Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 89: Lão quản gia bội bạc

Mỗi khi rơi vào tình trạng nguy cấp, con người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có cảm giác, chỉ có điều người trời sinh cẩn thận hoặc là thực lực bạc nhược yếu kém sẽ lựa chọn biện pháp rụt đầu. Bo bo giữ mình là cách ngôn mà bọn hắn hết lòng tuân thủ, mà nếu là người có chút ít chỗ dựa hoặc là tự cho rằng mình có thực lực hùng hậu tức thì sẽ làm việc nghĩa không được chùn bước đứng ra khiêu chiến mưa gió.

Quân chính quy, nhất là quân chính quy sĩ khí lên cao đối mặt với gia đinh quý tộc, bất kỳ ai đều có thể đoán được kết quả. Mỗi tiểu đội bộ binh quân Tiền Bất Ly, dùng xu thế dễ như trở bàn tay quét ngang qua huyện Lư Lăng, tất cả người phản kháng, kẻ chạy trốn toàn bộ bị chém gϊếŧ ngay tại chỗ. Dù là như thế, cuối cùng trong quân doanh còn nhốt gần bốn trăm tên gia đinh.

Đại đa số quý tộc nhỏ lựa chọn biện pháp lặng lẽ chấm dứt, mặc kệ bọn hắn phẫn nộ cỡ nào ở trong lòng, căn cứ vào thực lực cùng danh vọng của bản thân không đáng giá nhắc tới, bọn hắn vẫn phải rút lui. Đương nhiên, sau lưng vẫn có không ít chuyện mờ ám. Mà Phòng gia, Lâm gia cùng Thủy gia, dưới sự dẫn dắt của ba vị nam tước, nhưng vẫn đi tới quân doanh bên cạnh huyện thành Lư Lăng, bất kể cân nhắc ở phương diện mặt mũi hay là cân nhắc ở phương diện thực lực tổn thất lớn, bọn hắn quyết định đều phải tìm tới Tiền Bất Ly, muốn Tiền Bất Ly cho bọn hắn một câu trả lời!

Nô ɭệ gia tộc không phải dễ dàng nuôi dưỡng được, đất phong của bọn hắn nhỏ, thu nhập có hạn, các tiểu gia tộc thường thường tích góp từng tí một mấy đời, mới có thể tích lũy được gần trăm nô ɭệ, cứ như vậy bị Tiền Bất Ly quét qua quét sạch, bọn hắn quyết không cam lòng! Huống hồ bọn hắn vẫn luôn cho rằng, chính nghĩa cùng đạo nghĩa đứng về phía bọn hắn. Đáng tiếc bọn hắn đã quên một đạo lý, trụ cột của chính nghĩa là cái gì? Nếu để cho Tiền Bất Ly trả lời vấn đề này, hắn nhất định sẽ không chút lựa chọn mà nói: là thực lực! Thực lực mới là đại biểu cho trụ cột của chính nghĩa! !

Ba nam tước Phòng gia, Lâm gia cùng Thủy gia cùng đi tiến vào quân doanh, trải qua một âm mưu 'Tẩy lễ " bọn hắn nguyên khí đại thương. Tộng cộng người nhà của ba người nhà vẫn chưa tới bảy mươi gia đinh, tuy người của bọn hắn còn xa mới sánh bằng quân đội của Tiền Bất Ly, nhưng xét về khí thế, bọn hắn chiếm thế thượng phong. Nhất là gia chủ Phòng gia Phòng Thủy Quý, không thể chờ đợi được chỉ vào Đỗ Binh, người đón tiếp ở bên ngoài chửi ầm lên, Đỗ Binh thủy chung không cãi lại, khuôn mặt tươi cười khách khách khí khí dẫn bọn hắn tới trước soái trướng Tiền Bất Ly.

Trong soái trướng, Tiền Bất Ly đang quan sát Quan Dự Đông viết lý lịch của mình, giờ phút này vừa mới xem xong, mà Quan Dự Đông tức thì cung kính đứng ở bên cạnh Tiền Bất Ly, chờ đợi Tiền Bất Ly phân công bất kỳ lúc nào.

