Bảo Bối Thiên Tài Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Chương 12: Chẳng Lẽ Hạng Thiếu Là Luyến Tiếc Tôi

Hiện trường thật sự sắp nổ tung nồi, đều cảm thấy Kiều Tâm Di điên rồi, cô hủy bỏ hôn ước?

Cô phải biết rằng, cô không làm Thiếu phu nhân Hạng gia, cô liền sẽ một lần nữa biến thành kẻ quê mùa như cũ.

Hạng lão gia tử cũng sửng sốt, có chút không thể tin được, “Tâm Di, cháu đang nói nghiêm túc?”

Đứa nhỏ này trước kia vội vã muốn đính hôn, còn tự xử lý tiệc đính hôn, sao bây giờ lại muốn hủy bỏ?

Kiều Tâm Di có chút hối lỗi nói với Hạng lão gia tử: “Ông nội, thực xin lỗi, cháu cùng Hạng thiếu cũng không có cảm tình, như vậy sợi dây gắn kết hôn ước cũng không có ý nghĩa, để cho nhau tự do là lựa chọn tốt nhất.”

“Bên ngoài đồn đãi là thật sự?”

Hạng lão gia tử cảm thấy Kiều Tâm Di là đứa trẻ ngoan, thật sự muốn cho đứa nhỏ này trở thành người Hạng gia.

Nhưng là đứa nhỏ này là cháu gái của bạn tốt, ông cũng muốn tôn trọng lựa chọn của cô.

Kiều Tâm Di nghiêm túc nói: “Ông nội, cháu là dạng người nào ông rõ ràng nhất, lời đồn đãi đều là đồn đãi không thể coi là thật.”

Kiều Tâm Di hướng ông giải thích, cô cùng Trang Tây Triết cũng không có quan hệ gì.

Cùng đồn đãi là không giống nhau.

Về sau cô chính là Kiều Tâm Di, cô chỉ là chính cô mà thôi.

Không còn có người có thể bức bách cô làm bất luận chuyện gì.

Nhưng là đối với Hạng lão gia tử, cô là cảm kích, cảm kích ông vẫn luôn tin tưởng cô giữ gìn cô.

Cô cũng nguyện ý đem ông như ông nội mình mà đối đãi.

Kiều Tâm Di ánh mắt đặc biệt trong sáng chân thành, Hạng lão gia tử biết cô thật sự không nói dối.

Giờ khắc này, chẳng những khách khứa trong buổi tiệc bàn tán ầm ĩ, không thể tin vào những gì mình nghe thấy.

Ngay cả Hạng Lạc Nhiên như mực đôi mắt cũng hiện lên một tia sáng.

Anh dùng cái nhìn như đang tìm tòi nghiên cứu nhìn Kiều Tâm Di .

Hạng lão gia tử có chút đáng tiếc nói: “Cháu thật sự không suy xét một phen?”

Kiều Tâm Di lắc đầu nói: “Ông à, cảm ơn ông, đây là quyết định của cháu, cháu tin, đây cũng là điều Hạng thiếu muốn.”

Kiều Tâm Di ngẩng đầu nhìn về phía Hạng Lạc Nhiên, lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm sắc bén của anh, giống như là có một sức hút cực lớn, làm cô có chút không dám đối diện.

Cô lảng tránh ánh mắt của anh.

Hạng lão gia tử quay đầu nhìn về phía Hạng Lạc Nhiên, “Nếu không phải cháu mấy năm nay mải lo công việc, không cùng Tâm Di liên lạc bồi đắp cảm tình, thì sao có thể biến thành như bây giờ!”

Hạng lão gia tử là có chút tức giận, đem lửa giận trút lên Hạng Lạc Nhiên.

“Người vợ tốt như vậy, còn không biết trân trọng!”

Chung quy vẫn là tiếc nuối.

