Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 41: Nửa say nửa tỉnh trong ánh mắt anh

Tạm gác lại chuyện của Lệ Tư Dạ, Thẩm Nguyệt tập trung đi cùng Nghiêm Lạc ra ngoài để tìm cách thu mua cổ phiếu từ những cổ đông nhỏ lẻ của Thẩm thị. Nhiều lần sánh vai bôn ba khắp nơi, Nghiêm Lạc dần nhận ra Thẩm Nguyệt là một cô gái trẻ rất đặc biệt, vừa có đầu óc nhạy bén vừa có khả năng nhìn xa trông rộng, bình tĩnh tự tin, lại còn cất giấu nhiều bí mật khiến cho người ta luôn có cảm giác muốn lại gần thêm nữa, tìm hiểu sâu hơn nữa.

Họ hoàn tất công việc vào khoảng mười giờ đêm, gần đây Thẩm Nguyệt vẫn luôn đi đi lại lại khắp nơi, sáng đến công ty chiều về chăm chỉ thực hiện kế hoạch báo thù, trông cô có vẻ không khỏe lắm.

Nghiêm Lạc đưa Thẩm Nguyệt về đến nhà, khi cô mở cửa xe bước xuống thì lên tiếng gọi:

“Thẩm Nguyệt, tôi có thể nói với cô một câu không?”

Thẩm Nguyệt dừng chân, điều chỉnh túi xách trên vai rồi hỏi:

“Sao vậy? Luật sư Nghiêm hôm nay đột nhiên lại bày ra vẻ mặt trịnh trọng thế này, làm tôi hơi lo lắng đó.”

“Không có gì quan trọng, chỉ muốn nhắc nhở cô chú ý nghỉ ngơi cho tốt.”

Sự quan tâm của Nghiêm Lạc khiến Thẩm Nguyệt thoáng cảm động:

“Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.”

Cô chào Nghiêm Lạc rồi vào nhà, lúc này, đèn bên trong vẫn sáng, thấp thoáng bóng con trai chờ cô bên cửa sổ. Cô vừa thấy thằng bé vẫy tay với mình liền hối hận một chút, cô phải điều chỉnh lịch làm việc thôi, để dư thời gian chăm sóc thằng bé nhiều hơn. Kể từ sau khi trở về, Thẩm Nguyệt đã đâm đầu vào tìm cách trả thù, vì nỗi hận trong lòng quá lớn và không cách nào xóa nhòa mà có phần vội vàng, không kịp nghỉ ngơi hay dành thời gian cho con.

Vào nhà, khóa cửa cẩn thận, Thẩm Nguyệt không tiếp tục làm việc nữa, đánh răng rửa mặt rồi ôm con trai đi ngủ sớm một hôm.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nghiêm Lạc nói đúng, thỉnh thoảng cô vẫn nên thả lỏng bản thân.

Thẩm Nguyệt lần đầu tiên lái xe của mình đi làm, tiết kiệm thời gian hơn hẳn so với đi xe buýt, hơn nữa không gian cũng rộng rãi dễ chịu, không phải chen chúc cùng ai.

Lệ thị, phòng làm việc riêng của tổng giám đốc.

Trợ lý Thẩm đang thông báo lịch trình hôm nay cho Lệ Tư Dạ, đồng thời tốt bụng nhắc nhở:

“Lệ tổng, tôi biết mình không nên xen vào chuyện của ngài, nhưng mà Thẩm Nguyệt tiểu thư gần đây có tiếp xúc với một người tên Nghiêm Lạc, có cần tôi điều tra thêm về hắn ta không?”

Lệ Tư Dạ đặt cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng có chút bất an. Anh chần chừ rồi mới giả vờ trách mắng:

“Cậu không cần báo cáo chuyện này đâu.”

“Vậy là không tra sao ạ?”

“…” Lệ Tư Dạ suy nghĩ một chút, sau đó hắng giọng: “Hừm, tra chứ. Tra kỹ một chút, xem cô ấy ra ngoài với người đó làm gì.”

“Vâng, nhưng mà thứ cho tôi nhiều chuyện, nếu ngài có ý thì nên nhanh chân lên một chút, Thẩm Nguyệt là một người con gái xuất sắc, rất dễ thu hút ong bướm vây quanh.”

Trợ lý Thẩm nói xong khó giấu được nụ cười trêu chọc, suýt thì bị Lệ Tư Dạ phát hiện, may mà hắn nhanh nhạy quay đầu đi rồi mới nhe răng cười. Lệ tổng quan tâm người ta sao không nói thẳng đi, lại còn giả vờ giả vịt che giấu cảm xúc của bản thân. Dù gì bây giờ cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi!

