Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, sau khi nhìn anh ta một lúc lâu: “Nếu tôi có thể đoán được tương lai, hiện tại cũng sẽ không đau khổ như vậy.”
Phú Quý nhìn cô, sắc bén nói: “Nhưng tôi có thể đoán được, nếu không có đứa bé này cả cuộc đời này cô chắc chắn sẽ mất đi người đàn ông yêu thương nhất. Làm như vậy, thật sự đáng không?”
Tô Phương Dung lâm vào trầm mặc, Molly nói thêm: “Chị Tô, Tổng giám đốc Tần đối xử tốt với chị như vậy, chúng tôi đều có thể nhìn thấy hết. Đặc biệt lần này Gia Bảo phát bệnh, nghe nói anh ấy vì chị mà bỏ qua rất nhiều việc quan trọng, người đàn ông tốt như vậy thực sự rất khó tìm thấy. Chị Tô, chị thực sự nên suy nghĩ kỹ lại.”
Tô Phương Dung dựa lưng vào ghế lạnh như băng, nhìn phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, bên tai lặp lại rất nhiều lần lời nói của Tần Lệ Phong.
Hai người rời đi, Tô Phương Dung trở lại phòng bệnh, Gia Bảo đã ngủ dậy, đôi mắt đen nhìn cô sau đó mỉm cười.
Tô Phương Dung lập tức mỉm cười đi tới: “Bánh bao nhỏ của mẹ tỉnh rồi à? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Mắt Gia Bảo cong lên như trăng khuyết theo nụ cười của cậu bé, lắc đầu: “Gia Bảo là một bánh bao nhỏ khỏe mạnh nên không có chỗ nào không thoải mái.”
Tô Phương Dung nghe vậy, biết đứa nhỏ cố ý nói vậy để cô vui vẻ, trái tim nhất thời mềm nhũn.
Cô vươn ngón tay mảnh khảnh, sờ trán cậu bé: “Gia Bảo ngoan, ngoan ngoãn uống thuốc để mau khỏi bệnh, được không?”
“Dạ. Gia Bảo ngoan lắm. Tiêm còn không sợ. Bà ngoại nói, gần đây mẹ mệt lắm, cho nên con sẽ nghe lời.”
Gia Bảo phồng cái miệng đáng yêu, trộm liếc mắt nhìn bà ngoại một cái, cẩn thận hỏi: “Mẹ, có phải vì Gia Bảo, nên mẹ mới vất vả vậy không?”
“Có vất vả gì đâu.”
Tô Phương Dung nâng khóe miệng lên: “Gia Bảo là cậu bé ngoan nhất trên thế giới, mẹ có con vui vẻ còn không kịp.”
Gia Bảo hé môi, cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng được ánh mặt trời chiếu vào càng thêm trắng sáng hơn, giống như một thiên thần nhỏ.
“Vậy thì Gia Bảo và mẹ sẽ luôn ở bên nhau được không?”
Cậu bé thò ngón út ra, ngoéo lấy ngón út của Tô Phương Dung.
“Được.”
Tô Phương Dung dùng sức gật đầu, ngón út cô ngoéo chặt ngón út cậu bé: “Chúng ta ngoéo tay.”
Nhìn thấy sự vui vẻ, lạc quan của cậu bé, đáy lòng Tô Phương Dung âm thầm thề, mặc kệ phải trả giá nhiều ra sao, cô cũng phải chữa bằng được bệnh của Gia Bảo.
Lúc này, y tá đi vào, nhắc nhở cô nhanh chóng đi làm phẫu thuật, cô hãy chuẩn bị một chút.
Phó Ngữ Anh nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Tô Phương Dung mỉm cười nhằm để thả lỏng bản thân, đồng thời cũng là tự cổ vũ bản thân: “Gia Bảo, con có thể chơi cùng bà ngoại một lát được không? Mẹ có chút việc phải làm, buổi chiều mới quay lại được.”
“Dạ. Mẹ đi nhanh đi.” Gia Bảo hiểu chuyện.
Phó Ngữ Anh ở một bên lặng lẽ lau đi nước mắt: “Phương Dung, con phải chú ý cẩn thận.”
“Vâng, con biết rồi mẹ.”
Vào thời điểm ký tên cuối cùng, bác sĩ lại hỏi cô thêm một lần nữa: “Cô thực sự đã nghĩ kỹ chưa?”
Có lẽ điều hòa trong phòng bác sĩ để hơi cao, lòng bàn tay Tô Phương Dung đổ ít mồ hôi, cô lấy lại tập trung, kiên định gật đầu: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
Đúng lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra, theo sau là giọng của y tá: “Thưa anh, anh không thể vào đây.”
Giây tiếp theo một bóng người lao tới.
Chưa kịp phản ứng, Tô Phương Dung đã bị lôi ra ngoài.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó, hương thơm quen thuộc bao lấy cô, quanh quẩn trong hơi thở của cô.