Màn cửa soái trướng bị người kéo lên theo một cách vô cùng không lễ phép, Phòng Thủy Quý did vào trong trước tiên, chân của y còn không rơi xuống đất, từ trong cổ họng của y đã phát ra một chuỗi gào to: "Tiền Thống lĩnh! Ngươi lập tức cho ta một công đạo! Tại sao muốn bắt người của ta, vì sao! ! !"

Gia chủ Lâm gia Lâm Phụng Chi cùng Gia chủ Thủy gia Thủy Thương Lãng cùng đi vào trong, phân biệt đứng ở hai bên trái phải Phòng Thủy Quý, hoàn toàn không che dấu ánh mắt phẫn nộ, chăm chú vào Tiền Bất Ly.

"Các ngươi tới vừa đúng lúc, tránh cho ta phải phái người đi thông báo cho các ngươi." Tiền Bất Ly cười nhàn nhạt.

"Thống lĩnh đại nhân, ngài lường gạt chúng ta sao?" Phòng Thủy Quý rít gào nói: "Rõ ràng là ngươi để cho chúng ta phái người hiệp trợ ngươi lùng bắt nhân sĩ khả nghi, ngươi vì sao vô duyên vô cớ bắt người của ta đi? Vì sao? Nếu như ngươi không cho ta một công đạo, ngày mai ta sẽ phải tố cáo với nội các vạch tội ngươi, không, không! Đêm nay ta sẽ tố cáo nội các vạch tội ngươi! !"

"Tố cáo ta? Tố cáo ta cái gì?" Vì sớm đã chuẩn bị kỹ càng, Tiền Bất Ly dùng một thái độ từ trên cao nhìn xuống, nhìn Phòng Thủy Quý, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt.

"Vạch tội. . . ." Phòng Thủy Quý dừng lại một chút, tiếp theo hét lớn: "Ta vạch tội ngươi lật lọng, lường gạt quý tộc huyện Lư Lăng, tự tiện giam gia đinh của chúng ta! Tiền Bất Ly, nếu như ngươi không lập tức thả người, chức thống lĩnh này của ngươi sẽ ngay lập chấm dứt, ta cho ngươi biết, sẽ chấm dứt! !" Phòng Thủy Quý, trong cơn kích động, bất chợt bắt đầu gọi thẳng tên Tiền Bất Ly, y đương nhiên có chỗ để ỷ vào, bởi vì hắn chưa từng chứng kiến Tiền Bất Ly đeo huân chương quý tộc.

"Tiền Thống lĩnh, ngươi chẳng những phải thả người, còn phải lập tức chịu nhận lỗi với chúng ta!" Lâm Phụng Chi lạnh lùng bổ sung một câu.

"Không sai! Ngươi còn phải chịu nhận lỗi với chúng ta!" Phòng Thủy Quý rất hài lòng với câu nói của Lâm Phụng Chi.

Trong suy nghĩ của ba người Phòng Thủy Quý, Lâm Phụng Chi, Thủy Thương Lãng, khi bọn hắn bày ra tư thế cứng rắn, đối phương tất nhiên sẽ trải qua một thời gian suy nghĩ sâu xa, sau đó khuất phục dưới ý chí của bọn hắn. Trong luật pháp Cơ Chu quốc, điều thứ nhất chính là: quyền lợi của quý tộc là thần thánh không thể xâm phạm! Chưa từng có người dám hãm hại quý tộc, coi như là quý tộc cấp cao áp bách quý tộc cấp thấp, cũng cần phải sử dụng các loại thủ đoạn xảo diệu, chiếm đạo nghĩa, loại người giống như Tiền Bất Ly rõ ràng vung đao hạ độc thủ đối với quý tộc, cho tới bây giờ bọn hắn còn chưa từng gặp qua, trong lịch sử cũng không từng xuất hiện nhân vật bực này! Huống chi bản thân Tiền Bất Ly còn không phải quý tộc, mặc kệ từ cân nhắc góc độ nào, ba người Phòng Thủy Quý đều cho là mình chiếm được thế thượng phong.

Sự việc khiến cho bọn họ giật mình rốt cục đã xảy ra, Tiền Bất Ly không có bất luận cái gì gọi là suy tư, vẻ mặt bình tĩnh bị cơn thịnh nộ thay thế, Tiền Bất Ly vỗ mạnh xuống bàn: "Hỗn trướng! Các ngươi muốn tạo phản sao? Có ai không! !"

