Lạch cạch!
Cánh cửa một căn phòng nào đó ở khách sạn Viêm Đô khẽ hé mở.
Một bóng người dáng hệt hươu con, nhón chân đi đến, quan sát xung quanh, chỉ sợ bị ai phát hiện ra.
Bốn bề yên tĩnh, không một bóng người.
Hàn Tâm Nhụy thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô ấy khom lưng, xoay người chuẩn bị đi đến căn phòng nào đó.
“Đi đâu thế, Nhụy Bảo Bảo?”
“A a a!”
Nghe thấy giọng nói sau lưng, Hàn Tâm Nhụy đang cố gắng nhẹ tay nhẹ chân đã bị dọa sợ nhảy dựng lên.
Cô ấy liên tiếp lui lại mấy bước, khi thấy rõ là ai mới vỗ ngực hoàn hồn.
“Ninh Bảo, cậu làm gì vậy? Sao đi mà không có tiếng động luôn thế, làm mình sợ chết mất!”
Ninh Yên Nhiên khoanh hai tay trước ngực, tóc buông xõa, hiển nhiên là vừa tắm xong.
Ninh Yên Nhiên không lập tức trả lời câu hỏi của Hàn Tâm Nhụy mà vẻ mặt nghi ngờ, quan sát cô bạn thân từ trên xuống dưới.
Mặt Hàn Tậm Nhụy chợt đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh.
“Cậu... cậu nhìn mình làm gì?”
“Thành thật khai ra, vừa đi đâu về? Mình thấy cậu hơi bị khác thường, mặt rồi cổ sao đỏ quá vậy?”
Ninh Yên Nhiên bày ra dáng vẻ phải tra hỏi tới cùng, tiến lên hai bước, khuôn mặt thanh tú gần như sắp chạm đến mũi của Hàn Tâm Nhụy.
Trong lòng Hàn Tâm Nhụy hoảng loạn, không ngừng lảng tránh.
“Tự dưng mình đói bụng, đến nhà hàng ở tầng dưới của khách sạn gọi một bữa thịnh soạn, ăn nhiều quá nên đổ mồ hôi!”
“Thật à? Nhưng từ lúc mình bắt đầu luyện công đến giờ đã hơn ba tiếng rồi, sao giờ cậu mới về?”
“Mình ăn nhiều quá không được à?”
Ninh Yên Nhiên còn muốn hỏi tiếp, đột nhiên di chuyển mũi, ngửi trái ngửi phải trên người Hàn Tâm Nhụy.
“Sao lại có mùi lạ?”
Hàn Tâm Nhụy sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, cắn răng, hôn lên má Ninh Yên Nhiên một cái, sau đó giả bộ nghịch ngợm.
“Ai bảo cậu đứng gần như vậy, xem mình xử cậu thế nào”.
Ninh Yên Nhiên ngây người, bị bạn thân làm cho đầu óc trở nên trống rỗng.
Hai người lại bắt đầu cười đùa.
Hàn Tâm Nhụy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cảm ơn trời đất vì thoát nạn.
Thật không ngờ, người yêu mình lại là sư phụ của bạn thân.
Chuyện này mà để Ninh Yên Nhiên biết được, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Càng khó hơn nữa là từ ánh mắt của Ninh Yên Nhiên nhìn Trần Thái Nhật, Hàn Tâm Nhụy thấy được chút khác thường.
Ánh mắt ấy, giống hệt cô ấy một tháng trước!
Thôi, đi bước nào hay bước ấy, cứ lừa gạt cho qua đã.
Cũng đã muộn rồi, hai người quan hệ thân thiết, cùng ngủ trên một chiếc giường lớn, quay lưng vào nhau, mỗi người một suy nghĩ.
Trong tâm trí Hàn Tâm Nhụy đều là Trần Thái Nhật, khóe miệng nở nụ cười.
Ninh Yên Nhiên khẽ cau mày, trong lòng rối rắm.
“Trên người Tâm Nhụy, có mùi của sư phụ”.
Đây đã định sẵn là một đêm phức tạp và khó ngủ.
...
Tối hôm sau, ở cửa Tụ Xuân Lâu.
Trần Thái Nhật dẫn theo Genko, sau khi xuống xe liền ngẩng đầu nhìn nhà hàng nổi tiếng khắp Hoa Hạ này.
“Chủ nhân, cô Ninh đã về rồi sao?”
“Ừ, tôi đã chuẩn bị cho hai cô nhóc đó ba mươi nghìn tệ đồ ăn vặt, đủ để họ ăn một lúc”.
Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến của hai cô gái khi mình rời đi, trong lòng Trần Thái Nhật thấy ấm áp.
Hai cô gái đều biết võ ở cùng nhau, Trần Thái Nhật cũng yên tâm phần nào.
Người bận tâm càng nhiều, Trần Thái Nhật cảm thấy bản thân bây giờ và năm đó ở biên giới phía Tây chém gϊếŧ đã càng ngày càng xa lạ.
Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.
