Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 117: TG5_(16)

Edit: Mei A Mei

Trên đại điện, thái giám đến bên cạnh hoàng đế, nói nhỏ: "Bệ hạ, quốc sư cầu kiến ngoài điện ạ."

Sau khi nghe vậy, nét mặt ủ rũ của Hạ Đế thoáng vơi một chút, "Còn không mau tuyên vào!" Sau đó, lại nói: "Cho những đại thần kia trở về. Hôm nay miễn lâm triều."

"Dạ." Tư lễ giám khẽ cúi đầu.

Tất cả những thần tử tới lâm triều đều biết quốc sư vào cung. Lần này nghe tư lễ giám truyền lời, bèn đi về hết.

Trong ngự thư phòng, Hạ Đế đứng dậy chào đón: "Quốc sư đến đúng lúc lắm."

"Vân Hề tham kiến bệ hạ." Người tới khẽ khom lưng hành lễ, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Quốc sư không cần đa lễ, ngồi." Hạ Đế rất thiện chí với người thanh niên nhỏ tuổi hơn mình, "Sư phụ ngươi, Vân Trung Tử, đã về rồi hả?"

Sau khi ngồi xuống, Vân Hề lạnh nhạt đáp: "Phiền bệ hạ nhớ cho, sư phụ đã bế quan hai tháng trước rồi."

"Thì ra là vậy." Hạ Đế thở dài thườn thượt, "Vài ngày trước, trẫm phái người tới Tử Vi Cung mà không vào được, sau lại hay tin quốc sư chu du các nước...Hiện giờ, có thể nhìn thấy quốc sư là lòng trẫm nhẹ nhõm rồi!"

"Bệ hạ quá lời." Vân Hề lạnh lùng. Gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ, khó dò.

Hạ Đế sớm biết cái dáng vẻ không hỏi thế sự nhưng tính toán tiên cơ tường tận của người Tử Vi Cung. Ông ta chẳng những không cho là thất lễ, mà ngược lại còn thấy may mắn trước sự xuất hiện này.

"Vân Hề tới vì chuyện này đây."

"A?" Hạ Đế mừng rỡ, "Quốc sư có biện pháp giải nguy hoàn cảnh trước mắt hay sao?"

Vân Hề khẽ ngẩng đầu. Con mắt đen thẫm vô cảm. Giọng nói điềm đạm của y vang lên: "Gϊếŧ là hao tổn vận mệnh quốc gia."

Ngắn ngủi sáu chữ. Hạ Đế lộ vẻ căng thẳng. Sát ý hiển hiện trên khuôn mặt, nhưng lại miễn cưỡng nhẫn nhịn.

Ông ta nhìn nam nhân bạch y trước mắt, sẵng giọng: "Quốc sư đang kêu trẫm đầu hàng?"

"Hôm nay trưởng công chúa Trần Quốc là chính phi của thái tử điện hạ, cũng là trưởng công chúa mang thân phận tôn quý, khá được quốc quân và hoàng hậu Trần Quốc sủng ái." Vân Hề thản nhiên nói: "Bệ hạ có từng nghĩ sẽ dùng trưởng công chúa Trần Quốc để kết thúc cuộc chiến tranh phi nghĩa này không?"

Tròng mắt sắc bén của Hạ đế lướt qua chủ nhân Tử Vi Cung. Nếu cái tên này không phải là người của Tử Vi Cung thì đã bị lôi ra chém đầu từ lâu rồi, chỉ bằng những lời y vừa nói!

"Quốc sư nói có lý."

Không cần nhìn Hạ Đế thì Vân Hề cũng thừa biết đối phương chẳng nghe lọt lời y.

"Người đâu. Mang công chúa Thái An về!"

Hạ Đế vừa dứt lời, thái giám canh giữ bên ngoài đã truyền khẩu dụ của bệ hạ.

"Nhưng nếu trưởng công chúa Thái An không thể ngăn Tả Thiên Dụ đánh tới cửa thành thì trẫm nên làm thế nào?" Hạ Đế nhìn Vân Hề bằng con mắt sáng rực, "Quốc sư có hậu chiêu chăng?"

"Dĩ nhiên Vân Hề sẽ bảo vệ bệ hạ."

"Có lời nói của quốc sư thì trẫm an lòng rồi." Từ đầu chí cuối Hạ Đế chỉ nhìn vị thanh niên đeo mặt nạ, đường nét trong trẻo nhưng lạnh lùng khó dò, nói: "Quốc sư đi đường xa, chi bằng cứ nán lại trong cung vài ngày."

Chẳng phải lời hỏi thăm, mà là câu trần thuật.