Từ bên ngoài soái trướng Đỗ Binh đi nhanh vào trong, đi theo phía sau mấy binh sĩ đang xanh mặt. Đối với binh sĩ Thiên Uy quân mà nói, thống lĩnh đại nhân đã trở thành thần trong suy nghĩ của bọn hắn, một vị thần nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng bọn hắn, mặc kệ ở địa phương nào bọn hắn cũng không cho phép người khác chửi mắng vũ nhục thống lĩnh vĩ đại trong suy nghĩ của mình. Ba người Phòng Thủy Quý đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của các binh sĩ. Mà Đỗ Binh tức thì lạnh lùng nhìn thẳng vào Phòng Thủy Quý, vừa rồi người này mắng hắn hơn nửa ngày, cơ hội hả giận cuối cùng đã đến, hắn sao sẽ bỏ qua đây?

"Bắt lại cho ta!" Tiền Bất Ly nổi giận gầm lên một tiếng.

Đỗ Binh tung một cước đá vào hông Phòng Thủy Quý, Phòng Thủy Quý không kịp trở tay, rú thảm lên một tiếng té ngã về phía trước, Đỗ Binh nhảy tới một bước, dùng chân dẫm vào gáy Phòng Thủy Quý, giẫm cho Phòng Thủy Quý phải rú lên thảm thiết.

Bốn binh sĩ kháccũng không khách khí, hai người đối phó một người, trước tiên giận dữ đánh cho Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng một trận, sau đó đẩy bọn hắn ngã nằm trên mặt đất, lấy ra dây thừng đã sớm chuẩn bị, trói gô từng người một.

Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng đều bị hành hung đột nhiên xảy ra đánh cho choáng váng đầu óc, cho đến khi các binh sĩ cắng rắn trói mấy người lại, bắt bọn hắn quỳ trên mặt đất, thần trí hai người mới hơi chút thanh tỉnh, Lâm Phụng Chi run rẩy nói: "Tiền. . . . Thống lĩnh đại nhân, ngài muốn làm cái gì?"

"Ta không muốn làm cái gì? Vì nước trừ hại mà thôi." Tiền Bất Ly một lần nữa ngồi xuống ghế chủ soái của mình: "Ha ha. . . . Hiện tại từ Tiền Thống lĩnh lại đổi thành thống lĩnh đại nhân sao?"

"Thống lĩnh đại nhân, chúng ta. . . . Giữa chúng ta có phải có cái gì hiểu lầm hay không?" Thủy Thương Lãng sợ hãi lên tiếng hỏi, bọn hắn bày ra tư thế cứng rắn nhất, thế nhưng tư thế của Tiền Bất Ly lại còn cứng rắn hơn so với bọn hắn, đây chính là điều mà Thủy Thương Lãng nghĩ mãi mà cũng nghĩ không thông.

Tiền Bất Ly quét ánh mắt bệ vệ mà không hề kiêu ngạo nhìn Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng, cười thầm không thôi, hắn đột nhiên nhớ tới văn hào Lỗ Tấn tiên sinh ở thế giới kia của hắn đã viết một câu: hung ác như sài lang tâm, giảo hoạt như hồ ly, khϊếp đảm giống như con thỏ. Đại văn hào chính là đại văn hào, miêu tả quá chuẩn xác!

"Chuyện cho tới bây giờ, các ngươi còn không biết mình phạm vào tội gì sao?" Tiền Bất Ly dùng một loại ánh mắt của thợ săn nhìn mình chằm chằm của con mồi nhìn Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng.

"Chúng ta. . . . có tội?" Lâm Phụng Chi càng hồ đồ: "Mời. . . . Mời đại nhân chỉ rõ."

Tiền Bất Ly dùng ngón tay chỉ Phòng Thủy Quý trên mặt đất, Đỗ Binh hừ lạnh một tiếng, giơ chân lên, thò tay bắt lấy tóc Phòng Thủy Quý, cứng rắn xách y lên từ trên mặt đất xách...mà bắt đầu.

