà lắc đầu: “Bố không xứng đáng.”

Bốn chữ này khiến Tần Lệ Phong hơi xúc động.

Tô Phương Dung và Cư Hàn Quân đứng đối mặt với nhau, cô nói thẳng: “Cư Hàn Quân, nếu anh còn là đàn ông thì hãy dùng thủ đoạn quang minh chính đại đi, đừng dùng thủ đoạn thấp hèn này để tôi nhìn không nổi.”

Cư Hàn Quân mỉm cười, nhưng nụ cười trên môi có chút méo mó: “Phương Dung, chắc em đã hiểu lầm tôi rồi…”

Tô Phương Dung giơ tay chặn lời nói của anh ta: “Tôi và anh không phải rất quen thuộc nên đừng gọi như vậy thân mật, để mấy người có tâm nghe thì cũng không tốt cho mọi người.”

Cư Hàn Quân nhướng mày: “Vậy thì tôi gọi em là gì? Cô Tô? Tổng giám đốc Tô?”

“Bà Tần.” Tô Phương Dung rất trực tiếp, chậm rãi nói với anh ta: “Gọi tôi là bà Tần thì tốt hơn.”

Cô đang nhắc nhở anh ta rằng không nên có một số suy nghĩ không cần thiết lên người cô.

“Ha ha, bà Tần…” Anh ta cố ý kéo dài giọng điệu, có chút giễu cợt.

“Cư Hàn Quân, đừng lợi dụng Hàn Lâm nữa. Thằng bé là con trai của anh, không phải công cụ của anh.” Tô Phương Dung nói: “Tôi nghĩ anh cũng biết thằng bé là người thừa kế tài sản thừa kế do ông Cư chỉ định, còn tôi chỉ là đang bảo vệ thằng bé mà thôi. Vì vậy anh không cần thiết phải nhắm vào tôi.”

“Nói vậy cũng đúng, cho dù em không có ý nghĩ gì nhưng mà Tần Lệ Phong thì sao? Mấy người kinh doanh như chúng ta thì điều khó lấp đầy nhất chính là tham vọng.”

Tô Phương Dung bật cười khi nghe điều này: “Anh nói Tần Lệ Phong?”

Cư Hàn Quân cau mày: “Thì làm sao?”

“Xem ra anh thật sự không biết.”

“Biết cái gì?”

Nhìn đến thân phận là một người bạn cũ thì Tô Phương Dung cũng không đi vòng vo với anh ta, nói thẳng: “Hiện tại thì sản nghiệp của Tần Lệ Phong đã vượt xa ông Cư từ lâu rồi, hơn nữa anh thật sự cho rằng Tần Lệ Phong sẽ coi trọng những thứ này sao? Còn có, xin đừng nghĩ tôi quá khoe khoang, tôi chỉ không muốn bỏ lỡ đặc quyền của ‘bà Tần’ mà thôi.”

Cư Hàn Quân chậm rãi nói: “Vậy là các người đã biết hết rồi.”

Anh ta là người duy nhất bị bố của mình lừa dối chẳng hay biết, được lắm, đúng là một đứa con trai ruột.

Cư Hàn Quân bắt đầu có hận thù, chế nhạo: “Không hiểu ông ta đang nghĩ gì, không cho con ruột của mình mà chờ đợi một đứa bé mười mấy năm! Đến cuối cùng là tôi đã chọc ông ta chỗ nào rồi?”

“Tôi nghĩ ông Cư cũng rất bất đắc dĩ, ông ấy muốn anh gánh vác sự nghiệp của mình hơn ai hết, nhưng mà những gì anh làm đã khiến ông ấy quá thất vọng rồi.”

“Ha! Nghe em nói cũng ra dáng đạo lý đó, làm cho tôi nghi ngờ không biết ông ta có bao nhiêu con trai con gái? Còn có thời gian để cho ông ta chần chừ không quyết định?”

“Anh hiểu sao là chuyện của anh. Nếu anh vẫn khăng khăng rằng anh đã đúng thì tôi xin lỗi, sau này thì chúng ta chỉ có thể là đối thủ.”

Tô Phương Dung đang chuẩn bị rời đi thì Cư Hàn Quân đột nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Tô Phương Dung, không cần biết em nghĩ gì về nhưng tôi đối với em là thật lòng.”

Khi người trong xe nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt của anh đột nhiên sa sầm lại, xung quanh như xuất hiện vòng xoáy, một luồng sát khí sắp phun ra.