Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 134: Đã nói là ra tay đoạt báu vật cơ mà?

Trần Thái Nhật không hề bất ngờ, anh quay đầu nhìn vào quảng trường.

Một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đỏ thẫm, thân hình cao lớn, tóc nhuộm bạc trắng, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt hẹp dài toát lên sự nguy hiểm.

Trần Thái Nhật khẽ cười.

“Sao thế? Người anh em cho cái tên đi, có điều gì muốn dạy bảo sao?”

Người đàn ông tóc trắng tỏ vẻ vô cùng tự tin.

“Tôi là Tiêu Vân Phi, lần này đặc biệt đến để tham gia buổi giám định bảo vật của nhà họ Hoàng, bảo vật đưa cho cậu e là không ổn”.

Trần Thái Nhật vừa nghe thấy tên đối phương đã lộ ra vẻ thích thú.

““Bạch Đầu Tiên” Tiêu Vân Phi? Người xếp thứ tư của hạng tám trong bảng xếp hạng chiến lực Cửu Châu?”

Tất cả mọi người đang có mặt, bao gồm cả Hoàng Thừa và Hoàng Thanh Uyển đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Cao thủ hạng tám!

Các giám khảo của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ cũng có ngưỡng đầu vào là hạng tám.

Trong hội trưởng lão của liên đoàn võ thuật, “Thương Vương” Trữ La Thành của Trấn Viễn Quốc Thuật Quán ở Yến Kinh từng giao đấu với Trần Thái Nhật cũng thuộc hạng tám.

Trữ La Thành đứng thứ hai trong số các cao thủ hạng tám, một phát thương thôi cũng đủ lực xuyên qua núi đá.

Cái tên Tiêu Vân Phi này xếp thứ tư, so về thực lực có lẽ cũng ngang tầm nhau.

Tiêu Vân Phi khẽ cười: “Coi như cậu thức thời, mặc dù chưa từng nhìn thấy tên cậu trên bảng xếp hạng chiến lực, nhưng xem ra cũng không phải một kẻ vô danh tiểu tốt thông thường”.

Trần Thái Nhật mang theo vẻ thích thú, chậm rãi bước xuống sân khấu.

“Anh nói bảo vật thuộc về tôi không thoả đáng là có ý gì?”

Tiêu Vân Phi hiên ngang bước tới, tiến lại gần hai bước, biểu cảm vô cùng ngạo mạn.

“Gia chủ Hoàng cũng đã nói rồi, kẻ không có tài không có đức thì không xứng đáng chiếm giữ bảo vật quý giá, tôi muốn hỏi xem anh có đức có tài gì mà lại tự tin làm chủ nhân của Trấn Quốc Khí như thế?”

Trần Thái Nhật thật sự muốn trao cho Tiêu Vân Phi giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Thực lực mạnh, hình tượng tốt, biết đánh đấm lại còn hống hách, biết chọn hoàn cảnh thích hợp để thách thức Trần Thái Nhật.

Nếu như có thể đánh bại hắn, vậy thì ít nhất cũng loại bớt được quá nửa đám đầu trâu mặt ngựa đến tham gia buổi giám định bảo vật lần này.

Cục diện không phải thoả đáng rồi hay sao?

Buổi giám định bảo vật đẫm máu có thể sẽ biến thành một buổi tiệc trà võ lâm hoà hợp.

Trần Thái Nhật vừa nghĩ đến việc có thể giả vờ là một người mới, thi đấu với cao thủ hạng tám ở trước mặt mọi người, tay chân bất chợt trở nên ngứa ngáy, dần dần cảm thấy hưng phấn.

Đã đến mức này rồi, nếu như không ra tay thì cơ thể sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhìn dáng vẻ hống hách của Tiêu Vân Phi trước mắt, Trần Thái Nhật khẽ quơ ngón tay.

“Dựa vào việc tôi giỏi đánh nhau”.

Tiêu Vân Phi bật cười lớn: “Ha ha ha! Thằng nhóc này, cậu có biết lần này có bao nhiêu võ sĩ hạng cao nổi tiếng đến Hàng Châu hay không, ngay cả cao thủ số một của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ - Không Huyền phương trượng cũng đang trên đường tới”.

