Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 235: Là chị nghĩ tôi phức tạp quá rồi

“Cô Lạc, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Tần Lệ Phong hỏi thẳng, dù sao anh cũng không biết rõ về cô ta, cho nên không cần khách sáo như vậy.

Lạc Thanh Tâm mỉm cười, chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô hại nói: “Tôi tới đây để xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Tần Lệ Phong nghi ngờ nhìn cô ta.

“Đúng vậy, xin lỗi.” Cô ta gật đầu khẳng định lại lần nữa, rồi nhẹ nhàng nói: “Bởi vì…tôi nghe được tin từ chỗ bố tôi, bà Lục có ý muốn tôi và anh…”cCô ta nói, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, rồi lại nhỏ giọng nói: “Tôi không hề có ý lấy lòng, nhưng theo như lời bố tôi nói tổng giám đốc Tần luôn là người được nể phục nhất trong những người trẻ mà ông từng gặp.”

Nói đoạn, lại thở nhẹ: “Tổng giám đốc Tần cũng biết đó, người lớn trong nhà luôn mong những điều tốt đẹp nhất cho con mình, tôi sợ bố tôi sẽ vì tôi mà làm những việc gây khó xử, cho nên tôi đến xin lỗi tổng giám đốc Tần trước.”

Tần Lệ Phong lúc này mới hiểu, nói là xin lỗi, có điều chỉ là ngụy biện mà thôi.

Anh nhàn nhạt nói: “Thật ngại quá, tôi chưa bao giờ nghe nói về điều này. Cho dù là có, tôi cũng có thể đảm bảo với cô là điều này hoàn toàn không có khả năng.”

“Tại sao chứ?” Lạc Thanh Tâm hỏi lại ngay, cô ta khá tự tin về ngoại hình của mình, hiếm có người đàn ông nào có thể thoát khỏi sự hấp dẫn của cô ta.

Đương nhiên, chuyện hẹn hò mù quáng lần trước với Tiêu Bảo Lộc hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn. Tên đào hoa đó, tâm tư quá nhiều, sau này cô ta ngẫm lại nhất định không thể phát sinh quan hệ với những tên đàn ông như vậy nữa, lợi ích cũng chẳng đáng là bao.

Nhưng có điều chàng trai này lại không giống như vậy, vừa nhìn đã thấy là hình mẫu đàn ông cấm dục, càng là loại đàn ông này từ tận trong xương tủy càng khao khát mãnh liệt. Tại sao có thể không thích cô ta được chứ? Đàn ông có thể không bị cô ta mê hoặc sao? Thật nực cười!

Tần Lệ Phong cũng lười nói vòng vo với cô ta, bèn nói thẳng: “Tôi đã kết hôn rồi!”

Lạc Thanh Tâm nghe vậy liền bật cười: “Hoá ra là vì chuyện này à, tôi còn cho rằng có chuyện gì khác! Trước đó có rất nhiều bài báo viết về tổng giám đốc Tần, mấy ngày nay báo chí đều đưa tin, liên quan đến đời sống riêng tư của tổng giám đốc Tần, muốn không biết cũng khó.”

Cô ta cười ôn hoà, như ý muốn nói: “Đương nhiên, tôi cũng hiểu rõ, tổng giám đốc Tần hiện tại chỉ là tạm thời muốn duy trì cuộc sống trầm lặng mà thôi.”

Ẩn ý của cô ta, Tần Lệ Phong đương nhiên hiểu.

“Không phải là tìm cớ, mà đây chính là sự thật.” Tần Lệ Phong dựa người vào cánh cửa sau lưng anh, khoanh tay, thản nhiên nói: “Tôi còn muốn nói rõ với cô Lạc rằng, tôi và bà Lục chẳng có bất kỳ liên quan gì đến nhau. Thậm chí, ngay cả quen biết cũng không. Vì thế tôi rất tò mò, sao bà ta có thể sắp xếp chuyện kết hôn của tôi với người khác được?”

Lạc Thanh Tâm cau mày, không ngờ anh lại phủ nhận triệt để đến như vậy.

