Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 44: Kẻ thù lâu năm

Tiền Bất Ly suy đoán không sai, sau khi hắn suất lĩnh binh sĩ hành quân gấp, động thái của đám binh sĩ đã bị trinh sát bộ lạc Phi Ưng truyền đến cho Trát Mộc Hợp, mà Trát Mộc Hợp một lần nữa mang theo đội ngũ tiến ở phía sau.

Đối với nam nhân mà nói, có một điều tuyệt đối không thể vứt bỏ, đó chính là thể diện! Đương nhiên đây là theo cách nói thông tục, nếu như nói một cách sâu sắc, thể diện có thể diễn dịch thành 'Tôn nghiêm " cũng có thể diễn dịch thành 'Vinh quang' . Đối với Trát Mộc Hợp, một người quật khởi thảo nguyên, tung hoành trên thảo nguyên mà nói, liên tục ba lần thua trận là một loại sỉ nhục vô cùng lớn! Thế cho nên hiện tại y đã đánh mất sức phán đoán, chỉ cần có một đường hy vọng, y liền theo đuổi không bỏ, y muốn tìm lại tôn nghiêm của mình! Sát Cáp Nhĩ mấy lần ám chỉ Trát Mộc Hợp lui binh, dù sao bộ lạc Phi Ưng còn có mười vạn đại quân tinh nhuệ, điều cần thiết nhất trước mắt chính là quay trở lại thảo nguyên. Mối thù này có thể báo trong tương lai. Đáng tiếc đề nghị đúng mực của Sát Cáp Nhĩ chính lại chọc giận Trát Mộc Hợp, bị Trát Mộc Hợp mắng tới mức cái vòi phun máu chó.

Đáng tiếc giờ phút này Tiền Bất Ly cùng Trát Mộc Hợp đều cùng không nghĩ tới một sự kiện: Loại thất bại như này đối với một đời hào kiệt mà nói chính là con dao hai lưỡi! Có tổn thất cũng có được lợi! Mấy năm sau đó, Trát Mộc Hợp dẫn đầu đại binh hội chiến cùng Tiền Bất Ly trên thảo nguyên lúc, phong cách lĩnh quân của Trác Mộc Hợp trở nên cực kỳ vững vàng, quản thật đã khiến cho Tiền Bất Ly không thể tìm ra một chút sơ hở, cuối cùng Tiền Bất Ly bắt buộc chỉ có thể lựa chọn chiến lược lui binh.

Sau đó Tiền Bất Ly dậm chân thở dài, hắn rốt cục đã hiểu rõ, nếu như chỉ có thể đánh bại một đối thủ mà không thể nắm chắc gϊếŧ chết hắn, còn không bằng không đánh! Nếu chỉ có thể đánh bại hắn nhưng không gϊếŧ chết hắn, tiếp theo ngươi sẽ phải đối mặt chính là một đối thủ còn cường đại hơn so với trước kia. Người đang trên đà thắng lợi lấy được kinh nghiệm vĩnh viễn kém hơn rất nhiều so với người nhận được giáo huấn từ trong thất bại! Cứ tiếp diễn như vậy nhiều lần, một ngày nào đó người thất bại là chính ngươi, không quản lúc trước hai người các ngươi chênh lệch lớn đến cỡ nào! Tiền Bất Ly đã hiểu ra thì ra đối thủ chỉ dùng để tàn sát, mà không phải dùng để đánh bại! Luyến tiếc tài năng? Tôn trọng lẫn nhau? Tất cả đều chỉ là tưởng tượng của đám văn nhân nhà thơ nhàm chán mà thôi!

Mà phong cách lĩnh quân của Tiền Bất Ly cũng đã xảy ra lớn chuyển biến, dụng binh trở nên âm nhu tàn nhẫn, trước khi không nắm chắc toàn thắng đối thủ, hắn tình nguyện lui binh tránh chiến, chính mình gánh chịu ô danh nhu nhược, cũng không muốn để cho đối phương có cơ hội nhận được giáo huấn thất bại. Lần lượt các danh tướng đều chết trong tay Tiền Bất Ly, trong bọn họ có rất nhiều người không phục. Đáng tiếc Tiền Bất Ly không phải muốn bọn hắn phục hay không phục, mà là chỉ muốn gϊếŧ chết bọn hắn! Vì đã nhận được giáo huấn một cách sâu sắc, Tiền Bất Ly sao có thể lại để cho người khác có cơ hội tương tự?

Thế nhưng giờ phút này Tiền Bất Ly không cách nào ý thức được nhưng sự kiện xảy ra trong tương lai, hắn đang ngồi ở trong soái trướng, hứng thú nghe Vương Thụy bẩm báo.

Thì ra quân tiên phong của Vương Thụy cũng hành quân gấp, mà trinh sát con đường phía trước đã bắn chết mấy kẻ bộ dạng khả nghi mà lại có ý đồ đào tẩu, phát hiện mấy hàng dấu vết bánh xe lún thật sâu, còn chưa kịp bị che dấu. Sau khi tin tức này truyền tới chỗ Vương Thụy, hắn lập tức hạ lệnh trung đội kỵ binh toàn thể xuất động, đuổi theo vết lún bánh xe, rất nhanh đội kỵ binh đã đuổi kịp một đoàn xe do hơn bốn mươi người hộ vệ.

Trải qua ngắn ngủi một trận bắn tên qua lại ngắn ngủi, hơn bốn mươi người bị bắn chết một nửa, những người còn lại bỏ trốn cũng bị Vương Thụy bắt sống mấy người, thu được mười xe chở đồ quân nhu.

