Khi Hàn Tâm Nhụy nhỏ giọng nói ra lời này.
Tất cả mọi người đang xem trận đấu đều lộ ra vẻ tiếc nuối, khán đài không ngừng bàn tán, sắc mặt của họ hàng nhà họ Hàn đều phức tạp.
Gia chủ Hàn Việt nhìn thấy bộ dạng của con gái có chút tuyệt vọng, trên khuôn mặt uy nghiêm bỗng hiện lên vẻ thương yêu của một người bố, ông ta dò hỏi.
"Tiểu Nhụy, bây giờ con vẫn còn chút sức chiến đấu để thi mà..."
Câu này khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Gia chủ Hàn Việt thế mà lại động viên và ra hiệu ngầm cho con gái mình tiếp tục cuộc thi này?
Ông ta nghĩ rằng Hàn Tâm Nhụy còn có cơ hội đánh bại một võ sĩ tuyệt thế là đại sư mặt nạ sao?
Không, có lẽ đó chỉ là sự quan tâm của một người bố dành cho con gái của mình, ông ta không thể chịu đựng được khi nhìn thấy đứa con gái bướng bỉnh gặp phải khó khăn trở ngại.
Nhưng trong bối cảnh tranh giành người thừa kế, câu nói này của ông ta rất được.
Mọi người bắt đầu suy đoán.
Chẳng lẽ trong lòng gia chủ Hàn thật sự thiên vị người con gái này?
Nhưng lại không thể nói trực tiếp, ai bảo ông ta là người đứng đầu của một gia tộc chứ.
Hàn Tâm Nhụy bất ngờ chớp chớp mắt khi nghe thấy những lời này của bố mình, gương mặt đột nhiên hiện lên vẻ suy tư, cuối cùng cũng đành lắc đầu.
"Đại sư đeo mặt nạ, anh chỉ dựa vào hư không tạo nên sức mạnh là có thể một chọi một trăm. Ngay cả khi nhận chiêu Thương Khung Kiếm của tôi mà không bị xây xát chút nào, quả nhiên tôi... không phải đối thủ của anh, không cần phải đánh nữa đâu".
Ánh mắt Trần Thái Nhật điềm nhiên, gật đầu.
"Tốt lắm, nếu đã như vậy, công việc của tôi cũng xong rồi nhỉ, cậu chủ Hàn?"
Đúng lúc này, một giọng nói đầy kích động vội vàng vang lên ở vị trí bên cạnh.
"Đúng vậy! Võ công của đại sư mặt nạ có thể nói là chấn động đất trời, quả thực đã làm đúng những gì tôi đã giao phó cho anh. Không uổng công tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, ha ha ha!"
Hàn Vũ Bằng bước ra, vẻ mặt tự mãn.
Gã vốn bị Hàn Vạn Lý đánh cho mình đầy thương tích, sau một lát đã hồi phục bảy tám mươi phần trăm.
Khóe mắt Hàn Vũ Bằng hơi sưng lên, môi vẫn còn vết máu, nhưng vẫn không che giấu được vẻ hớn hở bên trong.
Trong mắt hiện rõ phong thái ung dung đón gió xuân của kẻ chiến thắng.
Cậu chủ Hàn bước vào sàn đấu một cách kiêu kỳ, nhìn xung quanh bằng thái độ của chủ nhân, sau cùng, gã dán mắt vào bố mình, nói với vẻ phấn khích.
"Bố, cuộc thi kết thúc rồi, thông báo kết quả thôi".
Là gia chủ của một nhà giàu hoàng kim, Hàn Việt ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh dù trong lòng có cảm xúc gì đi chăng nữa.
Ông ta im lặng trong giây lát, rồi lớn tiếng công bố với mọi người.
"Hiệp thứ ba, đội Hàn Vũ Bằng thắng!"
Xì xào!
Người nhà họ Hàn có mặt đều bàng hoàng, chờ đợi câu nói cuối cùng đó của Hàn Việt.
Gia chủ Hàn Việt quay sang liếc nhìn con gái, ánh mắt đầy tiếc nuối vô hạn, nhưng vẫn nói tiếp.
"Theo quy tắc, Hàn Vũ Bằng đã thắng hai trên ba hiệp đấu, nên thằng bé chính là người thắng cuộc thi này, cũng chính là gia chủ kế nhiệm của nhà họ Hàn!"
Hừ!
Cuộc thảo luận của đám đông như bùng nổ.
Cuối cùng cũng đã có kết quả.
Gia tộc nhà giàu hoàng kim có hàng trăm năm lịch sử ở Yến Kinh, cuối cùng cũng xác định được người thừa kế.
Hàn Vũ Bằng nắm chặt tay, bật dậy đầy phấn khích.
"Tôi thắng rồi! Ha ha ha ha ha!"
Người đẹp Hàn Tâm Nhụy vốn bướng bỉnh, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ lãnh đạm, khóe miệng khẽ nhếch lên, tự lẩm bẩm một mình.
"Rốt cuộc thì mình vẫn không thuộc về gia tộc này, cũng tốt, mình có thể đi tìm anh ấy rồi".
Trần Thái Nhật, người đang che giấu đằng sau chiếc mặt nạ, lại nghe thấy rõ mồn một, cảm xúc ấm áp bỗng trào dâng trong trái tim anh.
