Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 242: Có huy hiệu là hay lắm à

Nghe thấy tiếng ồn ào, Trần Thái Nhật không khỏi cau mày.

Vốn dĩ, chuyện bạn thân của Ninh Yên Nhiên đến đây phá vỡ thế giới riêng của hai người đã khiến anh thấy không vui rồi.

Bây giờ lại còn có người lạ mặt ở bên ngoài gây ồn ào càng khiến anh thêm tức giận.

Chuyện hẹn nhau ra ngoài ăn cơm này, năm phần phụ thuộc vào món ăn ngon, năm phần phụ thuộc vào tâm trạng.

Khi hai người đang có không gian riêng, tâm trạng của Trần Thái Nhật mới tốt lên chút, bây giờ lại bị người khác phá vỡ rồi.

Ninh Yên Nhiên cũng tràn đầy tiếc nuối vì bầu không khí giữa hai người bị làm cho gián đoạn, cô ấy hậm hực gõ chiếc thìa trong tay.

Giọng nữ ầm ĩ cùng tiếng tay chân đập bàn bên ngoài càng lúc càng lớn.

“Tiết Hồng tôi đưa bạn trai tới đây dùng bữa là phúc đức cả đời của nhà hàng mấy người đấy! Lại còn dám nói chuyện quy tắc với tôi, các người chưa lăn lộn ở đất Yến Kinh này sao? Có biết danh tiếng nhà họ Tiết tôi không?”

Trần Thái Nhật sa sẩm mặt mày, anh chuẩn bị đứng dậy đi đuổi đám người phiền phức này.

Không ngờ một tiếng bụp mang lên.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Ninh Yên Nhiên đang ngồi đối diện với cửa phòng lập tức sửng sốt.

Sắc mặt của Trần Thái Nhật càng trở nên khó coi hơn.

Một gã đàn ông có râu, khuôn mặt ngang ngược, thân hình cao to, trên cổ còn có hình xăm, liếc nhìn vào trong phòng, sau đó quay đầu lại và hét lên với những người bên ngoài.

“Hồng ơi, căn phòng này to, lại chỉ có hai người, bảo bọn họ nhường phòng là được”.

Nói xong, gã lập tức quay đầu nhìn Trần Thái Nhật.

“Người anh em, nể mặt tôi chút, anh đổi ra bên ngoài sảnh chính ngồi đi, các anh chỉ có hai người, không dùng hết cái bàn sáu người này đâu”.

Vẻ mặt Trần Thái Nhật rất bình tĩnh, nhưng sự lạnh lùng trong mắt anh càng lúc càng sâu, anh không trả lời.

Khóe miệng đối phương hiện lên chút mỉa mai.

“Tôi hiểu mà, dẫn bạn gái đi dùng bữa, là đàn ông thì ai cũng cần mặt mũi, tôi cũng không bắt anh đổi không đâu, cho anh một trăm tệ, đổi chỗ cho tôi cái, đủ thành ý chưa?”

Trần Thái Nhật vẫn không trả lời, biểu cảm trên mặt như đang nhìn một kẻ ngốc.

Khuôn mặt của gã đàn ông xăm trổ dần lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Hai người trẻ tuổi các người đừng có mà quá quắt nhé, cho tiền rồi còn không chịu đổi, muốn gì nữa? Tôi nói cho hai người, hôm nay tâm trạng của cậu chủ đây tốt, năm trăm tệ, mau chóng cút, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”

Vẻ mặt Trần Thái Nhật vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu bình thản.

“Anh định không khách khí như nào?”

“Hả? Đúng là không sợ chết mà! Tiết Hồng, bảo thuộc hạ của em vào đây!”

Tiếng giày cao gót lạch cạch vang lên.

“Thằng nhãi nào dám chọc giận người đàn ông của em?”

Mùi nước hoa nồng nặc kèm theo một bóng dáng mảnh mai bước vào trong căn phòng.

Người phụ nữ này chắc gần ba mươi tuổi, khỏe mắt có nếp nhăn nhưng vẫn rất quyến rũ, cô ta mặc áo khoác da, đeo khuyên tai to như vòng tay trên tai.

Có chút nhan sắc, nhưng sự thù địch giữa hai hàng lông mày khiến người khác cảm thấy khó chịu, trên người toát ra cảm giác độc đoán.

“Anh Vu Siêu, không cần nhiều lời với hai người này anh ta làm gì, em bảo người vào đây đánh cho bọn chúng một trận là được, người đâu, mau vào đây!”

Cô ta chưa kịp dứt lời, vài gã đàn ông to lớn đã lao vào, trên tay kẻ nào cũng cầm theo một cây gậy nhựa cứng, xem ra đây đều là thuộc hạ của Tiết Hồng.

Thái độ của Tiết Hồng rất kiêu ngạo, cô ta còn cố tình nhếch lông mày lên nhìn Trần Thái Nhật.

“Này chàng trai, hôm nay tâm trạng bà đây tốt, cho anh cơ hội cuối cùng, mau chóng cầm lấy năm trăm tệ rồi đưa cô gái này rời đi chỗ khác”.

Nói xong, cô ta lấy tờ năm trăm tệ màu đỏ từ tay của Vu Siêu.

“Những người bình thường giống như anh, đi làm một ngày cũng đâu có kiếm được nhiều như vậy, có tiền mà không lấy thì đúng là ngu ngốc, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt nữa”.

Trần Thái Nhật bị chọc tức, anh bật cười, nhìn Ninh Yên Nhiên đang ngồi ở phía đối diện quay lưng lại với cửa.

Người đẹp đang dùng đũa đập vào đĩa để bày tỏ sự bất mãn, ánh mắt đầy bực tức nhìn Trần Thái Nhật.

Hàm ý của ánh mắt này rất rõ ràng, muốn Trần Thái Nhật mau chóng giải quyết đám người này.

Trần Thái Nhật khẽ cười, chỉ vào hai người ở cửa.

“Cô nói cũng đúng, có tiền mà không lấy thì đúng là ngu ngốc, như vậy đi, chỉ một giá thôi, hai mươi triệu tệ, tôi sẽ thoải mái nhường chỗ ngồi cho hai người”.

Hai người hành động từ từ chậm rãi, hất tay sang một bên.

Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường, tiếng gầm của Tiết Hồng cũng đột ngột dừng lại.

Hai giây sau.

Phịch!

Có tiếng khuỵu gối trên mặt đất.

- -------------------