Vân Hề làm như chưa hiểu: "Phiền bệ hạ rồi, nhưng Vân Hề thích yên tĩnh, không cần người trong cung hầu hạ."

Hạ Đế cười cười: "Cung Thiên Sách vẫn luôn là nơi của quốc sư, bỏ trống lâu rồi, giờ đúng lúc lắm."

Vân Hề khẽ gật đầu.

Bấy giờ, giọng thái giám truyền đến từ bên ngoài.

"Bệ hạ, thái tử phi nương nương đã bất tỉnh. Thái y nói...e rằng thái tử phi nương nương sẽ không qua khỏi..."

Hạ đế nghe xong bèn nhướng mày: "Nếu thái tử phi nương nương không qua khỏi thì đưa những tên lang băm kia chôn cùng nàng ta đi!"

"Bệ hạ..." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc thạch của Vân Hề thoáng khiến người ta rùng mình, "Tình cờ Vân Hề am hiểu thuật Kỳ Hoàng*, chi bằng cứ để Vân Hề đi xem một chút ạ."

*: "Hoàng đế nội kinh" là một bộ sách bao gồm một hệ thống hoàn chỉnh về y lý, y luận và y phương. Về phương thức thì Hoàng đế nội kinh được sáng tác thông qua các cuộc đối thoại hỏi đáp giữa hai nhân vật là Hoàng Đế và Kỳ Bá. Kỳ Bá là ai? Tương truyền rằng, Kỳ Bá là bề tôi của Hoàng Đế. Cũng có tương truyền nói rằng, Kỳ Bá là một thế ngoại cao nhân, sống ở dưới chân núi Kỳ Sơn. Hoàng Đế từng đến đây để bái phỏng ông. Người đời sau xưng y thuật là Kỳ Hoàng thuật.

Vì giọng y vốn điềm đạm nên sự lạnh lẽo đó bị coi khinh. Hạ Đế cũng chẳng bận tâm lắm. Giờ trưởng công chúa Trần Quốc quả thực không thể xảy ra chuyện, uy hϊếp Tả Thiên Dụ lui binh hẳn có hiệu quả. Nghĩ thế, Hạ Đế bèn nói: "Phiền quốc sư." Rồi bảo với thái giám ngoài điện: "Cao Chí Thành, đưa quốc sư đến Thái Cùng Điện."

"Nô tài tuân chỉ."

Đợi Vân Hề rời đi, Hạ Đế nhìn đống tấu chương trên bàn. Lửa giận khó kìm. Loảng xoảng một tiếng. Toàn bộ tấu chương rơi trên mặt đất. Hạ Đế giận ra mặt, rất đáng sợ.

Dù đã cách khá xa nhưng Vân Hề nội lực thâm hậu, cũng biết rõ ngự thư phòng xảy ra chuyện gì, tuy nhiên y chẳng thèm để ý.

Đối với y, an nguy của nàng ấy mới là ưu tiên hàng đầu.

Đứng ở Thái Cùng Điện, Vân Hề không còn lòng dạ nào khác, đi theo thái giám tổng quản vào tẩm điện.

Ngự y quỳ đầy trước mặt. Dù Vân Hề vô cảm nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã siết chặt đến trắng bệch.

Đập vào mắt là cô, mặt mũi bợt bạt, hô hấp yếu ớt, như thể sẽ trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào vậy.

Vân Hề chăm chú bắt mạch.

Sự sống trong cơ thể cô thật mỏng manh. Mặc dù trông thì lành lặn, nhưng âm khí lao ngục lại quá nặng nề, gây tổn thương lớn với một người hồn phách không nguyên vẹn như cô...Biết thế y đã bất chấp dẫn cô ra khỏi hoàng cung rồi.

Nhưng, chỉ bởi vì y dè chừng quá nhiều, không muốn cô phát hiện thân phận của mình nên cô mới thành ra thế này.

Sự dịu dàng dưới đáy mắt đen thẫm dần bị thui rụi. Hơi thở đáng sợ bao lấy y.

Những ngự y đang quỳ trên đất chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên áp bức. Cảm giác này khiến người ta bất giác sinh lòng sợ hãi.

Cao Chí Thành đứng bên cạnh khẽ rũ mắt, vờ như không phát hiện ra điều gì, sau đó nói với đám ngự y và cung nữ quỳ đầy đất: "Quốc sư đại nhân thích yên tĩnh. Chư vị hãy ra ngoài điện nhé."

"Dạ."

Song, đám ngự y đồng loạt đứng dậy, rời khỏi tẩm điện thái tử phi.

Hận không thể đừng dính dáng gì mới được yên thân.

Chỉ có mình Anh Lạc liếc Vân Hề thêm một cái lúc lui xuống.