Tần Lệ Phong đang kéo tay cô đi phía trước, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh, anh bước nhanh xuyên qua hành lang, thẳng đến cuối tòa nhà, Tần Lệ Phong mới dừng lại.
Tô Phương Dung đứng ở trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dâng lên sự tức giận, trong đôi mắt hiện lên vẻ quật cường: “Chuyện em đã quyết định, nhất định sẽ không thay đổi.”
Tần Lệ Phong đứng cách cô khoảng 10cm, đôi mắt thâm quầng, hiển nhiên là một đêm chưa ngủ.
“Tô Phương Dung, em có nhất thiết phải đối xử với anh như vậy không?” Anh cắn răng hỏi.
Giọng điệu anh mạnh mẽ, hốc mắt đỏ hoe, thần sắc tiều tụy, không có chỗ nào mà không phải là đang lên án với cô.
Nhưng dần dần, anh hạ thấp đôi mắt, thanh âm rất thấp: “Đừng tàn nhẫn như vậy.”
Tô Phương Dung nhíu mày, Tần Lệ Phong vốn rất kiêu căng, cũng không bao giờ đi cầu xin ai, hiện giờ lại ở trước mặt cô làm những điều ngoại lệ đó.
Ở trong đầu cô, hai tâm trạng đồng thời cùng nổi lên.
Sau một lúc lâu, cô cúi đầu xuống, tránh đi cái nhìn chăm chú của anh: “Em không thể đánh cược với chuyện này được.”
“Anh hứa với em, anh sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ tìm được cách cứu Gia Bảo.” Giờ phút này, trong giọng nói nhẹ nhàng của anh lộ ra vẻ bất lực, hơn nữa còn có tiếng van xin trầm thấp không nói thành lời.
Cô nghi ngờ bản thân mình nghe lầm, cô đã hạ quyết tâm nhưng giờ phút này bản thân cô lại bị dao động.
Tô Phương Dung cắn môi, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, không để bản thân mềm lòng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, gằn từng chữ: “Gia Bảo chính là bị ung thư máu, là loại bệnh có thể gây chết người. Em chỉ có một cơ hội duy nhất chính là dùng tử ©υиɠ của em, hay tại đây em lại sinh ra một cục cưng giúp nó vượt qua khó khăn này. Cho nên, anh thử nghĩ xem em nên làm như thế nào? Bỏ qua cơ hội duy nhất này liệu có được không?”
Cô nheo mắt nghẹn ngào: “Lệ Phong, không phải em tàn nhẫn, là em không thể trơ mắt nhìn cơ hội cuối cùng này bị đánh mất. Đúng vậy, em biết làm như vậy không có khả năng một trăm phần trăm chữa khỏi bệnh cho Gia Bảo, ngay cả bố của đứa bé, em cũng chưa tìm được. Nhưng em vẫn phải thử, nếu em không cố gắng, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Anh hiểu không?”
Tần Lệ Phong nghe vậy, thật lâu sau không nói gì.
Thời gian giống như yên lặng.
Cuối cùng, anh ngẩng đầu, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, tự giễu cười lạnh, ánh mắt trở nên đùa cợt: “Anh còn có thể nói cái gì đây?”
Tô Phương Dung xiết chặt hai nắm đấm, tự nói với bản thân không cần quan tâm anh, không cần đau lòng, càng không thể lùi bước.
Tần Lệ Phong hít sâu, con ngươi đen tuyền lập tức co rút lại: “Tô Phương Dung, anh nghĩ anh sẽ không có cách nào có thể tha thứ cho em được.”
Tô Phương Dung quay mặt qua chỗ khác, ngăn cho nước mắt không tràn ra, giờ phút này, tận sâu trong đáy lòng cô vô cùng đau.
Nhưng đây là con đường cô đã chọn, dù có gập ghềnh đến đâu, cô cũng không còn cách nào khác.
Tần Lệ Phong rời đi.
Cô đi vào phòng phẫu thuật, bên trong có rất nhiều đèn được mở ra, chiếu sáng thành một khoảng trắng bệch.
Tô Phương Dung mặc chiếc áo phẫu thuật màu xanh lam, trên đỉnh đầu là hai chiếc đèn chiếu sáng, mãnh liệt chiếu vào mặt cô, cho dù là nhắm mắt lại, cũng là một mảnh màu đỏ máu.
Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, mở mắt ra, chỉ nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của bác sỹ dưới lớp khẩu trang.
Tô Phương Dung cảm thấy vô cùng căng thẳng, mười ngón tay lạnh như băng để cùng một chỗ, bả vai không khỏi nhẹ nhàng run rẩy.
Ý tá ở một bên an ủi nói: “Không sao đâu, đợi sau khi thuốc tê phát huy tác dụng, cô sẽ không có cảm giác đau nữa.”
Cô giật nhẹ khóe miệng tỏ ý cảm ơn, thật sự là một chữ đều nói không được.
Không phải cô sợ đau, chỉ là sợ mình sẽ hối hận.