“Cái loại thấp kém như cậu mà lại tự tin có khả năng bảo quản Trấn Quốc Khí? Tôi thấy cậu vẫn chưa hình dung được cái chết nó như thế nào đâu nhỉ?”

Không Huyền đang trên đường tới sao?

Trần Thái Nhật không khỏi thầm phỉ nhổ, tốc độ đi đường của cái đám hòa thượng này đúng là lề mề.

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tiêu Vân Phi, Trần Thái Nhật ung dung trả lời。

“Vậy ý của anh là gì? Món bảo vật này nên xử lý thế nào đây? Tôi không xứng có được, lẽ nào anh có tư cách sao?”

Tiêu Vân Phi nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt xem thường, cứ như nhìn một thằng ngu.

“Nghe đồn trong Trấn Quốc Khí lưu giữ công pháp tuyệt thế có thể tu luyện đến cấp Thần, ai có được nó tương lai sẽ trở thành cao thủ số một Cửu Châu, thậm chí là võ sĩ số một toàn thế giới! Cậu đương nhiên là không xứng! Còn tôi thì…”

Trần Thái Nhật đã vui vẻ chuẩn bị xong xuôi.

Đến để cướp, có giỏi thì anh cướp đi!

Tôi rất biết chọn thời cơ để tự tát vào mặt mình, bàn tay của tôi đã không thể chờ thêm được nữa rồi!

Tiêu Vân Phi chuyển đề tài.

“Còn về tôi… đương nhiên cũng không có đủ tư cách”.

Ôi chao!

Câu nói này khiến Trần Thái Nhật suýt thì chết sặc tại chỗ.

Mẹ nó!

Cái tên khốn nạn này, không làm theo kịch bản gì cả!

Vai phụ cấp Thần đã nói đâu rồi?

Đã nói là ra tay đoạt báu vật cơ mà?

Anh cố tình không tranh giành món đồ này với tôi thì sao tôi có thể đấu với anh một trận, sao có thể xưng bá xưng hùng được đây?

Tiêu Vân Phi xem thường Trần Thái Nhật, bản thân cũng cảm thấy sợ hãi theo.

Tên này căn bản không phải đến để tranh đoạt Trấn Quốc Khí.

Dao đâu?

Trong tay mình tại sao lại không có lấy một con dao?

Lúc này Trần Thái Nhật thật sự muốn chém chết cái tên giả tạo đang đứng trước mặt mình kia.

Loại cảm giác này rất dồn nén, giống như đọc một cuốn tiểu thuyết giả tưởng, nhân vật chính gặp được trùm cuối, thốt ra một đống lời tàn nhẫn, thế giới nhỏ đã chuẩn bị xong xuôi.

Thế nhưng ông trùm nói vợ anh ta sinh non, phải về nhà hầu hạ bà đẻ, không đánh nữa!

Thử nói xem có điên tiết hay không!

Trần Thái Nhật hít sâu vào một hơi, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, giọng điệu mang theo vẻ âm trầm vô hạn.

“Anh… rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi cho anh mười giây để nói xong, nếu không, tôi bảo đảm sẽ đè bẹp anh thành cái bậc đá bằng thịt người trên nền xi măng kia!”

Tiêu Vân Phi bày ra dáng vẻ xem trò cười, lắc đầu đáp.

“Vậy mà còn phải hỏi à? Các võ sĩ bốn phương đã tụ hội lại cả rồi, Trấn Quốc Khí đương nhiên phải giao cho một vị võ sĩ đức cao vọng trọng của Cửu Châu tạm thời bảo quản, trong buổi giám định bảo vật ngày mai sẽ công khai thi đấu, kẻ nào thắng thì thuộc về người đấy!”

“Còn về việc ai được chọn để bảo quản…”, Tiêu Vân Phi dừng lại một giây, vẻ mặt nghiêm túc.

“Chỉ có thể là trưởng lão đứng đầu của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, cao thủ hạng chín Không Huyền phương trượng mới có đủ tư cách!”

Vãi!