Võ nghệ của Đỗ Binh xếp hạng thứ nhất trong Thiên Uy quân, đương nhiên, là ở dưới tình huống Tiền Bất Ly không sử dụng súng ngắn, sức lực của hắn tất nhiên cách biệt một trời một vực so với Phòng Thủy Quý sống an nhàn sung sướиɠ. Lúc này hàm răng Phòng Thủy Quý bị Đỗ Binh giẫm mạnh một cái, đã giẫm gãy bốn cái, ba cái rơi trên mặt đất, còn có một cái cắm thật sâu vào bờ môi Phòng Thủy Quý; trong thời gian thật ngắn môi của Phòng Thủy Quý đã biến thành màu tím đen, từ trong miệng bọt máu không ngừng chảy tuôn ra phía ngoài chảy; Hai lỗ mũi Phòng Thủy Quý đều bị phá cả trong lẫn ngoài, hai luồng máu tươi từ trong lỗ mũi chảy ra, hòa cùng bọt máu ở khóe miệng, tích tích rơi trên vạt áo trước ngực y, bộ dáng rất thê thảm.

"Các ngươi nhất định phải để ta nói ra sao?" Tiền Bất Ly cười nhạt một tiếng: "Ha ha. . . . Được rồi, ta cho các ngươi một đáp án! Các ngươi một mình ra bên ngoài đất phong của mình gϊếŧ hại dân chúng, cái này còn không phải tội sao? Các ngươi đã quên quý tộc cũng cần phải tuân thủ luật pháp sao? ?"

"Đại nhân!" Thủy Thương Lãng buồn bã kêu lên: "Rõ ràng là ngài để cho. . . ."

Thủy Thương Lãng còn chưa nói hết lời, Lâm Phụng Chi bên cạnh, cũng bị trói gô như y đột nhiên dùng đầu va chạm, đâm vào má Thủy Thương Lãng, trọng tâm của Thủy Thương Lãng chếch đi, ngã xuống đất giống như cọc gỗ đổ.

"Đại nhân, là chúng ta sai rồi, là chúng ta quá tham lam, mời đại nhân trách phạt chúng ta!" Lâm Phụng Chi thoáng cái quỳ rạp xuống đất, tội nghiệp nói. Lâm Phụng Chi phản ứng luôn luôn rất nhanh, y lập tức ý thức được nếu như Tiền Bất Ly thề thốt phủ nhận chính hắn truyền đạt mệnh lệnh, những quý tộc huyện Lư Lăng này sẽ bị xử phạt như thế nào! Đây là một cái bẫy .... . . . . Thế nhưng Lâm Phụng Chi không có thời gian thống hận Tiền Bất Ly, điều mà y cần chính là, dưới thủ đoạn lôi đình của Tiền Bất Ly, có thể bảo trụ chính mình, bảo trụ gia tộc của mình.

Lần này không chỉ Đỗ Binh, ngay cả Tiền Bất Ly cũng đều ngây ngẩn cả người, hắn quan sát Lâm Phụng Chi một lát, chậm rãi nói: "Đúng vậy, ngươi rất thông minh!"

"Thống lĩnh đại nhân, chúng ta chỉ co chút thông minh vặt, chút thông minh đó cũng không thể sử dụng để bảo vệ nhà, giữ vững gia nghiệp, đâu có thể so sánh với cơ trí của đại nhân!" Lâm Phụng Chi cũng cười nói: "Đại nhân, ngài xử phạt chúng ta, chúng ta cam tâm tình nguyện thừa nhận đại nhân xử phạt."

"Xem ra, trong lúc này quả thật đã có chút hiểu lầm. . . ." Tiền Bất Ly trầm ngâm một hồi, lộ ra vui vẻ: "Đỗ Binh, nhanh lấy một cái ghế đến cho vị nam tước đại nhân này. Ngươi đứng lên đi, quỳ nói chuyện quá cực khổ, thế nhưng đâu. . . . ta tạm thời vẫn không thể cởi bỏ dây thừng trên người của ngươi, đợi tất cả đều làm rõ ràng, ta sẽ chịu nhận lỗi với ngươi."

"Nên như vậy, có lẽ. . . . Không, không, đại nhân, ta không phải có ý tứ này, ý ta nói ngài không cần xin lỗi, ý ta nói là chúng ta có lẽ bị. . . ." Lâm Phụng Chi nói đến đây liền dừng lại, cũng không thể nói mình cần phải bị đánh? Y tuy có bản lĩnh gió chiều nào theo chiều không tầm thường, nhưng thân phận quý tộc cùng kinh nghiệm từng trải, y cũng không muốn mình có biểu hiện vô cùng thấp hèn.

