Tô Phương Dung đỏ mặt, vô cùng ngại mà nhìn con trai. Nhưng mà Tần Lệ Phong hoàn toàn không để ý đến cậu bé, một tay ôm cô, tay kia ôm Gia Bảo: “Hai người là người quý giá nhất trên đời này đối với bố.” Nói xong thì trái phải hôn xuống một cái.
Gia Bảo cười: “Dạ! Gia Bảo cũng thích bố nhất!”
Giọng nói của Tô Phương Dung có chút ghen tị: “Còn mẹ thì sao?”
“Con cũng thích mẹ.”
“Ồ thì ra là ‘cũng’ à?”
Gia Bảo giống như người lớn mà phất tay: “Mẹ ơi, mẹ đừng ngây thơ như vậy nữa!”
Sự xuất hiện của con trai khiến cô lại bật cười, quay sang ôm chầm lấy cậu bé, thì thầm vào tai cậu bé: “Con là bảo bối của mẹ, là thứ quý giá nhất của mẹ!”
Do đó hãy lớn lên một cách khỏe mạnh.
Ánh mắt Tần Lệ Phong mang theo ý cười, ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Phương Dung thì anh hơi giật mình: “Phương…”
Tô Phương Dung quay đầu lại, khẽ lắc đầu với anh, rồi cười nhẹ: “Gia Bảo, mẹ còn có việc phải làm, con ở đây chơi với chị y tá được chứ?”
“Dạ! Mẹ đi bận đi, Gia Bảo lớn rồi nên không cần mẹ chơi cùng!”
“Thực ngoan!”
Tô Phương Dung ôm má nhỏ của cậu bé hôn một cái, sau đó liếc mắt nhìn Tần Lệ Phong rồi đi ra khỏi phòng bệnh!
Tần Lệ Phong nhíu mày, nhìn lại rồi nói với Gia Bảo: “Bố đưa mẹ đến công ty.”
“Vậy thì bố đi sớm về sớm nhé.” Tuy nói không cần mẹ chơi cùng, nhưng cậu bé vẫn hy vọng bố mẹ có thể ở bên.
“Được.”
Tần Lệ Phong đồng ý và rời khỏi phòng bệnh.
Tô Phương Dung đứng ở bên ngoài, một tay ôm tường, tay kia ôm bụng: “Anh Phong, em…”
Sắc mặt Tần Lệ Phong đột nhiên thay đổi, không nói lời nào, anh cẩn thận bế cô lên, đi về phía khoa sản…
Đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, Tần Lệ Phong siết chặt quai hàm, không nói gì:
“Phương Dung! Phương Dung…“
Bố mẹ Tô khi nghe tin thì lập tức đi đến, nhìn thấy Tần Lệ Phong ở ngoài liền vội vàng hỏi: “Phương Dung bị sao vậy?”
Đỡ lấy hai người lớn thì anh nghiêm nghị nói: “Bác sĩ nói Phương Dung sinh non…“”
Cơ thể Phó Ngữ Anh rung lên, mặt mũi phờ phạc: “Sinh non… mới có hơn bảy tháng… vậy phải làm sao bây giờ?”
Tô Bác Kiến cũng có chút hoảng hốt: “Chuyện này… sao có thể đột ngột như vậy? Dự định là tám tháng… cái này trước một tháng, sẽ có ảnh hưởng sao? Nếu như…”
Ông ấy không dám nói thêm nữa, vẻ điềm tĩnh thường ngày đã biến mất từ lâu, ông ấy cứ lo lắng đi tới đi lui.
Phải biết rằng lần sinh sản này của Tô Phương Dung rất quan trọng!
Ngoại trừ đứa con trong bụng đang làm nhiệm vụ cứu anh trai mình, đối với Tô Phương Dung thì lần sinh ra Gia Bảo chịu đả kích liên tiếp đã khiến thể chất của cô trở nên yếu ớt. Hai lần sau đều không cứu được thai nhi, lần này là… lỡ như…
Hai mắt Phó Ngữ Anh đỏ hoe, nhìn vào phòng mổ, hết lần này đến lần khác niệm kinh “A Di Đà Phật”, cầu trời phù hộ cho mẹ con họ!
Tần Lệ Phong cũng cắn chặt răng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi!
Anh lo lắng hơn bất cứ ai khác, người đang nằm bên trong đó là người mà anh yêu nhất trên đời này! Anh có thể mất tất cả nhưng không thể mất đi cô! Mặc dù trước đây cả hai hiếm khi đề cập đến chủ đề nhạy cảm này, hơn nữa cũng không chú ý đến chi tiết nhỏ trong việc mang thai, nhưng trong thâm tâm anh biết rất rõ rằng lần mang thai và sinh nở này chính là ngàn cân treo sợi tóc!
Loading...
Bác sĩ đã từng nhắc nhở anh rằng đứa trẻ này có thể đến là một điều kỳ tích, vì vậy họ phải cẩn thận mọi lúc và cố gắng giữ đứa bé đến tám tháng! Nếu phải sinh non sớm hơn thì tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ!