Tần Lệ Phong tiếp tục nói: “Vì thế những gì mà bà Lục nói, mong cô đừng để trong lòng, tôi càng không thể nghe theo sự sắp đặt của người khác.”

“Ha ha.” Lạc Thanh Tâm không nặng không nhẹ cười một tiếng, hướng người về phía trước một chút làm nổi bật phần thân trên của cô ta, phô ra vẻ quyến rũ của phụ nữ: “Có chuyện này, tôi càng phải nói với tổng giám đốc Tần một tiếng.”

“Ồ! Là chuyện gì vậy?”

“Không giấu gì anh, tôi nghe bố tôi và bà Lục nói chuyện. Họ có nói nếu như không có cách để tôi và tổng giám đốc Tần đến với nhau, vậy thì sẽ để anh trai của tôi và Lục Tiểu Hy. Tổng giám đốc Tần chắc cũng biết, nếu như hai công ty Lục Quý và Lạc Minh liên minh lại, điều này đối với công ty của anh không phải là tin tốt cho lắm.”

Tần Lệ Phong nhíu mày, anh biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, hơn nữa còn phù hợp với tính cách cố chấp đến cùng của bọn họ.

Anh ngẩng đầu hỏi: “Theo tôi được biết, tính cách của Lạc Thiếu Hoàng cũng không dễ khuất phục.”

“Không sai. Nhưng tôi hiểu anh mình, dù cho bình thường có ăn chơi trác táng như thế nào, nhưng khi đứng trước lợi ích của gia đình, anh ấy có thể từ bỏ tất cả, đừng nói đến chuyện kết hôn. Kết hôn với ai còn quan trọng sao?”

Tần Lệ Phong trầm ngâm một lúc liền hỏi: “Cho nên hôm nay cô Lạc đến tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Lạc Thanh Tâm nói một cách chắc chắn:”Hợp tác với tôi, cùng tôi diễn một vở kịch, phá vỡ kế hoạch của bọn họ.”

Tần Lệ Phong nhướn mày: “Tôi quả thực không hiểu, tại sao cô Lạc lại muốn ngăn cản hai nhà liên hôn.”

Lạc Thanh Tâm trực tiếp nói thẳng: “Tôi không ưa hai mẹ con bọn họ, bình thường thì luôn ra vẻ “gia đình chúng tôi rất đáng thương, chúng tôi cần giúp đỡ”, thật là nực cười! Những người đáng thương trên thế giới này nhiều như vậy, ai rảnh mà để ý đến bọn họ chứ?”

Cô ta nói tiếp: “Tôi không thèm quan tâm nếu họ đặt chủ ý nên người khác, nhưng đặt lên người anh tôi thì không thể được!”

Tần Lệ Phong hơi cụp mắt nói: “Tại sao cô lại nói như vậy?”

“Hừ, điều này không phải quá rõ ràng rồi sao? Tổng giám đốc vừa nãy cũng đã nói, anh sẽ không chịu bất cứ sự sắp đặt nào, Lâm Huyền Vũ cũng biết rõ bà ta không có năng lực kiểm soát anh, cho nên, sự hợp tác của anh và tôi chỉ là cái cớ, cuối cùng không thể gả con gái bà ta vào nhà họ Lạc chúng tôi! Người phụ nữ này tâm cơ nặng như vậy, chỉ có bố tôi hồ đồ mới tin lời bà ta!”

Tần Lệ Phong đột nhiên buồn cười, Lạc Thanh Tâm nhìn anh nói tiếp: “Tổng giám đốc Tần, tôi đã nói ra hết ý kiến của mình, bây giờ tới lượt anh phát biểu rồi.”

Thành thật mà nói, lần gặp Lạc Thanh Tâm này đã khiến anh nhìn cô ta bằng con mắt khác. Mặc dù tâm cơ của cô ta rất sâu sắc, nhưng rất may là cô ta đã thú nhận với anh không hề giấu giếm, đây là điểm khôn khéo nhất của cô ta.

Tần Lệ Phong chậm rãi hỏi: “Tôi muốn nghe xem, cô muốn diễn vở kịch này như thế nào.”

