“Lệ Phong, hôm nay là buổi triển lãm thiết kế đầu tiên của em đó.” Ngọc Vân đứng bên cạnh Tần Lệ Phong, trên mặt là ý cười.
“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu, mắt vẫn không rời văn kiện.
“Bao giờ chúng ta xuất phát?”
Ngọc Vân hỏi, cô ta nhấp một ngụm nước trong ly: “Hôm nay sẽ có rất nhiều người đến, nghe nói tổng giám đốc Quý cũng tới.”
Tần Lệ Phong liếc cô ta một cái, như đang suy nghĩ gì: “Quý Bình Long?”
Ngọc Vân hơi cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch: “Đúng vậy.”
Tần Lệ Phong không nói gì, nhíu mày.
“Em đi trước đây, anh nhớ đến nhé.” Ngọc Vân cười, quay đầu đi ra ngoài cửa.
Trong mắt Tần Lệ Phong hiện lên sự hung ác nham hiểm.
Anh dựa vào sô pha, hai mắt hơi nheo lại, như đang tự hỏi điều gì.
Trong quá trình trưng bày, thỉnh thoảng Tô Phương Dung lại day mi tâm, vẫn thấy rất mỏi mệt.
Lúc này, Quý Bình Long đã đi tới, đứng bên cạnh cô, nhìn hai đứa bé đang bị mọi người vây quanh ở đằng xa, giống như lúc trước hỏi rất tự nhiên: “Trưa nay em muốn ăn gì?”
Tô Phương Dung quay đầu nhìn anh ta, nhìn một lúc lâu, Quý Bình Long khẽ cười: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Bỗng nhiên phát hiện ra tôi rất đẹp trai sao?”
Tô Phương Dung bật cười, lắc đầu: “Tôi không đói bụng.”
Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện, cô tạm thời không muốn vì việc riêng mà ảnh hưởng đến công việc.”
Quý Bình Long lại nói tiếp: “Như vậy sao được? Không đói bụng cũng phải ăn chút gì chứ? Triển lãm sắp kết thúc, em phải cùng tôi đi ăn chút gì đó. Nếu em không ăn, vậy tôi cũng sẽ nhịn đói cùng em.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu xa, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Được.”
Có lẽ nên nhân cơ hội này làm rõ mọi chuyện.
Hai người rời đi từ cửa sau.
Phía sau, một ánh mắt đen nhánh càng trở nên sắc bén.
Đi vào một nhà hàng cao cấp gần đó.
“Cho hai phần.” Anh ta nói với phục vụ.
Tô Phương Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, lời muốn nói rất nhiều, toàn bộ đều vọt lên cổ họng, nhưng lại không biết mở miệng từ đầu.
Sau khi người phục vụ rời đi, cô mới quay đầu lại, nói với anh ta: “Bình Long, tôi có vài lời muốn nói với anh.”
“Nếu là lời ảnh hưởng đến bữa ăn thì chờ ăn xong hãy nói.” Quý Bình Long cũng nhìn cô, ánh mắt hiểu rõ, có một loại ma lực xuyên thấu.
Tô Phương Dung cứng đờ, chậm rãi cúi đầu, cô có cảm giác những lời mình muốn nói anh ta đều biết hết.
Hai người không nói chuyện, sắc mặt Quý Bình Long cũng sa sầm hơn chút, không khí trước sau vẫn toát lên vẻ xấu hổ. May mắn không lâu sau, đồ ăn được bưng tới.
Cô cắt bít tết, ăn từng miếng nhỏ, dễ dàng nhìn ra cô đang không có tâm trạng gì.
Quý Bình Long nhìn thoáng qua, đang định nói gì đó, liền thấy Tần Lệ Phong từ phía sau tiến đến, anh ta hơi nhướng mày, dừng động tác, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Tần, trùng hợp như vậy sao?”
Cơ thể Tô Phương Dung chấn động, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lệ Phong và Ngọc Vân đã đi tới bên cạnh bọn họ. Cô cụp mắt, xấu hổ nói không nên lời.
“Khó trách tổng giám đốc Quý lại rời đi sớm, hóa ra là có hẹn với người đẹp!” Ngọc Vân đùa giỡn.
Quý Bình Long bật cười: “Đúng vậy, hẹn lâu lắm người ta mới đồng ý.”
Tô Phương Dung xấu hổ chết đi được, nhưng người ta rõ ràng đang nói đùa, cô cũng không tiện giải thích thêm gì.
Cảm giác được một tầm mắt sắc bén trước mặt, cô chột dạ dời ánh mắt, trong khoảnh khắc kia, cô chợt có cảm giác như thể bị người ta bắt gian trên giường!
“Dùng thời gian công tác đi hẹn hò?”
Tần Lệ Phong nhìn cô một cái, không nhanh không chậm nói.
