Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 96: Lệnh Bài Phượng Hoàng

---•---

Tống Thanh Thời để lại phương án điều trị, giao chuyện xử lý vết thương sau đó cho y quán ở trấn trên, rồi đến hiệu thuốc chuẩn bị một số dược liệu thường dùng, mua một lò luyện đan mới, chuẩn bị có cơ hội thì sẽ mở lò luyện đan. Thân là một y sư, trong tay có thuốc, trong lòng mới không hoảng hốt.

Không biết Phượng Quân đã đi đâu tìm được một chiếc pháp thuyền, đưa mọi người đến Thiên Võ Môn.

Khi xuất phát, ông chủ khách điếm dẫn thê tử ra tiễn, miễn hết tất cả phí dụng, còn chuẩn bị đủ loại nguyên liệu nấu ăn, tu sĩ và người nhà của những người bị thương đang điều trị ở trấn trên cũng tới, bọn họ cười đưa cho Tống Thanh Thời rất nhiều quà cảm ơn.

Tống Thanh Thời từ chối, chỉ giữ lại mấy giỏ trứng gà, cho Tiểu Bạch ăn.

Dưới sự dẫn dắt của tiên thú, pháp thuyền chậm rãi bay lên không trung, Tống Thanh Thời đứng bên cửa sổ, nhìn thị trấn thôn quê, khắp nơi đều tỏa khói bếp, núi sông giang hà, phong cảnh vẫn như cũ, nhưng lại có vài chỗ không giống với trong ký ức... Y suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng phát hiện, hình như thế giới này đã không còn nô ɭệ.

Trong trí nhớ của y, hầu hết phàm nhân đều là nô ɭệ của tu sĩ, bị đối xử như heo chó, không biết phản kháng, chết lặng mà sống. Hiện giờ, y thấy không ít cửa hàng và tiệm cơm đều do phàm nhân kinh doanh, trong nhà xưởng cũng có không ít thợ thủ công phàm nhân, hiệu thuốc hay y quán cũng có học đồ phàm nhân, hầu hết bọn họ đều rất có tinh thần, tràn ngập hy vọng với cuộc sống.

Đã từng có chuyện, nếu phàm nhân không cẩn thận đυ.ng tới góc áo của tu sĩ, sẽ có thể bị gϊếŧ chết, hiện giờ, y thường xuyên nhìn thấy tu sĩ và phàm nhân uống rượu nói chuyện phiếm, mọi người nói cười vui vẻ, dường như sống chung rất hòa hợp.

Tất cả những chuyện này đã thay đổi như thế nào?

"Là Thanh Loan phu nhân, bà đã nghiên cứu ra rất nhiều loại thuốc giá rẻ," Tống Cẩm Thành đã biết nghi hoặc của y, lại một lần nữa khoe khoang tổ tiên nhà mình, "Sau khi phổ cập các loại thuốc, tỷ lệ sống sót của phàm nhân tăng cao, Thanh Loan phu nhân tuyển một số lượng lớn phàm nhân về Dược Vương Cốc làm y sư, mở y quán ở khắp mọi nơi tại tu tiên giới... Trong thời kỳ đen tối kia, tu tiên giới thương vong nặng nề, vô cùng khuyết thiếu nhân lực, mọi người thấy y sư được đào tạo từ Dược Vương Cốc cũng không tệ, nên đã giao rất nhiều công việc cho phàm nhân, thợ thủ công, y sư, nông phu... Ta cũng không rõ lắm, dù sao thì phàm nhân ngày càng nhiều, mọi người cũng đã quen, một số phàm nhân có linh căn tốt lại còn thông minh nên có được cơ hội trở thành tu sĩ ở tu tiên giới, bọn họ tìm ra phương pháp tu luyện có thể giải quyết những khiếm khuyết trong kinh mạch, có không ít người đột phá Kim Đan, thư viện Bạch Lộ ở Bắc Châu chính là môn phái do phàm nhân sáng lâp, chỉ thu đồ đệ phàm nhân, có quy mô rất lớn."

Tống Thanh Thời tán thưởng: "Thanh Loan phu nhân đúng là một nữ nhân tài giỏi."

Tống Cẩm Thành đắc ý: "Chỉ có điều bà viết quá nhiều y thư và tư liệu học tập, tra tấn bọn ta đến chết đi sống lại, còn những mặt khác đều rất tốt."