“Đi, lên trên thôi”.
Ẩm thực ở Tụ Xuân Lâu bao gồm hầu hết các món ăn đặc trưng của miền Bắc Hoa Hạ.
Chi phí rất cao, một bàn ăn thông thường đã hơn mười nghìn tệ, một bàn ăn cao cấp do đích thân bếp trưởng phục vụ sẽ tùy thuộc vào độ cao cấp của nguyên liệu chế biến, không có hạn mức giá.
Vì vậy, tất cả những người vào nhà hàng này, quan sát xung quanh là sẽ biết có thể đến dùng bữa ở đây ít nhất cũng là tầng lớp trung lưu.
“Xin chào, hai người đặt bàn chưa ạ?”
Một cô gái lễ tân dáng vẻ đoan trang, nhiệt tình chào đón.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật điềm tĩnh.
“Tiêu Kình đang ở đâu?”
“Tiêu Kình?”
Cô gái lễ tân nhất thời không kịp phản ứng, một giây sau chợt thay đổi sắc mặt.
“Anh nói là cậu Tiêu?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô lễ tân lập tức nhìn hai người Trần Thái Nhật với ánh mắt khác hẳn.
“Thì ra anh là khách mà cậu Tiêu mời đến! Đúng là khách quý đến nhà”.
Tiếng hô của cô lễ tân liền thu hút sự chú ý của các lễ tân khác ở sảnh.
Khách của nhà họ Tiêu, một trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh.
Người này tuyệt đối không thể thất lễ.
Trong nháy mắt, đội ngũ tiếp đón xếp thành hàng, quản lý mặc vest đi giày da đích thân đứng ở cửa thang máy, cung kính cúi chào.
“Mời quý khách lên tầng trên cùng!”
Trận thế hoành tráng này khiến tất cả mọi người đang dùng bữa ở sảnh lớn đều sửng sốt.
Không ít người dùng ánh mắt kính nể nhìn Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật khẽ nhướng mày.
Sức ảnh hưởng của bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh lớn hơn anh nghĩ.
Ở Yến Kinh, dường như tên tuổi bốn gia tộc lớn là đại diện cho quyền lực
Báo một cái tên, ăn một bữa cơm dã khiến biết bao người kinh ngạc.
Nếu nhà họ Phùng đãi khách thì sao nhỉ?
Thật khó tưởng tượng.
Dưới vô vàn ánh nhìn chăm chú, Trần Thái Nhật bước vào thang máy, đi thẳng lên phòng bao cao cấp nhất ở tầng trên cùng.
Thang máy mở ra, Trần Thái Nhật liền nhìn thấy ba đội ngũ đông đảo.
Vest có ba loại màu, là đồng phục tiêu chuẩn của vệ sĩ, mỗi đội khoảng mười người, xếp hàng suốt từ cửa thang máy đến trước phòng bao.
Ngay khi Trần Thái Nhật xuất hiện, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Vệ sĩ.
Vệ sĩ của ba gia tộc lớn đều có mặt.
“Tôi chả cần biết là khách quái gì, ở Yến Kinh này, còn chưa có ai xứng để cậu chủ đây đợi cơm đâu, nể mặt anh nên tôi mới đợi năm phút, đừng quá đáng, anh Lăng, anh cũng ăn đi!”
Thanh niên nhìn nho nhã hiền lành, ăn mặc trang trọng, đeo kính gọng vàng chính là Lăng Trạch Bang, hắn mở miệng giảng hòa.
“Tiêu Kình, anh cũng thật là, bốn cậu chủ ở Yến Kinh chúng ta tụ tập, không gọi đại ca Phùng thì đã đành, lại còn mời người ngoài đến, cũng chẳng trách anh Từ không thoải mái, tôi cũng không vui nổi”.
Nói xong, hắn cầm đũa chỉ ra hướng cửa.
“Cánh cửa này, chính là vách ngăn giữa hai thế giới, chúng ta là gia tộc hàng đầu, nếu nói về thân phận, đám người bên ngoài kia căn bản không xứng bước qua!”
Tiêu Kình vô cùng tức giận.
“Mấy người hiểu cái khỉ gì! Chờ lát nữa anh ấy đến, tôi xem mấy người còn dám...”
Chưa nói hết câu, Từ Uy đã nhét đồ ăn vào miệng cậu ta, rồi ném đũa đi.
“Sao hả? Anh ta ở Yến Kinh mà dám lật trời trước mặt tôi à?”
Nói xong, vẻ mặt hắn hết sức ngạo mạn.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh ta dám bước qua cánh cửa này, vệ sĩ của tôi sẽ đưa anh ta đến nhà vệ sinh, để anh ta dùng nước bồn cầu rửa mặt cho tỉnh táo, cậu chủ đây dạy dỗ đám đàn em, trước giờ luôn đơn giản thô bạo.
Rầm!
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng động vang lên.
Ba cậu chủ của Yến Kinh lập tức quay đầu
Cửa phòng bao bị đạp tung!
- -------------------