Về phần những đồ quân nhu này từ đâu mà đến, tại sao lại xuất hiện ở trên cánh đồng tuyết, trong lòng Tiền Bất Ly cùng Vương Thụy đều hiểu rõ, Tiền Bất Ly vừa chỉ huy bộ đội tập kết đội ngũ, vừa mệnh lệnh Nhiệm Soái đi tra hỏi tù binh.

Trát Mộc Hợp thừa dịp đội ngũ quân Nam không chỉnh tề, mệnh lệnh khinh kỵ cận vệ đánh sâu vào một vòng, thế nhưng trận đánh này chỉ có thể coi là xung đột nhỏ, Trát Mộc Hợp, ngày xưa hay làm gương cho binh sĩ, có thể là bởi vì e ngại tướng lãnh đối phương có vũ khí thần bí, y cũng không chỉ huy đội ngũ công kích, ngược lại đứng chỉ huy từ phía xa. Mà khinh kỵ cận vệ cũng không bốc đồng, chỉ bắn qua lại mấy lượt tên rồi nhanh chóng thoát ly chiến trường.

Hai quân đội tiếp tục hình thức quái dị này, cùng tiến về phía trước quân. Theo như thứ tự hành quân bình thường mà nói, khinh kỵ cận vệ của Trát Mộc Hợp càng giống với hậu đội của Tiền Bất Ly hậu đội, thủ hạ của Đỗ Binh chen chúc vào Tiễn doanh ở trung quân, đội kỵ binh phụ cận thoạt nhìn cũng có vẻ ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.

Vẫn sớm cắm trại, bố trí hàng rào sừng hươu, đặt dây gạt ngựa ( giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương), đào cạm bẫy, dựng lầu quan sát, tháp canh, trạm canh gác, những thứ này đều cần sức lực cùng thời gian làm việc, muốn giảm bớt? Trên chiến trường, giảm bớt chính là sẽ phải trả giá một cái giá lớn!

"Đại nhân." Nhiệm Soái cùng Vương Thụy cùng tiến vào soái trướng: "Mấy tù binh bị đánh đã hôn mê rất nhiều lần, nhưng không có kẻ nào cung khai, còn luôn miệng nói muốn đi nội các tố cáo chúng ta thực hiện hành hình đối với thương nhân"

Vương Thụy nói: "Đại nhân, ta đoán chừng bọn chúng đều là thủ hạ tử sĩ của Hạ Quýnh Danh, ta không có biện pháp khiến cho bọn chúng mở miệng."

"Tra tấn cũng cần phải có ân uy kết hợp" Tiền Bất Ly ngẩng đầu lên, nói: "Đánh các ngươi đã đánh xong, hiện tại nên xuất thủ cứu bọn chúng một lần"

"Cứu bọn chúng? Cứu như thế nào?" Vương Thụy kinh ngạc nhìn Tiền Bất Ly.

"Phái mấy người trang phục thành thích khách, gϊếŧ chết một người trong số đó, sau đó lại phái binh sĩ xông vào đánh đuổi thích khách đi. Nếu như bọn chúng không phải kẻ ngốc tới cực điểm, ta nghĩ bọn chúng sẽ có lựa chọn sáng suốt."

"Ta hiểu, đại nhân." Nhiệm Soái cung kính cúi chào, quay người định chạy đi.

"Ngươi trở lại cho ta, chuyện này để cho Vương Thụy đi làm." Tiền Bất Ly vội vàng gọi Nhiệm Soái lại. Gã này thật sự có chút thông minh vặt, nhưng tính tình dữ dằn, để cho Nhiệm Soái đi làm những sự việc tinh tế tỉ mỉ, Tiền Bất Ly thật sự vẫn lo lắng Nhiệm Soái có thể làm hỏng việc.

Nếu như thích khách từ bên ngoài đến muốn ám sát người nào đó ở trong một quân doanh, vậy chuyện này gần như không thể xảy ra. Thế nhưng vì chỉ là diễn kịch nên hành động nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hai hắc y nhân quần đen, còn dùng cái khăn đen che mặt thừa dịp bầu trời tối đen chạy vào lều vải tạm thời giam giữ phạm nhân. Bên trong lều vải, ngoại trừ bốn tù phạm bị trói ở trên cột gỗ, còn có hai vệ binh trực đêm đang ghé vào chiếc bàn nhỏ ngủ.

"Xuỵt. . ." một người áo đen giơ ngón trỏ của mình lên làm hiệu, mấy tù phạm liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra dáng vẻ vừa mừng vừa sợ.

Một người áo đen lặng lẽ tiến lên trước, đến bên người hai binh sĩ, dùng chuôi đao đánh bất tỉnh bọn hắn.

"Các hạ. . . Vì sao cứu chúng ta? Chúng ta chỉ là thương nhân, tài vật còn bị quan lại lòng dạ hiểm độc tịch thu, chúng ta cũng không có bất kỳ vật gì để báo đáp các ngươi." Một tù binh trong đám rất cẩn thận, thấp giọng hỏi dò.

Một người áo đen đi đến bên cạnh y, đột nhiên hắn vươn tay bưng kín miệng y, dao găm trong tay vẽ một vòng vào cổ, lúc này một vòi máu lập tức vọt ra.

Ba tù binh còn lại quá sợ hãi, không chờ bọn hắn lên tiếng, đột nhiên bên ngoài trướng truyền đến tiếng kêu ầm ĩ: "Có thích khách! Có ai không, có thích khách!"