Biết anh đang chỉ chính mình, Tô Phương Dung mấp máy môi, căng da đầu nói: “Thời điểm tôi rời đi, triển lãm đã kết thúc.”
Quý Bình Long vô cùng lịch thiệp giải vây cho cô: “Ha ha, tổng giám đốc Tần à, việc này anh muốn trách thì cứ trách tôi đi.”
“Vì sao lại trách anh?”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cô ấy là cô ấy, anh là anh, cô ấy và anh không có quan hệ gì! Việc này thế nào cũng không dính líu tới trên đầu anh.”
Khi anh nói chuyện, không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống.
Ngọc Vân ngồi xuống bên cạnh Tô Phương Dung, vẫy tay gọi người phục vụ, tự ý chọn thức ăn cho Tần Lệ Phong. Mà Tần Lệ Phong suốt quá trình hoàn toàn không để ý, đôi mắt lạnh lùng vẫn khóa chặt Tô Phương Dung, khiến cả người cô trở nên mất tự nhiên.
“Cô Tô, hôm nay vất vả cho cô rồi.” Ngọc Vân cười nói.
Tô Phương Dung cũng khách sáo trả lời: “Đây là phần việc của tôi, không thể nói là vất vả.”
Ngọc Vân lại nhìn Quý Bình Long: “Tôi đã thấy tổng giám đốc Quý và cô Tô ở bên nhau rất nhiều lần, hai vị không phải đang… lén chúng tôi tìm hiểu nhau đấy chứ?”
Tần Lệ Phong rũ mắt, vẻ mặt không gợn sóng, lại nhìn thẳng Tô Phương Dung.
Động tác của Tô Phương Dung dừng lại, trừng lớn mắt: “Cô Ngọc, việc này không nên đem ra nói đùa.”
Quý Bình Long cầm khăn lau miệng, ánh mắt đảo qua người đàn ông đối diện, lại thâm tình dừng trên người Tô Phương Dung: “Nếu Phương Dung không phản đối, tất nhiên tôi chờ mong là vậy.”
Nghe được lời này, Tô Phương Dung rốt cuộc không ngồi lâu thêm được nữa, cô đứng lên: “Tôi ăn xong rồi. Ngại quá, còn có việc phải làm, tôi đi về trước.”
Cô gật đầu với hai người kia, ngay cả nhìn Tần Lệ Phong thêm một cái cũng không dám, xoay người nhanh chân rời đi.
Quý Bình Long cũng không nhanh không chậm đứng dậy: “Tôi cũng không quấy rầy hai người nữa.”
Thấy hai người rời đi, Ngọc Vân nói như cảm khái: “Lệ Phong, anh không cảm thấy hai người họ rất xứng đôi sao?”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong lạnh nhạt nhìn về phía cô, đứng lên: “Về sau đừng diễn mấy trò này trước mặt tôi.”
Thân mình Ngọc Vân cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng thay đổi: “Em… Em không biết anh đang nói cái gì.”
“Cô biết.”
Không hề liếc nhìn cô ta thêm cái nào, anh cũng nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Ngọc Vân ngồi một mình trong nhà hàng, nắm chặt dao nĩa trong tay.
Trở lại hội triển lãm, bên trong đều là tác phẩm của Ngọc Vân.
Cô ta là một nhà thiết kế thiên tài, những đồ vật thiết kế ra đều sáng tạo khác người.
“Rất đẹp phải không?”
Quý Bình Long đứng bên cạnh cô nói.
Tô Phương Dung gật đầu, hào phóng nói: “Cô Ngọc Vân là một nhà thiết kế xuất sắc, các tác phẩm của cô ấy tôi đều rất thích.”
“Ừ.” Quý Bình Long nhìn Tô Phương Dung, híp mắt, đột nhiên hỏi: “Phương Dung, thành thật trả lời tôi đi, có phải em thích Tần Lệ Phong hay không?”
Tô Phương Dung ngẩn ra, cuống quýt phủ nhận: “Không phải, sao có thể!”
“Thật sao?”
Quý Bình Long nhìn chằm chằm cô, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt kia.
“Hiện tại tôi đang làm việc, không muốn thảo luận vấn đề này.” Tô Phương Dung quay đi, bước nhanh tới chỗ đám người.
Quý Bình Long trơ mắt nhìn cô rời đi, không hề ngăn cản, bởi vì đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mất hết sức lực.
Trạm thứ nhất buổi triển lãm trong nước của Ngọc Vân đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cánh truyền thông chuyên nghiệp. Mà cảnh cô ta đứng cùng Tần Lệ Phong trong một khung hình đã chiếm sự chú ý lớn nhất, thành công tạo ra hiệu quả tuyên truyền.
