Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 50: Tử sĩ giấu mình

Trần Thái Nhật sắp xếp cho Tiêu Mai trở về An Thành trước, đồng thời dặn dò em gái tiếp đón.

Đối với người không biết võ công thì tốt nhất không nên tham gia những hành động mang tính nguy hiểm như thế này.

Để đảm bảo tính bí mật, Phùng Linh Nguyệt đã trang bị cho bản thân đến tận răng.

Dao găm, phi tiêu độc, thuốc mê, lựu đạn gây choáng, dây thừng đàn hồi cao, quần áo đi đêm, áo chống đạn, cùng với hai khẩu súng lục và ba mươi băng đạn.

Về phần Trần Thái Nhật, anh chẳng có gì khác so với trước kia.

Anh mang theo một bộ bài poker, năm đồng tiền xu, và hai đôi găng tay cao su dùng một lần, cứ thế xuất phát.

Săn gϊếŧ tử sĩ.

Đây gần như là việc quen thuộc nhất của Trần Thái Nhật trong mười năm nay.

Nhưng anh không ngờ lại có tử sĩ nước địch mai phục ở một thành phố trung tâm của Hoa Hạ như vậy.

Thông thường, binh lính trấn giữ bốn phía của Hội Trường Thành sẽ nghĩ cách để tiêu diệt thẳng tay hầu hết kẻ địch ở ngoài biên giới.

Cho dù có cá lọt lưới, để tránh truy sát, bình thường chúng cũng như chuột qua đường, chỉ dám trốn chui trốn lủi ở các thành phố gần biên giới hoặc các thôn làng xa xôi.

Khi Tề Vũ báo tin thành phố Minh Dương có tử sĩ, trong lòng anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Điều này cho thấy mấy chuyện bất thường.

Tử sĩ bình thường thâm nhập chủ yếu là để ám sát và phá hoại, nên thời gian ở lại cũng không dài, vào nhanh rút nhanh.

Tử sĩ nước địch ở thành phố Minh Dương chắc hẳn đã mai phục ở đây với nhiệm vụ dài hạn, nên mới cần liên lạc gì đó.

Nói cách khác, hai con chuột này có khả năng đã ở tỉnh Trung Châu một thời gian rất dài rồi.

Một điều khả nghi hơn nữa là, với trình độ giám sát Skynet của Hoa Hạ, bọn chúng có thể ở trong nước lâu như vậy mà không bị phát hiện, theo kinh nghiệm của Trần Thái Nhật, thì sợ rằng có nội ứng.

Họa trong còn đáng sợ hơn thù ngoài.

Tuy Trần Thái Nhật đang tạm thời nghỉ phép, nhưng gặp tình huống này, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Vì sự an toàn của cả Cửu Châu Hoa Hạ, nhất định phải nhổ tận gốc đám người bẩn thỉu này.

Chiều tối, Trần Thái Nhật dẫn theo Phùng Linh Nguyệt, đến địa chỉ mà Tề Vũ cung cấp.

Hộp đêm lớn nhất thành phố Minh Dương, quán bar Lai Mạn.

Cơ sở kinh doanh có ba tầng, diện tích lên tới mấy nghìn mét vuông, nằm ở khu thương mại trung tâm, tối nào cũng người đông như trẩy hội.

Hai người bước từ chiếc Bugatti Veyron xuống, còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe của quán bar đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Trần Thái Nhật mặc một bộ vest bình thường, vẻ mặt tùy ý.

Phùng Linh Nguyệt vì che giấu vũ khí nên mặc một chiếc áo cánh dơi rộng rãi, nhưng vẫn không thể che được vóc dáng cao gầy yêu kiều.

Hai người khoác tay nhau giả làm người yêu, khiến mọi người bàn tán xôn xao.

“Ôi vãi! Đây là cậu ấm nhà ai thế, lái chiếc xe đắt tiền như vậy!”

“Thành phố Minh Dương cũng không có mấy chiếc đâu, cô bồ đi cùng xinh thế, đúng là có tiền có khác”.

“Đỉnh cao đời người mà!”

Trần Thái Nhật không quan tâm đến sự tò mò của mọi người xung quanh, anh giả vờ ôm eo Phùng Linh Nguyệt, nhỏ giọng dặn dò cô ấy.

“Tử sĩ có khả năng là người sở hữu những kĩ năng đặc biệt, ví dụ như bậc thầy hóa trang, nhưng nếu xác định đối phương có võ công thì chắc chắn là cao thủ hạng bốn trở lên, ở đây đông người, đừng tùy tiện ra tay”.

“Vâng, chủ nhân”.

Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của nhân viên phục vụ quán bar, hai người bước vào nơi ẩn giấu nguy hiểm này.

Vừa vào cửa, một luồng không khí nóng phả thẳng vào mặt.

Trong chiếc loa to phát ra nhịp trống mà DJ trên bục đang mix, nghe rất có tiết tấu.

Trên sàn nhảy, các nam thanh nữ tú mặc quần soóc áo ngắn bốc lửa thời thượng, lắc lư điên cuồng theo tiết tấu và âm nhạc.

Bóng người đan xen, Phùng Linh Nguyệt cảm thấy hơi căng thẳng, ánh mắt không ngừng quét qua đám người, hy vọng có thể tìm thấy hai bóng dáng khả nghi.

Còn Trần Thái Nhật lại rất ung dung, coi như mình đến dạo chơi quán bar thôi.

“Xin hỏi anh đi mấy người?”, một nhân viên phục vụ mặc đồ nữ hầu nở nụ cười rất chuyên nghiệp, bước tới.

“Hai người, xếp chỗ cho tôi đi”.

“Vâng, xin hỏi anh muốn uống gì không ạ?”

“Chỗ các cô có gì?”