Cho đến tận khi nằm ở nơi này, ý thức về sự tồn tại của đứa trẻ trở nên vô cùng mãnh liệt. Cô giống như nghe thấy đứa bé đang lên án cô, chỉ trích cô từ bỏ nó.
Bác sĩ lấy một ống tiêm thuốc tê, chất lỏng không màu được chiếu dưới ánh sáng mãnh liệt, đầu kim tiêm sắc nhọn lóe sáng.
Trong lòng Tô Phương Dung đột nhiên cảm giác đau đớn, đôi tay mềm mại khẽ xoa xoa lên phần bụng vẫn phẳng lì của cô.
Bên trong đó là một sinh mạng, không biết đã có nhịp tim hay chưa? Có cảm thấy sợ hãi hay không?
Ngọn đèn quá mạnh mẽ, khiến huyệt thái dương cô đau nhói, Tô Phương Dung vô lực nhắm mắt lại, chỉ cảm giác được nước mắt lạnh như băng chảy qua hai má cô.
Bác sĩ giúp cô khử trùng, sau đó tiêm thuốc tê cho cô.
Ngay sau đó, cô một lần nữa trở lại giường phẫu thuật, ánh đèn vẫn chiếu mãnh liệt chói mắt như cũ, nhưng mắt cô khô đến đáng sợ, một giọt nước mắt cũng không có.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được đầu kim tiêm đâm vào trong mạch máu của bản thân. Một mảnh thế giới tối đen, giống như có một ngọn núi đen khổng lồ, cô không có chỗ nào để dựa vào, chỉ thể tùy ý để bản thân rơi tự do và cảm nhận nỗi đau truyền từ bụng dưới đến.
Bên tai giống như xuất hiện một âm thanh, không ngừng hỏi cô: hối hận không? Hối hận không?
Cô thầm nghĩ vừa khóc vừa cười, cô có thể nào không hối hận sao?
Từ khi cô đưa ra quyết định này, không có một giây phút nào cô cảm thấy thoải mái. Cô biết, cô không thể thoát được tự trách vào lúc này.
Cô mơ màng ngủ cả ngày, mở mắt ra thì trời cũng đã tối. Chỉ có Phó Ngữ Anh ngồi ở bên giường với cô, hết lần này đến lần khác lau nước mắt.
“Mẹ.”
Giọng cô trầm thấp đến đáng sợ, giống như tiếng nói phát ra từ địa ngục.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Phó Ngữ Anh vội vàng lau đi nước mắt, tiến đến hỏi: “Còn đau không?”
Tô Phương Dung lắc đầu, hỏi bà: “Gia Bảo thế nào rồi?”
“Con đừng lo lắng, Gia Bảo bên kia có bố con chăm sóc rất tốt.”
Tô Phương Dung nghe xong, lại nhắm hai mắt lại: “Vậy là tốt rồi. Mẹ, con ngủ thêm một lúc, con mệt mỏi quá.”
“Ừm. Ngủ đi, mẹ ở đây với con.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
“Ngốc quá, người một nhà, có gì phải cảm ơn đâu.” Phó Ngữ Anh quay đi lau nước mắt.
Ngày hôm sau, tinh thần của cô tốt lên rất nhiều, không để ý đến sự ngăn cản của Phó Ngữ Anh, cô vẫn xuống giường đi đến phòng bệnh của Gia Bảo.
Còn chưa vào cô đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ, cô nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy Gia Bảo và Molly còn có Phú Quý đang ngồi chơi với nhau.
“Mẹ về rồi.”
Gia Bảo nhìn thấy cô, thực sự vui vẻ, giơ món đồ chơi trong tay lên: “Mẹ mau nhìn này, đây là của chú Phú Quý và cô Molly mua cho con.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ giờ phút này vì vui vẻ mà đỏ lên, có vài sợi tóc đen rơi trên trán, nhìn qua không khác gì một cậu bé bình thường, vô tư.
Tô Phương Dung nhìn thấy bộ dạng đáng yêu cười vui vẻ của Gia Bảo, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm: “Ôi, đẹp quá, con đã cảm ơn cô chú chưa nào?”
“Đương nhiên là con cảm ơn rồi ạ.”
“Ha ha, ngoan quá.”
Sắc mặt Tô Phương Dung cực kỳ kém, Phú Quý kéo cô ngồi vào sofa đối diện, trong khi Molly vẫn đang chơi cũng Gia Bảo.
Anh ta nghiêm mặt hạ giọng quở trách cô: “Tôi thấy cô thật sự là không muốn sống nữa rồi.”
Tô Phương Dung ngoan ngoãn ngồi nghe anh ta quở trách mình, sau một hồi, nói: “Sở dĩ quyết định lập tức làm phẫu thuật là bởi vì tôi lo lắng chỉ cần kéo dài thêm một ngày, tôi sẽ thay đổi chủ ý, sẽ luyến tiếc đứa bé này.”
Phú Quý sau một lúc lâu trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu có một ngày Gia Bảo biết mẹ của cậu bé làm những việc này vì nó, nhất định sẽ vô cùng cảm động.”