Đối mặt với câu hỏi về quan hệ của hai người, Ngọc Vân cũng không trả lời thẳng thắn, còn Tần Lệ Phong bởi vì khí thế quá mạnh mà không ai dám hỏi vấn đề riêng tư này trước mặt anh.
Tô Phương Dung phải tiến hành kết thúc công việc, vô cùng rườm rà, vội đến xoay vòng.
Đúng lúc này, cô nhận được một cuộc điện thoại.
“Cô nói cái gì? Không… nó không tới đây…”
Không kịp nói tiếp, thậm chí ngay cả báo cáo trước cũng không làm, Tô Phương Dung lập tức cầm di động lao ra ngoài.
Bởi vì buổi chiều còn có một cuộc hẹn quan trọng, Tần Lệ Phong đã xuống sân khấu từ sớm, anh nhìn quanh sảnh theo thói quen, lại không thấy bóng dáng Tô Phương Dung.
Anh gọi người phụ trách hỏi, cũng không thấy người đâu.
Tần Lệ Phong nhíu mày, tuy rằng đầu óc người phụ nữ này không được thông minh, nhưng trong công việc cũng được tính là nghiêm túc, sẽ không dễ dàng về sớm như vậy.
Anh đi ra ngoài gọi điện thoại, bên kia nhận điện thoại, một giọng nói gấp gáp vang lên: “Gia Bảo… Gia Bảo bị người lạ đón khỏi nhà trẻ rồi! Hiện tại tôi lập tức phải chạy tới nơi nhìn xem…”
Tô Phương Dung nói, sắp khóc đến nơi.
Trong lòng Tần Lệ Phong căng thẳng, mày nhíu lại: “Em chờ tôi, tôi sẽ đến ngay lập tức.
Khi Tô Phương Dung tới nhà trẻ đã thấy Tần Lệ Phong tới trước mình một bước, đang ở phòng theo dõi xem camera.
Cô Trần đứng một bên tự trách mãi: “…Bà ta lấy ra giấy khai sinh của Gia Bảo… Không phải tôi tin tưởng mù quáng… Có điều trách nhiệm vẫn do tôi, là tôi không làm rõ ràng, thật sự xin lỗi!”
Tô Phương Dung nào còn tâm trạng nghe cô ta giải thích, cô lập tức đi tới trước mặt Tần Lệ Phong, run giọng hỏi: “Tìm được chưa?”
Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm hình ảnh, chậm rãi gật đầu.
Tô Phương Dung vừa nhìn liền thấy được kia là một người phụ nữ trung niên ung dung cao quý. Dẫn Gia Bảo lên xe không phải bà Quý thì là ai.
Tô Phương Dung đỏ mắt, không quan tâm bà ta là ai, nếu dám động vào con trai cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Cô xoay người muốn đi, lại bị Tần Lệ Phong ngăn lại: “Tôi đi cùng em.”
Quay đầu nhìn anh, cô không nói một lời, chỉ gật đầu.
Có vài lời chỉ cần đặt trong lòng, phần tình cảm này cô sẽ nhớ kỹ.
Xe một đường chạy như bay, Tô Phương Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn bồn chồn như cũ, Tần Lệ Phong liếc nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn: “Yên tâm, bà ta không dám.”
Rất nhanh xe đã tới nhà họ Quý.
Anh tiến lên gõ cửa, Tô Phương Dung túm một chiếc ghế dựa trong vườn, không nói hai lời trực tiếp đập lên cửa: “Trả con trai lại cho tôi!”
Bên trong cánh cửa vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó quản gia nhanh chóng mở cửa: “Cô chủ… Cô Tô…”
Tô Phương Dung đẩy quản gia ra, bước nhanh vào, bà Quý giống như đã biết sẽ có người tới, ngồi trong phòng khách, bưng chén trà chậm rãi nhấp một ngụm.
“Gia Bảo đang ở đâu?”
Tô Phương Dung vội vàng tiến lên, Tần Lệ Phong ngăn cô lại, híp mắt nhìn chằm chằm bà Quý: “Người đâu?”
“Ha ha, không ngờ lại kinh động tới tổng giám đốc Tần.” Bà Quý buông chén trà, đi thẳng vào vấn đề: “Yên tâm, đứa bé kia rất khỏe, nói thế nào nhỉ, dù sao nó cũng là cháu trai trên danh nghĩa của tôi, tôi sẽ không làm gì nó.”
“Bà già điên này! Mau trả Gia Bảo cho tôi mau!” Tô Phương Dung lúc này đã rơi vào trạng thái điên cuồng, Tần Lệ Phong biết nếu bà Quý nói một chữ không, người phụ này sẽ gϊếŧ người thật.
“Muốn biết con trai cô ở đâu thì ký phần bảo đảm này đi, từ nay về sau đừng tiếp cận con trai tôi nữa.” Bà ta cầm lấy một bản khế ước, đặt lên bàn.