Trần Thái Nhật không nhịn được mà kích động mắng chửi.

Đúng là có mắt như mù!

Cái tên khốn này hoá ra lại là một fans cuồng của cái lão hoà thượng Không Huyền kia.

Không Huyền căn bản là nghe theo lời tôi mới vội vàng đến Hàng Thành đấy có hiểu không hả?

Giao Trấn Quốc Khí cho Không Huyền bảo quản cũng chẳng khác gì so với việc giao cho tôi.

Tiêu Vân Phi lớn tiếng tuyên bố trước mặt mọi người.

“Những người anh em dù ở ngoài ánh sáng hay ở trong bóng tối đang có mặt tại đây, không cần thiết phải chiến đấu một mất một còn trong ngày hôm nay, Không Huyền phương trượng đến rồi thì sẽ giao cho ông ấy tạm thời bảo quản Trấn Quốc Thần Khí”.

“Từ tối nay đến ngày mai, chúng ta cùng lập ra quy định, biệt thự nhà họ Hoàng tạm thời trở thành cấm địa võ sĩ! Bất cứ kẻ nào lén lút trà trộn vào với mưu đồ bất chính thì cứ gϊếŧ thẳng tay!”

“Tất cả mọi người, vào buổi giám định bảo vật ngày mai, dựa vào bản lĩnh của mình quyết đấu một trận sinh tử! Mọi người thấy thế nào?”

Mọi người trầm mặc một giây.

“Được!”

“Được!”

“Đồng ý!”



Ít nhất có bảy, tám tiếng đáp lời, truyền tới từ bốn phương tám hướng, âm thanh hỗn loạn, khó có thể nhận biết.

Những người bình thường đang có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ai ai cũng nhìn trước ngó sau.

Căn bản không thể nhìn thấy người đáp lời!

Rõ ràng là các cao thủ đang trốn trong bóng tối, dùng cách truyền âm để lên tiếng, truyền tới tai mọi người.

Một quy định tạm thời đã được mọi người công nhận theo cách như thế!

Tiêu Vân Phi ngẩng đầu cao ngạo.

“Hai ngày hôm nay và mai tôi cũng sẽ ở gần nhà họ Hoàng, ai muốn phá cửa vào thì sẽ được nếm thử ngay thủ đoạn của Bạch Đầu Tiên tôi!”

Nói xong, ánh mắt Tiêu Vân Phi trở nên sắc bén, nhìn khắp xung quanh xem như một lời cảnh cáo.

Võ sĩ hạng tám cảnh cáo công khai, những cao thủ tuyệt thế còn lại thì âm thầm bảo vệ.

Nhà họ Hoàng, ít nhất sẽ được an toàn cho đến trước đại hội sáng mai.

Trần Thái Nhật chợt cảm thấy hơi nhức đầu.

Quá trình hình như hơi chệch hướng rồi.

Thế nhưng kết quả dường như vẫn giống với những gì mình muốn, vậy thì chỉ cần đợi Không Huyền tới là được.

Tên tuổi của trưởng lão đứng đầu liên đoàn võ thuật Hoa Hạ thật sự có sức đe doạ người khác.

Thế nhưng, có những chuyện không làm, thì trong lòng lại như bị vuốt mèo cào phải, không hề dễ chịu chút nào.

Trần Thái Nhật chậm rãi bước đến trước mặt Tiêu Vân Phi.

“Tiêu Vân Phi à…”

Tiêu Vân Phi chính trực nhìn Trần Thái Nhật với vẻ hoài nghi.

“Sao thế, cậu có ý kiến khác à?”

Trần Thái Nhật lắc đầu.

“Tôi không có ý kiến khác, anh giải quyết đâu ra đấy, tiếp tục cố gắng, ngày mai xem biểu hiện của anh”.

Nói xong, tay trái của Trần Thái Nhật nặng nề vỗ vỗ lên vai Tiêu Vân Phi, tỏ ý cổ vũ.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Anh hùng hào hiệp Bạch Đầu Tiên, cao thủ hạng tám Tiêu Vân Phi.

Bị vỗ đến mức cả người lún xuống đất…

- -------------------