Lạc Thanh Tâm lập tức đáp: “Hãy giả vờ hạnh phúc bên tôi, sau đó, công ty hai nhà bắt tay hợp lực rồi nuốt chửng Lục Quý!”

Tần Lệ Phong không khỏi kinh ngạc, không phải vì đề nghị của cô ta. Cho dù cô ta không nói, Tần Lệ Phong cũng đang tính kế nuốt chửng Lục Quý, không cho Lâm Huyền Vũ có cơ hội kháng cự! Lý do khiến anh ngạc nhiên là không ngờ người phụ nữ dáng vẻ lả lướt như không có não này lại có tham vọng lớn đến như vậy.

Anh nhìn xuống, nhàn nhạt cất giọng: “Hợp tác phải dựa trên tiền đề là cả hai bên cùng hợp lực.”

Nghe anh nói như vậy Lạc Thanh Tâm liền hiểu, cô cười nhẹ, đắc ý nói: “Chuyện này thì anh yên tâm, chỉ cần anh hợp tác với tôi, tôi sẽ có cách nói với bố mình! Hơn nữa ngay cả kẻ ngốc cũng biết J.L và Lục Quý bên nào thích hợp để hợp tác lâu dài hơn! Và anh đừng quên, bố của tôi dù sao cũng là người kinh doanh, nói đến cùng ông cũng sẽ chọn lợi ích lớn nhất.”

Không thể không thừa nhận, cô ta nói quả thực không sai.

Tần Lệ Phong lúc này bắt đầu đánh giá lại Lạc Thanh Tâm, người phụ nữ này thông minh hơn nhiều so với những lời đồn bên ngoài, rất giống anh trai Lạc Thiếu Hoàng của cô ta.

“Thế nào rồi? Có muốn hợp tác không?” Lạc Thanh Tâm hỏi lại lần nữa.

….

Tiêu Bảo Lộc đi tới cửa văn phòng tổng giám đốc, Trần Chính Cường vội nói: “Giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Tần đang có khách.”

“Có khách?” Tiêu Bảo Lộc hỏi: “Ai vậy?”

“Là cô Lạc Thanh Tâm.”

Tiêu Bảo Lộc nghe nói tới cô ta liền cau mày: “Tại sao người phụ nữ đó lại tới đây?”

Trần Chính Cường chỉ biết cười trừ, với tư cách là thư ký anh sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì của Tần Lệ Phong, cho dù có là em trai của ông chủ cũng không thể.

Tiêu Bảo Lộc suy nghĩ một lát, không nói hai lời liền đẩy cửa đi vào, Trần Chính Cường không kịp ngăn cản anh ta.

Vừa nhìn thấy Lạc Thanh Tâm ngồi trong phòng, Tiêu Bảo Lộc khẽ mỉm cười, bộ dạng tươi cười bước tới, chống tay vịn lên ghế sofa thân mật cúi đầu nhìn cô ta: “Sao em lại tới đây thế? Không phải là tìm anh đó chứ?”

Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn qua đó, nhưng cũng không hề lên tiếng. Về chuyện riêng tư của Tiêu Bảo Lộc, anh đều biết hết nhưng anh sẽ không nhúng tay vào.

Lạc Thanh Tâm cười mê hoặc, ngả người ra sau, như có như không tăng thêm khoảng cách với anh ta, nhưng thực ra giống quyến rũ hơn, ánh mắt cô ta ướŧ áŧ.

“Trước đây anh không thèm đáp lại tình cảm của người ta, người ta rất buồn đó, chỉ đành đến tìm anh trai của anh kể khổ thôi.”

Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cô ta, người phụ nữ này thật đúng là có tài diễn kịch! Điều quan trọng là phản ứng của cô ta rất nhanh.

“Thật sao?” Tiêu Bảo Lộc đưa tay vuốt nhẹ gò má của cô ta, hoàn toàn không để ý tới sự hiện diện của anh trai mình, động tác có chút phù phiếm lại mơ hồ.

“Đó quả thực là lỗi của anh rồi, chi bằng trưa nay anh mời em đi ăn cơm để chuộc lại lỗi lầm.”