“Các loại rượu nổi tiếng cao cấp, cocktail, bia, các loại nước uống cái gì cũng có”.

“Ồ, thế cho hai ly trà”.

Nụ cười của cô phục vụ tắt lịm, sau đó mất hứng dẫn hai người vào chỗ.

Vị trí chỗ ngồi rất đẹp, tầm nhìn bao quát toàn cảnh.

Từ khi đi theo Trần Thái Nhật, đây là lần đầu tiên Phùng Linh Nguyệt làm nhiệm vụ kiểu này, cô ấy vừa hưng phấn vừa lo lắng.

“Chủ nhân, người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia hình như cứ giữ túi quần nãy giờ”.

“Hắn vừa ăn trộm ví của người khác thôi”.

“Hướng ba giờ có một cô nàng xinh đẹp mặc quần soóc và áo ba lỗ, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, vẻ mặt nghiêm trọng, hình như đang tìm người”.

“Đó là người đồng tính, đang tìm người giống mình mà thôi”.

“Hả? Nhưng… anh xem! Cô ta đang bắt chuyện với một người đàn ông kìa”.

Trần Thái Nhật bất đắc dĩ thở dài.

“Tiểu Nguyệt, cô nhìn kĩ đi, đó là đàn ông mặc đồ phụ nữ… Đương nhiên anh ta phải tìm đàn ông rồi”.

Phùng Linh Nguyệt sững sờ, nhìn thật kĩ yết hầu và xương hông của đối phương.

“Thật là… loạn quá đi mất”.

Trần Thái Nhật bưng ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Cũng chỉ có ở nơi như này thì mới có thể giấu mình tốt nhất, thả lỏng mới có thể giữ bình tĩnh được, cô căng thẳng quá”.

Trong loa vẫn không ngừng phát ra nhịp trống điện tử đinh tai nhức óc theo tiết tấu.

Trong lúc không để ý, hai người đã ngồi ở đây được hơn một tiếng.

Bây giờ đến lượt Phùng Linh Nguyệt không còn căng thẳng, nhưng Trần Thái Nhật lại dần nhíu mày.

Nếu như liên lạc thì hiện giờ đang là lúc lượng người đông nhất, khách trong sàn nhảy và quán bar đã lên đến đỉnh điểm, theo lý mà nói thì hai con chuột kia phải có hành động rồi mới phải.

Lẽ nào tình báo nhầm lẫn?

Trần Thái Nhật vẫn loại trừ khả năng này, dù gì trước giờ Tề Vũ đều làm việc rất cẩn thận.

Trần Thái Nhật nhanh chóng suy nghĩ đủ loại khả năng trong đầu, ánh mắt cũng dần trở nên chăm chú.

Phùng Linh Nguyệt thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh: “Chủ nhân, có khi nào tối nay bọn họ không đến không?”

Không có tiếng trả lời.

Phùng Linh Nguyệt cảm thấy khác lạ, liền nhìn về phía Trần Thái Nhật.

“Chủ nhân?”

Ánh mắt Trần Thái Nhật đột nhiên run rẩy, anh chậm rãi đứng dậy.

“Cô đến nhà vệ sinh của quán bar soi gương trang điểm đi, nếu có một người phụ nữ hỏi xin khăn giấy thì dùng kim tẩm thuốc mê hạ gục cô ta trong vòng ba giây”.

“Hả?”

“Đừng hả nữa, đi chuẩn bị đi”.

“Ông chủ, còn anh thì làm gì?”

“Chọn bài hát”.

Trần Thái Nhật không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Phùng Linh Nguyệt, mà bước vào sàn nhảy.

Trong sàn nhảy, một người đẹp đứng trên bục cao ở chính giữa, mặc bộ đồng phục cosplay thủy thủ, đang nhảy múa theo tiếng nhạc, giày cao gót giẫm lên sàn phát ra tiếng cộp cộp theo tiết tấu.

Vóc dáng cô ta tuyệt đẹp, đúng kiểu mặt học sinh thân hình phụ huynh.

Trần Thái Nhật rất có hứng thú thưởng thức màn nhảy một lúc, rồi quay đầu đến gần DJ đang mix nhạc gần đó.

Dưới chiếc loa, nam DJ đeo tai nghe, để râu dê kiểu nghệ thuật, miệng ngâm nga bài hát, nhấn máy đập nhịp trông vô cùng chuyên nghiệp.

Trần Thái Nhật chậm rãi ghé lại.

“Này anh trai, tôi muốn chọn bài được không?”

Nam DJ nhìn Trần Thái Nhật, lắc đầu, chỉ mọi người trong sàn nhảy, tỏ ý đang nhảy không chọn bài được.

Trần Thái Nhật cũng không nổi giận, lại nhìn đối phương mix nhạc.

Mấy chục giây sau, nam DJ bắt đầu chuyển từ nhạc nhanh sang nhạc chậm, nhịp trống và tiết tấu cũng biến thành nhạc nền là hiệu ứng điện tử.

Trần Thái Nhật mỉm cười, lại đến bên cạnh DJ.

“Đổi bài khác đi, tôi nói, anh mix”.

Nam DJ râu dê nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một thằng ngốc, dường như đang nói “chẳng hiểu gì cả”.

Đúng lúc này.

Một lá bài poker được cắt vô cùng sắc nhọn gần như im lặng kề vào động mạch chủ ở sau gáy người đàn ông râu dê.

Cả người đối phương rùng mình một cái, còn không kịp quay đầu lại.

Giọng nói của Trần Thái Nhật mang theo sát khí vô cùng lạnh lùng, chậm rãi nói.

“Đừng dừng lại, làm theo lời tôi nói, đổi bài khác đi, dùng mã Morse đánh những việc mà tôi nói ra, giống như vừa nãy anh mix nhạc ấy”.