*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thay đổi đột ngột xảy ra chỉ trong thoáng chốc.
Rắn Thần Yaki vốn bị giữ chặt mắt cá chân hoá ra chỉ là một thủ thuật che mắt.
Bộ mặt thật của khối ánh sáng màu tím sẫm là chân khí ngút trời, một con thoi ánh sáng màu đỏ huyết đủ để dời non lấp bể.
Càng khiến cho người ta kinh ngạc là Bạch Thần – người đã thoả thuận miệng với Trần Thái Nhật sẽ cùng gϊếŧ Rắn Thần Yaki lại lật mặt giữa chừng.
Cây giáo sắc nhọn và lạnh băng lao thẳng về phía Trần Thái Nhật.
Cuộc tấn công của hai bên quá mức đột ngột.
Mối nguy hiểm lập tức đạt đến đỉnh điểm!
Lực đấm của Trần Thái Nhật sắp sửa tích tụ, vốn dĩ tất cả tinh lực và sự chú ý đều đặt lên người Rắn Thần Yaki.
Bây giờ căn bản không kịp để làm động tác phòng ngự nữa rồi!
Một khi võ sĩ cấp Thần đã ra tay thì sẽ không cho đối phương thời gian để phản ứng.
Cây giáo vô cùng sắc lạnh, con thoi ánh sáng màu đỏ huyết cùng vụt đến chỉ trong tích tắc!
Đoàng đoàng!
Hai tiếng nổ rất lớn.
Giống như vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ phát nổ dưới nước, cả mặt nước đột nhiên dâng lên một cột sóng ngất trời cực lớn, cao tới hàng trăm mét.
Sức mạnh vô song quét sạch tứ phương.
Những giọt nước trong không khí vỡ tan vì dư âm của sóng khí.
Bên dưới mặt biển, đá ngầm, cá biển, hải lưu, rùa biển và cá mập trắng cỡ lớn đều không kịp né tránh.
Vị trí gần điểm phát nổ biến thành đống hỗn độn chỉ trong nháy mắt.
Xa hơn một chút thì bị nổ bắn bay ra khỏi mặt biển, rớt từ trên trời xuống giống như mưa.
Ầm ầm!
Hai võ sĩ cấp Thần ra tay cùng một lúc tạo ra một khoảng chân không ở bên vùng biển Hoa Hạ, sau vài giây thì không khí lại mạnh mẽ lưu thông.
Vù vù!
Con sóng cao vài trăm mét nhanh chóng rút xuống.
Mặt biển vẫn vậy, ngoại trừ vô số xác động vật trôi nổi trên mặt biển ra.
Vết máu nhuộm đỏ cả một vùng biển rộng tới cả nghìn mét.
Một chùm sáng màu tím nhạt dần dần xuất hiện tại một bên Đông Đảo, cách vùng biển Hoa Hạ ước chừng hơn ba mươi mét.
Chính là Rắn Thần Yaki vừa mới biến mất.
Giọng nói hắn hơi trầm thấp, giống như đã tiêu hao đi không ít.
“Cô có còn cảm nhận được vị trí của Tây Cực không?”
Ở phía xa, Bạch Thần vừa mới ra một đòn chí mạng, ánh sáng trắng trong con ngươi hơi xám xịt.
“Không cảm nhận được nữa, thế nhưng tạp âm trong biển quá nhiều, kết quả cũng không dễ nói”.
Rắn Thần Yaki trầm ngâm trong chốc lát.
“Tôi có một dự cảm, có lẽ Tây Cực không dễ chết như vậy đâu, dù cho hắn bị trọng thương thì chúng ta vẫn cần phải cẩn thận một chút, tránh cho…”
Vẫn còn chưa nói dứt lời.
Bốp bốp bốp.
Ba tiếng vỗ tay giòn tan đột nhiên vang lên.
Rắn Thần Yaki và Bạch Thần cùng biến sắc.
Một giọng nói không rõ là phát ra từ đâu mang theo sắc thái khôi hài và châm biếm.
“Rắn Thần à, tính cảnh giác của anh cũng cao quá rồi, lần sau nên thả lỏng một chút, cứ coi như tôi đã chết rồi, vui được giây nào hay giây đó, bằng không thì cũng không dễ sống đâu”.
Ánh mắt vốn đang sáng lấp lánh của Bạch Thần liền loé lên vẻ u ám, cô ta híp mắt lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, từ từ quay đầu lại nhìn chăm chăm về một hướng.
Một con cá voi trắng rất lớn dần dần nhô lên khỏi mặt biển, giống như một hòn đảo nhỏ đột ngột xuất hiện.
Một bóng đen điềm nhiên đứng trên đỉnh đầu con cá voi trắng, khoanh tay mỉm cười.
Chính là Trần Thái Nhật!
Rắn Thần Yaki và Bạch Thần đều im lặng không nói gì nữa.
Trần Thái Nhật giang hai tay ra, nhoẻn miệng cười.
“Có lúng túng không? Có bất ngờ không? Có vui không? Có kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nào?”
Bạch Thần và Rắn Thần Yaki không trả lời.
Trần Thái Nhật tiện tay vơ trên mặt biển.
Một chai rượu thuỷ tinh không biết trôi từ đâu đến xuất hiện trong tay Trần Thái Nhật.