"Đại nhân, ngài xử phạt chúng ta . . . ." Thủy Thương Lãng nằm trên mặt đất cũng thì thào nói, cặp mắt ti hí của y đang đảo quanh, hiển nhiên từ việc Tiền Bất Ly ban thưởng ghế cho Lâm Phụng Chi ngồi, y đương nhiên cũng có lĩnh ngộ của minh.

"Đỗ Binh, lấy hai cái ghế dựa." Tiền Bất Ly cười cười.

Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ghế, bọn hắn không ngớt nhận thức được Tiền Bất Ly cứng rắn hơn xa so với bọn hắn, càng chứng kiến thủ đoạn của Tiền Bất Ly! Dùng từ ngữ nào mới có thể đúng mức hình dung thủ đoạn của thống lĩnh đại nhân này. . . . Bọn hắn vẫn không nghĩ ra được.

Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng cũng không có tâm tư muốn tìm lại mặt mũi của mình, trái lại giờ phút này bọn hắn vắt hết óc suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể thể hiện giá trị của mình, để cho thống lĩnh đại nhân nguyện ý hợp tác với mình! Có một kết quả rất rõ ràng, nếu như đối phương dám không chút khách khí trói bọn hắn, một nam tước lại, như vậy đối phương đã chuẩn bị diệt trừ toàn bộ gia tộc của của mình! Bọn hắn tuyệt không hy vọng loại chuyện này phát sinh.

"Các ngươi đều là người thông minh, có một câu không biết các ngươi có từng nghe chưa: kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Hy vọng các ngươi có thể cẩn thận cân nhắc một chút."

Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng liên tục không ngừng gật đầu nói: "Hiểu, hiểu."

"Các ngươi tự tiện rời khỏi đất phong của mình, bốn phía gϊếŧ hại dân chúng, đây là điều luật pháp Cơ Chu quốc tuyệt đối không cho phép!" Tiền Bất Ly chậm rãi nói: "Theo ta được biết, chỉ một ngày hôm nay, đã có hơn hai mươi dân chúng bị gia đinh của các ngươi đánh chết đả thương. . . ."

"Chúng ta nguyện ý bồi thường!" Lâm Phụng Chi vội vàng xen vào một câu.

"Nghe ta nói cho hết lời." Tiền Bất Ly vẫy vẫy tay: "Ta đã điều tra chuyện trước kia, hai vị nam tước đại nhân luôn luôn đều là quý tộc sáng suốt, nhân từ, ta thật sự không hiểu hai vị nam tước đại nhân sao lại làm ra loại chuyện hồ đồ này, chẳng lẽ là bị người nào lừa gạt sao?" Tiền Bất Ly nói đến đây, hắn làm như vô tình vô ý nhìn Phòng Thủy Quý đang nằm ủ rũ trên mặt đất còn không hoàn toàn tỉnh táo: "Thế nhưng bất kể là căn cứ vào lý do gì, các ngươi đều phạm vào tội, ừ. . . . Nói như vậy thì vô cùng nghiêm trọng. Các ngươi đều làm chuyện sai lầm, ừ, là làm chuyện sai lầm, cho nên, các ngươi cũng phải trả một cái giá lớn nhất định, đền bù tổn thất của dân chúng, ta như vậy nói, hai vị nam tước đại nhân không có ý kiến gì chứ?"

"Không có. . . . Không có. . . ." Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng do dự nhìn Phòng Thủy Quý, muốn đẩy đồng minh của mình vào hố lửa sao? ? Bọn hắn hoàn toàn không tin hành động nhìn Phòng Thủy Quý của Tiền Bất Ly hoàn toàn xuất phát từ vô tình vô ý. Nhiều khi, một ánh mắt đại biểu cho một ý nghĩa sâu xa hơn rất nhiều so một câu có khả năng biểu đạt.

Tiền Bất Ly 'Ừ' một tiếng, lẳng lặng đợi Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng trình bày chi tiết.

Ai ngờ trước khi Lâm Phụng Chi cùng Thủy Thương Lãng có quyết định, Phòng Thủy Quý tỉnh táo lại trước: "Tạo phản . . Rồi!" Phòng Thủy Quý cố gắng giơ một tay lên, chỉ hướng Tiền Bất Ly: "Một. . . . Dám. . . Tạo phát!"