Gia chủ Hàn Việt nhìn con trai vui mừng tột độ, nét mặt phức tạp, nhưng kết quả là sự thật.
"Thưa các anh em họ hàng thân thiết, hôm nay nhà họ Hàn tôi cuối cùng cũng đã giải quyết xong một sự việc trọng đại. Tiệc trưa sắp bắt đầu, mời mọi người di chuyển đến sảnh tiệc".
Nói xong, ông ta quay đầu lại nói với Hàn Vũ Bằng.
"Đừng có vui mừng không thôi, đưa mẹ con ra ngoài này đi".
...
Sảnh tiệc của trang viên nhà họ Hàn không thua kém bất kỳ khách sạn cao cấp năm sao nào, có sức chứa hàng trăm người cùng lúc.
Điệu nhạc êm dịu hoà cùng với bước nhảy uyển chuyển tạo nên một bản hòa âm.
Người hầu thay phiên nhau đưa rượu, những món ngon ngon, thuốc lá và đồ tráng miệng lên.
Bầu không khí hết sức vui vẻ.
Hàn Vũ Bằng đã thay quần áo, trông rất năng động, dẫn theo con em trẻ tuổi của nhà họ hàn đến nâng cốc chúc mừng một cách vênh váo.
Còn chưa đến bàn đã có người đứng lên, hoặc tâng bốc hoặc khích lệ.
"Ôi! Vũ Bằng giỏi thật đấy, nhà họ Hàn từ nay về sau phải dựa vào cháu rồi!"
"Trẻ trung và đầy triển vọng!"
"Dưới trướng có nhiều nhân tài đấy, đúng là có phương pháp lãnh đạo".
Từng lời xu nịnh vang lên khiến Hàn Vũ Bằng như sắp bay lên, mắt gã nheo lại.
Trương Mỹ Vi, người vừa được thả ra sau khi giam lỏng, vô cùng bình tĩnh, ngồi vào bàn chính, bà ta không giao tiếp nhiều với người chồng Hàn Việt ngồi bên cạnh, chỉ biểu hiện phép tắc của một phu nhân quý tộc nên có.
Hàn Việt nhỏ giọng xin lỗi Trương Mỹ Vi nhân lúc không ai để ý.
"Bà xã, em đừng giận nữa, Tiểu Bằng thắng rồi, em không cần phải lo lắng nữa. Gia đình chúng ta sau này có thể yên ổn rồi".
Gương mặt quyến rũ của Trương Mỹ Vi nở nụ cười, và bà ta nâng cốc của mình lên để chạm ly vào chồng mình.
"Vâng, yên tâm đi, có con trai ở bên, cuộc sống của em chắc chắn sẽ rất tốt".
Dứt lời, bà ta liếc nhìn Hàn Tâm Nhụy đang ngồi ở bàn chính phía đằng xa, cô ấy chậm rãi ăn đồ ăn mà không nói lời nào, trong mắt bà ta chợt lóe lên vẻ cay độc, sau đó liền trở lại bình thường.
Đại sư mặt nạ Trần Thái Nhật được mời dùng bữa với Genko, cùng ngồi trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Một bàn mười người lại chỉ có hai người là chủ nhân và một cô hầu.
Cảnh tượng thật khó xử, nhưng cũng rất dễ hiểu.
Không ai dám ngồi đây.
Cao thủ hạng tám Hàn Tâm Nhụy còn phải quỳ, ai dám xông vào sờ râu cọp chứ?
Chẳng may nói sai một câu, đắc tội với Trần Thái Nhật, một người có thực lực sâu không lường được thì chết dở chứ còn gì nữa.
Dứt lời, Hàn Tâm Nhụy dừng lại.
"Đại sư mặt nạ, tôi có một yêu cầu, anh có thể cho tôi nhìn gương mặt thật sự của anh không? Tôi muốn xem xem cao thủ khiến tôi chủ động đầu hàng trông như thế nào".
Giọng điệu của Trần Thái Nhật rất bình tĩnh.
"Có thể, nhưng... không phải bây giờ".
Còn chưa nói xong.
Đột nhiên, sắc mặt Hàn Tâm Nhụy tái nhợt, không còn sắc máu, hai mắt khẽ mở.
Ly rượu trên tay cô ấy rơi xuống đất, vở thành từng mảnh
Gương mặt của người đẹp sững sờ, ngực không ngừng phập phù lên xuống.
Phun!
Một ngụm máu đột ngột trào ra.
Hàn Tâm Nhụy từ từ ngả người ra sau, đột nhiên ngã xuống đất.
Khung cảnh ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Lúc này, bỗng vang lên tiếng kêu gào.
"A!"
Ánh mắt của mọi người lại chuyển hướng.
Gia chủ nhà họ Hàn, Hàn Việt đang ngồi ở bàn chính, khóe miệng đột nhiên chảy ra một vệt máu, ông ta vung tay lên, cơ thể run rẩy, trượt xuống từ trên ghế.
Trương Mỹ Vi sững sờ, tay chân loạng choạng vội vàng đỡ Hàn Việt dậy, kêu cứu.
Hàn Vũ Bằng cũng vội vàng chạy đến.
Một lúc sau, Trương Mỹ Vi chậm rãi đứng dậy và nói với giọng buồn bã.
"Ông nhà... đã qua đời!"
- -------------------