Anh đưa mắt lại gần để quan sát.
“Ồ, do Hoa Hạ sản xuất”.
Nói xong, Trần Thái Nhật siết lấy chai rượu, nói với Bạch Thần:
“Nhận mà không đáp là vô lễ, cô gái à, sau này đừng học người ta ném giáo nữa, nếu không luyện ra bắp tay kỳ lân thì khó coi lắm đấy”.
Nói xong, cả người anh hơi rướn lên, đột ngột quăng cái chai đi như điện giật.
Xoẹt!
Không khí mạnh mẽ bị cắt ra tạo thành vết tích, chai thuỷ tinh vì ma sát cao độ mà nóng chảy trong nháy mắt, trở thành vật thể không thể định hình!
Đôi mắt Bạch Thần mở to, hai tay ra đòn về phía mặt biển nhanh như chớp.
Ầm!
Một con sóng biển cao ba mươi mét mạnh mẽ dâng lên rồi đóng băng, tạo thành một bức tường băng vô cùng kiên cố.
Rầm!
Vào khoảnh khắc tường băng va chạm với chai thuỷ tinh thì lập tức vỡ vụn, mảnh băng bắn ra tứ phía.
Phù!
“Hừ!”
Ào ào.
Bức tường băng liền sụp xuống, chìm vào trong biển.
Nhìn kỹ lại thì không còn thấy bóng dáng của Bạch Thần đâu nữa.
Trên vùng biển của nước Cao Tiên, một vết máu màu trắng lập tức chìm vào trong lòng biển.
“Chạy nhanh thật đấy”.
Trần Thái Nhật nhếch miệng, cũng không có cách để đuổi theo.
Đi qua đường biên giới thì bản thân cũng trở thành cấp Long rồi, nếu như Bạch Thần truy sát thì e rằng hơi nguy hiểm.
“Rắn Thần à…anh…”
Trần Thái Nhật đang định quay đầu lại gây sự với Rắn Thần Yaki.
Mẹ nó nữa!
Tên khốn này đã ở cách xa tận hai nghìn mét rồi!
Chỉ có thể nhìn thấy một chấm sáng màu tím đang tháo chạy với tốc độ cực nhanh.
Tên này nhát cáy như vậy sao?
Dù gì cũng phải để lại vài lời hận thù rồi hẵng chạy chứ!
Tốt xấu gì thì anh cũng là cao thủ cấp Thần, không muốn giữ lấy chút thể diện nào hay sao?
“Anh không cần phải chạy xa như thế! Không cần đường biên giới nữa à? Anh chạy xa như thế, tôi chỉ cần bước một bước là vượt sang được luôn đấy!”
Trần Thái Nhật chụm tay lại rồi hét về phía xa.
Quả nhiên, Rắn Thần dừng lại ngay lập tức.
Hắn không tiếp tục chạy nữa, thế nhưng cũng không bén mảng tới gần đường biên giới, chỉ đứng sóng đôi từ xa với Trần Thái Nhật như thế.
“Tây Cực! Tôi biết anh cũng không dám qua đây, bớt ở đó mà nói nhảm đi!”
Trần Thái Nhật bực bội trong lòng.
Chậm rãi đạp sóng đến trước đường biên giới.
Bởi vì nguyên nhân sự khác biệt về đất và nước, mặc dù cùng một vùng biển nhưng cao thủ cấp Thần hiểu rất rõ về vị trí của ranh giới.
Trần Thái Nhật từ từ đặt chân phải qua đường biên giới của Hoa Hạ.
Ầm ầm.
Mặt biển của Đông Đảo đột nhiên trở nên chấn động, sóng dâng cao ngút trời.
Động tác của Trần Thái Nhật giống như trở nên chậm lại dưới một lực bài xích rất lớn.
“Một chân của tôi đã đặt sang rồi, anh có thể làm gì tôi được chứ?”
Trần Thái Nhật tỏ ra chế nhạo, hét to về phía bên đó.
“Anh qua đây mà đánh tôi này, Rắn Thần Yaki của Đông Đảo?”
Rắn Thần Yaki ở phía xa không dám tiến lên trước, chỉ đứng đó giương mắt nhìn.
Trần Thái Nhật thu chân phải về, lại đưa chân trái qua.
“Chân trái của tôi cũng vượt sang rồi, anh có gan thì tới đây đi! Đây là vùng biển của Đông Đảo mấy người, anh lại không dám lại đây đánh tôi hay sao?”
Hai lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đối phương đều chịu đựng được hết.
Trần Thái Nhật thu chân trái lại, hai tay chống nạnh, hoàn toàn cạn lời.
Anh giơ ngón tay cái với người đang đứng tít xa kia, thốt ra một câu tán thưởng từ tận trong đáy lòng.
“Đồ con rùa rụt cổ! Danh bất hư truyền, nhìn cho rõ đây!”
Nói xong, anh lấy ra một ống pháo hoa từ bên hông.
Ánh trăng sáng ngời, ánh sao lấp lánh.
Trên mặt biển đen như mực, hai tay Trần Thái Nhật cầm lấy ống pháo hoa cỡ lớn, giống như xuyên qua một bức tường không khí, đi tới một bên vùng biển Đông Đảo.
Rắn Thần Yaki ở phía xa vẫn không hề hành động.