Tần Lệ Phong không còn muốn nghĩ nữa, những chuyện nên đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến, điều duy nhất anh hy vọng là bọn họ có thể bình an vô sự! Đứa nhỏ này là con của ai thì anh cũng đã không quan tâm nữa rồi, chỉ cần bọn họ không sao thì anh nguyện ý trả giá tất cả!
Thời gian trôi qua, cửa phòng mổ cuối cùng cũng được mở ra, một y tá bước nhanh ra ngoài, Tần Lệ Phong phản ứng nhanh nhất, lập tức bước lên phía trước: “Người bên trong thế nào rồi?”
“Sản phụ cần truyền máu…” Y tá buông xuống câu nói này, vội vàng đi đến ngân hàng máu.
Nghe vậy, Tần Lệ Phong cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, ù ù một tiếng.
Còn bố mẹ Tô phía sau cũng hoang mang lo sợ, Phó Ngữ Anh không kìm được nước mắt, không ngừng niệm: “Phật tổ phù hộ…”
Đôi môi Tô Bác Kiến run lên, như đang tự an ủi mình, giọng điệu rất kiên định: “Sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao.”
Cứ như vậy thì các bác sĩ và y tá cứu ra ra vào vào, những bao huyết tương được đưa vào, trái tim của ba người bên ngoài treo lên.
Tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến mọi người không kịp chuẩn bị tâm lý… Không, họ biết sớm muộn gì cũng có kết quả, nhưng tất cả đều trốn tránh và sợ hãi đối mặt với nó.
Những chuyện nên đến vẫn sẽ đến.
Khi bác sĩ trưởng khoa từ bên trong đi ra thì Tần Lệ Phong lập tức đón: “Thế nào rồi?”
Ngay khi anh nói xong thì anh nhận ra rằng giọng nói của mình đã có chút nghèn nghẹn, có chút run nhẹ…
Trong phòng bệnh yên tĩnh, người trên giường sắc mặt tái nhợt tiếp tục hôn mê sâu.
Đang lúc nửa mơ nửa tỉnh thì Tô Phương Dung mơ hồ nghe thấy bên tai có người nói chuyện, từ sáng sớm đến buổi tối, từ bình minh đến hoàng hôn, thời gian dài đằng đẵng.
Cô rất muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng như đeo chì, không mở ra được.
“Anh luôn muốn cho em một đám cưới cổ tích, nhưng anh chưa bao giờ làm được… anh có chút ghét bản thân.”
“Phương Dung, sẽ không sao, em sẽ không sao… anh yêu em nhiều như vậy, em nỡ lòng rời đi sao?”
“Trời lại sáng nữa rồi, em muốn ăn sáng với cái gì? Một nhà chúng ta đã lâu không ăn sáng cùng nhau, thật hoài niệm lúc trước mà!”
“Em đừng ngủ như thế này nữa, đã đến lúc phải tỉnh rồi.”
“Anh không thể ở một mình.”
“Cầu xin em.”
Tay bị người ta nắm, lòng bàn tay cảm nhận được một nước nóng bỏng như muốn thiêu đốt.
Trái tim Tô Phương Dung chợt nhói đau, cô không muốn nhìn thấy anh đau lòng nữa, cô không muốn chút nào.
Trong bóng tối, cô liều mạng gào thét, dùng hết sức lực, cuối cùng mở mắt ra…
Đó là anh Phong của cô.
Tần Lệ Phong trông rất hốc hác, trên cằm hiện lên một mảng râu đen, hai mắt trũng sâu, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã đau thương.
Thấy cô tỉnh dậy thì đôi mắt ấy lại hiện lên sương mù ẩm ướt.
Anh há miệng nhưng lại không nói được gì, cuối cùng anh cúi đầu xuống vùi má vào lòng bàn tay cô.
“Cảm ơn.” Anh nói.
Cảm ơn em đã không bỏ cuộc, cảm ơn em đã thức dậy.
Cảm ơn em… vì đã không để anh một mình.
Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến đi vào, mang theo canh vừa nấu xong, ngồi bên cạnh Tô Phương Dung, đưa bát canh cho cô: “Nào, uống hết đi.”
Tô Phương Dung nhìn một cái, chịu đựng sự quặn thắt trong bụng, nói: “Mẹ, con có thể không uống không?”
“Làm sao có thể! Hiện tại thân thể của con rất yếu, bác sĩ nói phải bồi bổ thật tốt!”
Tô Bác Kiến cũng nói: “Đúng vậy! Còn nữa, con phải cho đứa bé bú sữa mẹ, con phải uống thêm canh! Trời chưa sáng là mẹ con đã thức dậy nấu canh cho con đó, đừng để mẹ thất vọng!”
Hai người ông một tiếng bà một tiếng, Tô Phương Dung hoàn toàn giơ tay đầu hàng: “Được rồi, con uống.”
Bố mẹ đã lấy tình cảm ra rồi, cô hoàn toàn bị lép vế. Hơn nữa, chỉ cần cô nghĩ là tốt cho đứa bé thì cô liền cắn răng mà uống sạch canh!