Trong phòng còn Vân Hề và Cao Chí Thành.

Cao Chí Thành vô cùng thức thời, khẽ khom lưng: "Nô tài đợi bên ngoài. Nếu đại nhân có gì phân phó cứ gọi nô tài là được."

"Đừng để ai vào."

"Tuân mệnh."

Thân là thái giám tổng quản, thái độ cung kính đó không hề kém cạnh như lúc hắn đối đãi với Hạ đế.

Nếu cảnh tượng này vô tình lọt vào mắt người khác thì chỉ e dễ nhận ra điều gì. Nhưng sẽ chẳng ai trông thấy.

Cao Chí Thanh lui xuống đợi bên ngoài.

Trong phòng chỉ chừa lại Vân Hề và Trần Nhữ Tâm đang hôn mê bất tỉnh trên giường.

Vân Hề ngồi trước giường cô, đỡ cô dậy, để cô tựa vào lòng mình, rồi lấy một bình ngọc sứ trắng từ ống tay áo, đổ viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng cô.

Tạm thời giữ hơi thở thôi. Dẫn cô về Tử Vi Cung là lựa chọn tốt nhất.

Những câu chữ bị giấu dưới lớp mặt nạ như ám sương lạnh, trầm thấp mà nhẹ nhàng: "...Nhữ Tâm, thực xin lỗi, tại ta đến muộn."

Nhiệt độ cơ thể cô rất thấp, như thể sẽ mất nhiệt bất kì lúc nào...Dấu hiệu này khiến Vân Hề nảy sinh sự rối rắm khó hiểu. Nhưng y bắt buộc phải tỉnh táo, bằng không cô sẽ khó mà tỉnh lại.

Vân Hề nhìn người trong lòng đang thở yếu ớt, hít một hơi thật sâu: "Hiện giờ, chỉ có chó cùng rứt giậu..."

Dứt lời, y để Trần Nhữ Tâm ngồi xếp bằng rồi ngồi sau lưng cô, định truyền công lực của mình cho cô.

Vân Hề tu luyện công pháp chí dương từ nhỏ, lại thêm không gần nữ sắc nên biện pháp này rất hiệu quả. Sợ rằng kinh mạch của cô không chịu nổi chân khí của y thôi...

Nhưng, trước mắt khó kiếm biện pháp tốt hơn.

Vân Hề lập tức lấy lại bình tĩnh, bắt đầu vận chân khí trong cơ thể, áp lòng bàn tay lên lưng cô.

Chẳng biết đã qua bao lâu, y phục trên người Trần Nhữ Tâm dần dần ướt nhẹp mồ hôi. Trán toát lớp mồ hôi mỏng. Sắc mặt tái nhợt cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

Sắc mặt Vân Hề lại bắt đầu trắng bệch. Nhưng y vẫn tiếp tục, chẳng những truyền nội lực cho cô, mà còn đả thông kinh mạch khiến cô không cảm thấy quá đau đớn.

Nhưng hành động đó chỉ làm tăng thêm gánh nặng với Vân Hề. Chỉ cần bất cẩn một hơi thôi là chân khí nghịch chuyển, tẩu hỏa nhập ma.

...Cơ thể, như trôi lơ lửng trên mây.

Trần Nhữ Tâm cảm nhận được một hơi thở quen thuộc đang bao quanh mình, thật ấm áp và rất yên lòng.

Cảm giác thiêu đốt ban đầu cùng âm khí lẩn khuất trong linh hồn cũng biến mất, không còn giày vò lấy cô nữa...Cô như đắm mình dưới dòng nước ấm...

Thời gian thấm thoắt trôi qua, nhận ra cô bắt đầu khôi phục ý thức, Vân Hề bèn rút chưởng đúng lúc.

Nhẹ nhàng duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán cô, thấy mặt cô dần khởi sắc, bấy giờ Vân Hề mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, mất nội lực đột ngột khiến nét mặt Vân Hề hơi khó coi, dẫu khuôn mặt đã được che nửa nhưng vẫn nhìn ra sự nhẫn nại.

Y cần yên tĩnh điều tức.

Vân Hề để cô nằm xuống rồi đắp chăn cho cô, chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc này, ống tay áo lại bị cô nắm chặt.

Vân Hề đương định rút ra, bỗng phát hiện đối phương vẫn chẳng nhúc nhích.

Y nhìn dáng vẻ ngủ say kia, đáy mắt lộ vẻ nuông chiều mà chính bản thân cũng không biết.

Nhưng y không thể nán lại. Nghĩ vậy, Vân Hề quyết đoán tách từng ngón tay của cô.

Ấy thế mà, đúng lúc đó, người vốn nhắm chặt mắt khẽ run hàng mi...