"Người tạo phản không phải ta, là ngươi!" Tiền Bất Ly hừ lạnh một tiếng,nói: "Người tới, dẫn Phòng quản gia tới cho ta!"

Từ sau lưng Tiền Bất Ly, Trình Đạt mang theo một thân vệ đi ra ngoài, không lâu sau, chỉ thấy một người bị đẩy té chui đi vào trong từ bên ngoài: "Các đại gia. . . . Đừng đánh nữa, ta nói. . . . Ta nói toàn bộ...! !"

"Còn không mau nói!" Trình Đạt hét lớn một tiếng, đi vào.

Phòng quản gia ngẩng đầu lên, không thấy người khác, chỉ nhìn thấy Tiền Bất Ly ngồi ngay ngắn trên ghế chủ soái, Phòng quản gia thoáng cái chạy đến trước án của Tiền Bất Ly quỳ xuống: "Thống lĩnh đại gia, ta nói, ta nói! !"

"Nói đi." Tiền Bất Ly ôn hòa cười.

Phòng quản gia cảm động đến rơi nước mắt nhìn Tiền Bất Ly, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Thống lĩnh đại gia, nam tước đại nhân nhà ta. . . . Không! cái tên bại hoại Phòng gia. . . . Cái lão gia hỏa hỗn trướng hắn để cho ta mang người đi bốn phía, phát tán lời đồn vương hậu tư thông cùng thượng tướng Úy Trì quân, hắn bụng dạ khó lường ...! Thống lĩnh đại gia. . . ." Phòng quản gia nói đến đây dừng lại một chút, Trình Đạt ở phía sau y nhẹ nhàng đá một cước, sau đó lấy ra một vật nhét vào trong tay y.

Phòng quản gia cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay rồi nói: "Thống lĩnh đại gia, ngài không biết, lão gia hỏa hỗn trướng Phòng gia cũng không phải là người tốt, tổ tiên của hắn là con lai tạp chủng La Tư Đế Quốc cùng bộ lạc Phi Ưng, bọn hắn tiềm phục rất nhiều năm tại Cơ Chu quốc. Ngay tại mấy ngày hôm trước, hắn còn để cho chúng ta thám thính hướng đi của công chúa điện hạ, hắn muốn đoạt lấy công chúa điện hạ. . . ."

"Nói láo !" Phòng Thủy Quý cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào, mãnh liệt nhào tới, bắt được tóc Phòng quản gia từ phía sau: "Nói láo ! !" y vừa hô to còn vừa kéo tóc Phòng quản gia, bọt máu trong miệng phun tung toé ra ngoài, phun hết lên đầu Phòng quản gia.

"Lão gia. . . ." Tuy Phòng Thủy Quý đã mất đi bốn cái răng cửa, lời nói thều thào, nhưng Phòng quản gia vẫn lập tức nghe được giọng nói của lão gia nhà mình, y lập tức ngây dại cả người. Bội bạc là một chuyện, nhưng bội bạc ở trước mặt lão chủ nhân vài thập niên của mình lại là một chuyện khác.

Đỗ Binh xông về phía trước một bước, một tay bắt được cổ tay Phòng Thủy Quý, tay kia bắt được cánh tay Phòng Thủy Quý, dùng sức uốn éo một cái, âm thanh răng rắc vang lên, cánh tay Phòng Thủy Quý đã bị Đỗ Binh vặn gảy, gãy xương từ trong cánh tay Phòng Thủy Quý đâm ra ngoài, đồng thời một chùm máu tươi bay ra như bão tố, văng đến trên người Đỗ Binh, tiếp theo lại vang lên tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Người trải qua chiến trường, sở trường cơ bản nhất chính là xem máu tươi như nước ngọt, Đỗ Binh lơ đễnh khẽ cười một cái, vung quyền đánh trúng ngực Phòng Thủy Quý. Tiếng kêu thảm thiết lần trước của Phòng Thủy Quý là bị Đỗ Binh dùng chân giẫm, lúc này đây cũng vẫn như thế, bị đánh trúng ngực, thân thể Phòng Thủy Quý còng xuống, y chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Đỗ Binh cũng không lau máu tươi dính trên người mình, hắn lui về phía sau một bước, dùng con mắt liếc nhìn Thủy Thương Lãng cùng Lâm Phụng Chi, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh làm cho người nhát gan phải sợ.