Kiều Tâm Di nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hạng lão gia tử, “Ông đừng nóng giận, là cháu tự quyết định, cùng Hạng thiếu không quan hệ, cảm tình là không thể miễn cưỡng, ông đừng trách Hạng thiếu.”

“Như thế nào có thể không trách nó, cháu nói đi, đây thật sự là cháu muốn?”

Hạng lão gia tử hỏi Hạng Lạc Nhiên.

“Nói chuyện!”

Đứa cháu này của ông làm cái gì cũng đều trầm ổn thu liễm, không thích nói nhiều, lúc này còn trầm mặc, Hạng lão gia tử sắc mặt rất không tốt.

Hạng Lạc Nhiên cũng không nhìn ông mình, ngược lại đem ánh mắt dừng ở trên người Kiều Tâm Di.

Đôi mắt đen giống như mang theo sức mạnh đáng sợ, phảng phất như có thể kéo linh hồn của người đối diện chìm sâu trong đôi mắt đó.

Nói thật, Kiều Tâm Di có chút không dám đối diện ánh mắt Hạng Lạc Nhiên.

Ánh mắt Hạng Lạc Nhiên thâm thúy nhìn Kiều Tâm Di, “Nếu như hủy bỏ hôn ước là mong muốn của Kiều tiểu thư, như vậy tôi liền thành toàn cho cô.”

Kiều Tâm Di nhướng mày nhìn Hạng Lạc Nhiên, “Cũng là chuyện Hạng thiếu muốn.”

Hạng Lạc Nhiên hướng tới Kiều Tâm Di đứng cách cô một bước.

Hơi thở của anh vốn thu liễm, nhưng là giờ khắc này, khí thế phảng phất như tỏa ra

Mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt.

Kiều Tâm Di nhịn không được muốn lùi về phía sau một bước.

Nhưng nếu như vậy, cô sẽ thể hiện là bản thân đang chịu thua.

Cho nên Kiều Tâm Di liền đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Hơi thở trên người Hạng Lạc Nhiên nhàn nhạt, sạch sẽ thoải mái thanh mát, giống như gió thổi qua rừng trúc xanh.

“Kiều tiểu thư như thế nào biết đây là điều tôi muốn?”

Kiều Tâm Di mất tự nhiên sửa sang lại một lọn tóc bên mặt, “Chẳng lẽ Hạng thiếu là luyến tiếc tôi?”

Hạng Lạc Nhiên cười như không cười nhìn Kiều Tâm Di , “Như thế nào không gọi anh Nhiên?”

Kiều Tâm Di nghe anh nói thế, trong lòng lập tức trở nên hỗn độn.

Anh…… anh quả nhiên nghe được!

Kiều Tâm Di há miệng thở dốc, hoàn toàn là bộ dáng ngây ngốc, nói không ra lời.

Kiều Tâm Di trước khí thế mạnh mẽ của Hạng Lạc Nhiên, khóe miệng cứng đờ, “Hạng thiếu, cái đó chỉ là kế sách tạm thời.”

Một tia u ám trong mắt Hạng Lạc Nhiên chợt lóe, “Kế sách tạm thời, tôi nhớ rõ có người nói, thích gọi tôi như vậy, tôi còn nhớ rõ……”

Kiều Tâm Di sợ Hạng Lạc Nhiên trong trường hợp này sẽ nói ra cái gì đó.

Nơi này có rất nhiều trưởng bối.

Còn có Hạng lão gia tử.

Huống hồ anh nói như vậy, thì sao có thể hủy bỏ hôn ước, Hạng lão gia tử sao còn tin tưởng cô thật lòng muốn hủy hôn.

Kiều Tâm Di trong lòng gấp gáp, trực tiếp dùng tay bịt kín miệng Hạng Lạc Nhiên.

“Đừng nói!”

Hạng Lạc Nhiên không nói nữa, lại cúi đầu nhìn đôi mắt Kiều Tâm Di, ánh mắt phảng phất khóa lại đôi mắt cô.

Làm cô không thể nào chạy thoát.

……