Phó Ngữ Anh nhìn thấy vậy thì rất vui mừng, cầm lấy một cái bát khác đưa cho người đàn ông đang ngồi trên sô pha làm việc: “Nào, Lệ Phong, cái bát này là của con đó.”
Động tác của Tần Lệ Phong đình trệ, anh ngẩng đầu nhìn Tô Phương Dung đang có chút hả hê bên kia.
Tần Lệ Phong cười cười, nhanh chóng tiếp nhận: “Cám ơn mẹ vợ.”
Hít sâu, nhắm mắt rồi uống cạn.
Phải biết rằng, đây là món canh dành cho bà bầu, không những nhạt nhẽo không vị mà còn có chút dầu mỡ. Tần Lệ Phong vì dụ dỗ Tô Phương Dung nên anh đã uống cùng cô một lần, sau đó anh còn khen ngợi tài nấu ăn của Phó Ngữ Anh! Phó Ngữ Anh vui mừng và tuyên bố ngay tại chỗ rằng nếu Tần Lệ Phong đã thích thì sau này bà sẽ chuẩn bị nhiều hơn để cho anh có thể bồi bổ cơ thể!
Vẻ mặt của Tần Lệ Phong lúc đó hoàn toàn hóa đá.
Tô Phương Dung hỏi: “Mẹ, con gái của con đâu? Khi nào con mới có thể nhìn con bé?”
“Ha ha… nhanh thôi, bác sĩ nói là hai ngày nữa có thể rời l*иg ấp rồi.”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Khi nghe được điều đó thì tâm trạng của Tô Phương Dung bỗng nhiên tốt lên, từ khi sinh ra đến nay thì cô đã nhìn cô bé qua kính vài lần, cô chưa từng tự mình bế cô bé bao giờ. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô bé, mắt chưa mở, đáng thương như một chú mèo con thì cô cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tuy nhiên, điều may mắn chính là cô đã vượt qua rào cản sinh tử, và con gái cô đang ngày một khỏe mạnh hơn.
Kể từ khi cô sinh con thì Tần Lệ Phong trở thành người bận rộn nhất, ngoài việc ở trong phòng bệnh trong cô chính là đi chơi với Gia Bảo, thời gian còn lại thì đều đi thăm em gái. Cho dù anh biết rõ đây là con của Tiêu Bảo Lộc thì anh cũng không thể khắc chế sự yêu thích của mình, đó là loại tình cảm chân thành!
Cảm giác này không nói rõ được, cũng không thể tả được, có thể là do họ cũng có quan hệ huyết thống.
Anh tự nói với mình như vậy.
Mọi người có thể thấy rằng Tần Lệ Phong rất yêu con gái, anh đặt tên con gái là Hân Nghiên, hy vọng cô bé sẽ là đứa bé xinh đẹp của anh trong tương lai! Dáng vẻ cưng chiều của anh khiến Tô Phương Dung và con trai đều có chút ghen tị.
Khi Gia Bảo đến gặp em gái thì cậu bé hỏi anh: “Bố, em gái là người yêu nhỏ bé của bố ở kiếp trước, vậy bố có ngừng yêu con không?”
Tần Lệ Phong thu hồi ánh mắt yêu thương, buồn cười nhìn cậu bé: “Con nghe nghe ai nói vậy?”
“Chị y tá nói, chị ấy nói bố thích em gái là vì em ấy là người yêu nhỏ của bố ở kiếp trước… bố, người yêu nhỏ là gì? Em gái là người yêu nhỏ, vậy con là gì của bố?”
Tần Lệ Phong bị dáng vẻ ngây thơ của cậu bé chọc cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi nói: “Đương nhiên con là con của bố rồi!”
“Thật không? Vậy thì tốt quá rồi!” Gia Bảo hài lòng: “Con chỉ cần là con của bố thôi!” Nói xong, cậu còn gật mạnh một cái.
Tần Lệ Phong đau lòng trước những gì Gia Bảo nói, đưa tay xoa xoa cái đầu trọc lóc của cậu bé: “Gia Bảo, bác sĩ nói sắp có thể lên lịch phẫu thuật cho con rồi.”
Gia Bảo “ừm” một tiếng rồi ngẩng đầu cười nói: “Con không sợ! Con đã lớn rồi! Con không sợ tiêm và uống thuốc nữa!”
Tần Lệ Phong cụp mắt xuống nhìn câu bé cười: “Đúng vậy, Gia Bảo đã lớn và là một người đàn ông rồi, vậy thì… ca phẫu thuật sẽ rất thành công! Khi đó, Gia Bảo sẽ khỏe mạnh trở lại, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau dẫn theo Hân Nghiên xuất viện về nhà, con thấy có được không?”
“Quá tốt rồi!” Gia Bảo vui vẻ vỗ tay.
Tần Lệ Phong cười đứng thẳng người, sau đó nhìn cô gái nhỏ trong l*иg ấp.
Cô bé thực sự trông giống như một thiên thần nhỏ, một thiên thần đã cứu gia đình họ.