"Thanh Loan không lợi hại như vậy, nàng chỉ sắp xếp lại tư liệu của... Tư liệu của sư tôn, sau đó đơn giản hoá nó," Phượng Quân thấy Tống Thanh Thời bị đứa nhỏ hư này dẫn sai, nhịn không được cười nói, "Đồ sư tôn để lại có nhiều chỗ khó hiểu, chính bản thân Thanh Loan cũng chưa học hết, vẫn còn kém xa. Nàng bỏ qua những y thuật cùng với đơn thuốc hiếm thấy và có độ khó cao, tập trung học những bệnh thường thấy và thủ pháp trị liệu bình thường, sau đó tổng hợp ra một bộ y thư mà người thường có thể học được, bồi dưỡng ra một lượng lớn y sư."

Thiên phú của Tống Thanh Thời xuất chúng, si mê y học. Y có được truyền thừa từ Dược Vương, nghiên cứu hàng nghìn năm, phương thuốc, y thư và tài liệu thí nghiệm mà y để lại đều chồng chất như núi, chẳng hạn như bị thương về xương cốt, y có đến tám mươi bốn phương pháp trị liệu. Thanh Loan chỉ chọn ra tám loại dễ nhất, làm cho phương thuốc trở nên đơn giản, sau đó ghi vào trong sách.

Chỗ khác nhau có lẽ là...

Y thuật của Tống Thanh Thời có thể chữa khỏi cho một trăm người, mỗi một người đều khôi phục hoàn mỹ, không để lại di chứng gì, nhưng giá cả tốn kém, học tập khó khăn, chỉ bồi dưỡng ra được một người đồ đệ là Việt Vô Hoan.

Sau khi Thanh Loan đơn giản hoá y thuật thì chỉ có thể chữa khỏi cho chín mươi người, sẽ có khả năng để lại di chứng, nhưng nàng có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra hàng ngàn hàng vạn y sư, trải rộng khắp nơi, có thể chữa khỏi cho mấy trăm ngàn người bệnh tương tự như vậy với giá cả rẻ hơn.

Hai phương pháp, ai tốt ai kém không dễ tranh luận.

Nhưng mà, nghiên cứu của Tống Thanh Thời là tất cả những nền tảng của điều này.

Phượng Quân kề vào vai Tống Thanh Thời, nhỏ giọng nói: "Chuyện ngươi dặn, ta đều làm được."

Dù là bảo vệ Dược Vương Cốc, tuân theo ý chí của tiên sư, giúp Thanh Loan trở thành một y sư giỏi, mở rộng lý niệm của nàng, hay là trong lúc báo thù vẫn giữ lại một chút khoan dung, không để thế giới bị hủy diệt, hắn đều tận lực làm hết... Thậm chí là đáp án chính xác đáng ghét kia, hắn cũng chiếu cố tốt...

Mỗi một câu nói hắn đều nghe vào tai.

Tống Thanh Thời cho rằng hắn đang nói về chuyện pháp thuyền, nên nắm chặt lấy tay của hắn: "Cảm ơn."

Phượng Quân nhìn đầu ngón tay trắng nõn lộ ra dưới lớp áo, khát vọng hỏi: "Ta có được khen thưởng không?"

Tống Thanh Thời hào phóng nói: "Được, ngươi muốn gì ta cũng cho."

Phượng Quân liếʍ môi, ái muội nói: "Tối nay, ta tới tìm ngươi, chúng ta... Đọc sách ở trên giường được không?"

Tống Thanh Thời càng vui vẻ: "Được, ta sẽ cùng ngươi đọc sách cả đêm, muốn đọc bao nhiêu cũng được."

...

Tống Cẩm Thành trốn ở bên cạnh, cảm thấy Tống Thanh Thời đã si mê Phượng Quân quá sâu rồi, dù là trong ánh mắt hay là trong âm thanh, cũng đều tràn đầy tình ý...

Cô nam quả "Nữ" hẹn nhau đọc sách vào buổi tối? Tuy rằng hắn non nớt nhưng cũng hiểu rõ quá trình này, đầu tiên là đọc sách gieo giống, sau khi trồng đủ loại hoa quả trên người, rồi lại đọc sách nông nghiệp, nghiên cứu cày bừa vụ xuân, tưới tiêu gieo hạt...

Nhìn dáng vẻ hân hoan của Tống Thanh Thời kìa, nói vậy là y vẫn chưa biết mình không phải cái cày, mà là khối đất chờ bị cày?

Đúng là quá đáng thương...