“Thật tiếc quá, em vừa mới hẹn tổng giám đốc Tần, e là không thể đi ăn cùng anh rồi.” Lạc Thanh Tâm nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt quyến rũ.

Tiêu Bảo Lộc sững người, lúc này mới quay lại nhìn Tần Lệ Phong: “Anh đồng ý rồi sao?” Với giọng điệu chất vấn đó, người không biết còn cho rằng anh ta thật sự có hứng thú với Lạc Thanh Tâm.

Tần Lệ Phong không nhanh không chậm gật đầu, Tiêu Bảo Lộc nhíu chặt lông mày, không còn sự bình tĩnh như lúc trước, chầm chậm nhấn mạnh từng chữ: “Vậy Tô Phương Dung phải làm sao?”

Nghe anh ta nói tới hai chữ đó, Tần Lệ Phong lạnh mặt: “Chuyện của cô ấy không cần cậu phải quan tâm.”

Mắt Lạc Thanh Tâm đảo qua đảo lại trên người hai anh em họ, một lát liền thông suốt chuyện gì đang xảy ra, khoé miệng nhếch lên.

Thật hấp dẫn.

Vì sự có mặt của Lạc Thanh Tâm, Tiêu Bảo Lộc không hỏi thêm nữa, sau khi nhìn anh trai với ánh mắt lạnh lùng, anh quay đầu lại nhìn cô ta, nghiêng người, nở nụ cười mê hoặc với cô ta.

Lạc Thanh Tâm sững sờ một lúc, sau đó trong lòng chấn động, Tiêu Bảo Lộc này quả thực là cao thủ tán gái! Nói một cách đơn giản, nụ cười của anh ta có thể khiến phụ nữ mê mẩn, nhất định phải cẩn thận với người đàn ông này mới được.

Nhưng ngoài mặt, cô ta lại cười ngượng ngùng: “Nếu anh Tiêu không phiền, chúng ta hẹn lần sau nhé?”

“Không thành vấn đề.” Tiêu Bảo Lộc sảng khoái đồng ý, nắm lấy tay của cô ta, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô ta, làm nổi bật dáng vẻ đào hoa của anh ta.

“Vậy thì lần sau nhé, đã thành giao rồi đó.”

Lúc Tiêu Bảo Lộc bước đến cửa, bỗng đứng lại nói: “À, tổng giám đốc Tần, tôi quên chưa nói.” Anh ta quay lại, mỉm cười với hai người: “Gu thẩm mỹ lần này của anh quả không tệ!”

Anh ta rời đi, tiếng cười còn vang lại.

Lạc Thanh Tâm nhìn Tần Lệ Phong, nửa đùa nửa thật: “Tiêu Bảo Lộc sẽ không

nhận ra hai chúng ta hợp tác chứ?”

Tần Lệ Phong cụp mắt, che giấu cảm xúc trong mắt: “Anh ta đang vui vẻ, tôi liền cho anh ta cơ hội. Có điều loại tình huống này sẽ không tiếp diễn bao lâu nữa đâu. Hơn nữa… anh ta đã sớm đánh mất cơ hội rồi.”

Sau khi Tiêu Bảo Lộc rời đi, liền trực tiếp tới phòng kinh doanh.

Đến nơi, anh ta liền tự nhiên ngồi vào bàn của Tô Phương Dung: “Này, trưa nay đi ăn cơm cùng nhau đi.”

Tô Phương Dung còn đang làm việc, không thèm ngẩng đầu đáp: “Tại sao?”

“Trời ơi, Phương Dung bé nhỏ à, quan hệ của chúng ta đã cách xa tới mức ngay cả đi ăn cơm cũng phải tìm lý do ư?”

Giọng điệu khoa trương của anh ta khiến Tô Phương Dung bật cười: “Nhưng mà chị cảm thấy, em dường như có chuyện gì đó.”

Anh ta trợn tròn mắt: “Có thể có chuyện gì chứ, chính là muốn nói chuyện cùng chị đó, là chị nghĩ tôi phức tạp quá rồi.”