Hắn có thể hiểu cho tâm tình của Tống Thanh Thời, được một mỹ nhân tuyệt sắc như Phượng Quân nhào vào trong lòng, là nam nhân đều không thể chịu được. Nhưng mà... Phượng Quân không phải nữ, hắn là ma vương đáng sợ của Bất Diệt Đỉnh, là một kẻ sắp phi thăng, sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào? Còn có những dây đằng khủng bố này nữa, sau khi khối đất Tống Thanh Thời bị cày xong, sợ là phải hoang phế rồi?

Trơ mắt nhìn bằng hữu gặp nạn, lại không dám ra tay cứu giúp, thì là anh hùng hảo hán gì chứ?

Tống Cẩm Thành trốn vào một góc, quay mặt vào tường, nhắm mắt lại, không nhìn nữa...

Tống Thanh Thời và Phượng Quân thảo luận về vấn đề Ô Uế Chi Ma một hồi, sau đó phát hiện Tống Cẩm Thành rầu rĩ không vui ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn, trong miệng còn lải nhải không biết nói cái gì mà nghĩa khí bằng hữu linh tinh, y cho rằng hắn sầu lo về bằng hữu ở Thiên Võ Môn, nên đi qua an ủi: "Bằng hữu của ngươi không sao đâu, đừng quá lo lắng, trở về ta giúp ngươi cầu tình với Việt tiên sinh, để hắn phạt nhẹ một chút."

Tống Cẩm Thành quay đầu lại, nhìn đôi mắt chân thành thiện lương của y, lại nghĩ đến tương lai y sắp phải đối mặt, càng thêm có lỗi với bằng hữu, áy náy tự trách, cuối cùng quyết tâm, móc một hộp sứ nhỏ trong túi giới tử ra, nhét vào tay Tống Thanh Thời, nặng nề nói: "Ta mua ở tiệm thuốc cho ngươi đó, huynh đệ chỉ có thể giúp được đến đây thôi."

Tống Thanh Thời mờ mịt mở hộp sứ ra, phát hiện đó là một hộp hương chi màu trắng đặc sệt, mùi hoa quế, bên trong có cho thêm thành phần giảm sưng giảm đau, hình như không giống với thuốc trị thương bình thường. Y cẩn thận suy nghĩ một chút, hỏi: "Thuốc này dùng cho chỗ nào?"

Tống Cẩm Thành vỗ vỗ bả vai của y, thương cảm nói: "Đến lúc đó ngươi cứ đưa cho Phượng Quân, hắn sẽ thích."

Tuy rằng Tống Thanh Thời chưa dùng qua loại thuốc này, nhưng tri thức y dược phong phú, loại nào cũng đều nghiên cứu qua, suy nghĩ một chút thì đã hiểu, y lặng lẽ nhìn Phượng Quân ôn nhu xinh đẹp, cảm thấy Tống Cẩm Thành cho rằng mình là đồ háo sắc, nhưng lại không tiện biện giải cho bản thân.

Phượng Quân đã là bạn trai của y rồi, hai người hẹn hò trên tiền đề kết đạo lữ, có vài thứ, nếu chuẩn bị tốt thì sẽ xảy ra theo tự nhiên thôi.

Y học y nhiều năm, từng nghiên cứu đủ loại cấu tạo sinh lý và hiện tượng sinh lý, không nói đến chuyện biến đổi giới tính, suy nghĩ một chút, cũng thoải mái nhận lấy hộp sứ, nói với Tống Cẩm Thành: "Ngươi không cần mua cho ta thứ này, khi nào cần dùng ta sẽ tự điều phối."

Tống Cẩm Thành trợn mắt há hốc mồm.

Phượng Quân đều nghe được hết mọi chuyện.

Hắn suy nghĩ một lúc, làm bộ như không nghe thấy.

...

Vào lúc chạng vạng, pháp thuyền hạ xuống gần phụ cận Thiên Võ Môn.

Tống Thanh Thời nhìn Tống Cẩm Thành, muốn hỏi hắn định thông báo như thế nào, kết quả tiểu tử kia thần bí dẫn mọi người đi hai vòng, tìm một góc bí mật, kiểm tra thấy trong bụi cỏ không có lỗ chó, bèn cuốn tay áo lên, bắt đầu trèo tường.

Mặt của y đều đen, kéo hắn lại hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?"

"Cha của A Ngọc đã nói, thấy ta một lần sẽ đánh một lần," Tống Cẩm Thành nghiêm túc nói, "Các ngươi yên tâm, ta có bản đồ của Thiên Võ Môn, biết phòng của đệ tử nằm ở đâu. Đợi ta lén lút trèo vào, tìm một góc để trốn, sau đó kêu ba tiếng như quạ đen, A Ngọc sẽ biết ta tới."

Vũ Văn Ngọc là thiên tài kiếm tu trăm năm khó gặp, mười tám tuổi đã kết Kim Đan, Thiên Võ Môn xem hắn là hy vọng, dốc hết toàn lực để bồi dưỡng, hắn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, chuyên cần khổ luyện, chưa bao giờ khiến trưởng bối phải nhọc lòng.

Nhưng mà, dưỡng bệnh ở Dược Vương Cốc nửa năm, Tống Cẩm Thành đã dạy hư hắn! Chẳng những dạy hắn trèo tường trốn học, đùa giỡn thiếu nữ, đánh nhau gây chuyện, làm xằng làm bậy, còn dẫn hắn lén lút uống rượu, sau khi say rượu thì làm nhiều chuyện hoang đường, tình huống lúng túng... Cuối cùng môn chủ Thiên Võ Môn đến, cho hai người cùng nhau ăn roi, mỗi người năm mươi, vì muốn che chở cho Tống Cẩm Thành, mà Vũ Văn Ngọc ôm hết hành vi phạm lỗi về mình, sau đó vì tranh luận mà hai người lại ăn thêm ba mươi roi.

Tống Thanh Thời thật lòng thật dạ nói: "Ta cũng muốn đánh ngươi."

"A Ngọc thật đáng thương," Tống Cẩm Thành mạnh miệng nói, "Cha hắn đè nặng toàn bộ tương lai của môn phái lên người hắn, A Ngọc không có tuổi thơ, cũng không có bạn tốt, từ lúc hắn ba tuổi, mỗi ngày đều phải tu luyện, nếu phạm lỗi thì sẽ bị ăn roi. Rõ ràng là bạn cùng lứa tuổi, nhưng nói chuyện cứ như ông cụ non, mọi chuyện đều phải tuân theo quy củ, không ai muốn kết bạn với hắn. Ta không chịu nổi tật xấu đó của hắn, lừa hắn ra ngoài chơi, tuy miệng hắn nói không muốn, nhưng sau đó còn chơi vui vẻ hơn cả ta..."

Học bá bị học tra dạy hư, không thích học tập nữa.

Tống Thanh Thời có thể hiểu được tâm tình của môn chủ Thiên Võ Môn không cho Tống Cẩm Thành tới gần con trai của mình, đạo tâm học tập của y rất kiên định, mà cũng bị Tống Cẩm Thành dụ dỗ, thức nhiều đêm để đọc thoại bản, nếu không phải bị thương nặng không có phương tiện, có lẽ còn sẽ bị kéo đến hoa lâu xem biểu diễn... Nghe nói Công Tôn nương tử đàn tỳ bà vô cùng hay, một khúc tương tư, vương vấn ba ngày, khiến người nghe phải rơi lệ.

Y thích âm nhạc, muốn đi nghe, nhưng mà sợ Phượng Quân tức giận, nên không dám...

Tống Thanh Thời có hơi sầu, y không có thân phận, cũng không có bái thϊếp, không tiện vào cửa. Dù vào cửa rồi, y cũng không biết nói dối, phải giải thích với môn chủ Thiên Võ Môn lý do mình muốn gặp con của ông ấy như thế nào đây? Sợ là vừa nhắc tới ba chữ "Tống Cẩm Thành", sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi cửa.

Phượng Quân nhắc nhở: "Trong túi giới tử của ngươi, ta có thấy một khối lệnh bài, ngươi dùng nó thử xem."

Tống Thanh Thời nhớ rõ khối lệnh bài này là để lấy tiền, có lẽ không khác gì với thẻ ngân hàng đi?

Y không nghĩ ra cách nào khác, đành phải thử gõ cửa lớn, lấy lệnh bài phượng hoàng ra cho môn nhân xem, không nghĩ tới môn nhân lại bị dọa sợ, té ngã lộn nhào chạy về thông báo. Trên bầu trời có chim chóc màu đỏ bay ngang qua, không bao lâu, môn chủ Thiên Võ Môn đã tự mình tiến lên nghênh đón, thái độ cực kỳ cung kính, đưa bọn họ vào sảnh chính, rồi mời ngồi vào ghế, linh trà tiên quả bày đầy cả bàn.

Hình như đây là đãi ngộ của khách quý? Quá long trọng...

Tống Thanh Thời được sủng mà kinh, cẩn thận hỏi Phượng Quân: "Có phải ông ấy thiếu tiền ta không?"