Chờ trợ lý rời khỏi phòng làm việc, Lệ Tư Dạ mới nhíu mày cầm điện thoại gọi cho vệ sĩ, dặn dò:

“Lần sau Thẩm Nguyệt gặp người nào cũng phải báo cáo lại cho tôi, hiểu chưa?”

“Vâng, Lệ tổng.”

“Ừ.” Tắt máy, Lệ Tư Dạ trầm ngâm nghĩ về chuyện mà trợ lý Thẩm nói.

Nhanh chân lên sao? Anh cũng muốn đến gần Thẩm Nguyệt lắm, nhưng họ làm việc ở hai văn phòng khác nhau, bình thường cũng ít có cơ hội tiếp xúc. Anh thật sự không tìm được lý do gì để bắt chuyện với cô một cách thật tự nhiên, cũng không thể mãi vịn vào Thẩm Tư Hạo được. Trước đây bởi vì công việc bận rộn nên anh chưa có thời gian yêu đương, giờ mọi thứ dần ổn định, đối tượng phù hợp cũng xuất hiện rồi, anh dư thời gian nhưng lại không biết phải làm thế nào.



Thẩm Nguyệt đến công ty, hoàn thành bản vẽ tay sau đó đi gặp trưởng phòng để hỏi thêm về dự án mới của Lệ thị. Trưởng phòng nghe nói Thẩm Nguyệt được Lệ tổng điểm mặt gọi tên trực tiếp thì rất ghen tỵ, nhưng là một người khôn khéo, bà ấy đối xử với cô tương đối lịch sự.

“Cô để ở đây đi, buổi chiều tôi sẽ nộp lên cho Lệ tổng.”

“Nhưng thật ra tôi vẫn chưa hoàn thiện nó, không biết có cần chỉnh sửa thêm ở đâu không?” Thẩm Nguyệt hỏi ý của trưởng phòng.

“Chắc là không cần đâu, tôi tin tưởng tay nghề của cô.”

Trưởng phòng là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, bà ấy già rồi, tất nhiên sẽ khó lòng theo kịp thị hiếu của giới trẻ. Bà nói tin tưởng năng lực của Thẩm Nguyệt cũng có lý do cả, nhìn vào số liệu của dự án mùa hè là biết. Vừa vào Lệ thị không lâu mà làm được đến mức đó đã rất giỏi rồi.

Thấy trưởng phòng không cho thêm ý kiến gì, Thẩm Nguyệt đành thôi. Dù sao gửi lên trên vẫn phải duyệt lại lần nữa, chỗ nào chưa tốt cô có thể sửa. Đây là bản thảo mà cô hoàn thành vội vàng, cho nên thật ra chưa được ưng ý lắm. Có điều, cô cũng bỏ kha khá công sức rồi.

Sau khi Thẩm Nguyệt đặt bản thảo kẹp vào chỗ hồ sơ bên cạnh bàn của trưởng phòng xong thì trở lại chỗ ngồi. Cô hoàn toàn không biết được, bản thảo vừa rồi sẽ khiến cô gặp một mớ rắc rối không nhỏ.

Lúc ấy, trong góc khuất, một cô gái nhỏ giọng nói vào điện thoại:

“Thẩm Nguyệt vừa nộp thứ gì đó cho trưởng phòng rồi, tôi nên làm gì?”

Bên kia truyền ra giọng của một người:

“Lấy nó cho tôi, sau đó số tiền kia sẽ thuộc về cô. Nếu bị phát hiện, tôi sẽ có cách giúp cô tìm được công việc mới, cứ yên tâm.”

“Vâng, nhưng mà tôi có thể nhận tiền trước rồi mới làm việc không?” Cô gái gấp gáp siết chặt góc áo, nhìn dáng vẻ hình như đang thật sự rất cần tiền.

“Được.”

Điện thoại nhanh chóng hiển thị thông báo có người chuyển khoản đến, cô gái kia hít sâu một hơi, đi vào trong phòng làm việc của trưởng phòng.



Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt vẫn chưa nhận được mail hồi đáp hay chút thông tin gì về chuyện bản thảo đã nộp. Cô kiên nhẫn chờ đợi, sau đó đợi thêm một ngày nữa, tiếp tục không có tin tức. Trong lòng cô dần có dự cảm không tốt, lập tức gọi điện thoại cho trưởng phòng và hỏi:

“Trưởng phòng, không biết bản thảo tôi đã nộp có vấn đề gì không ạ?”

“Không có, tôi đã nộp lên rồi, nếu bên trên chưa thông báo xuống thì hẳn là đang xem xét.”

“Vâng.”

Thẩm Nguyệt tắt máy, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng không thể làm gì khác hơn, cũng không thể gọi hỏi Lệ Tư Dạ được. Từ sau khi con trai nhắc đến chuyện nhận Lệ Tư Dạ làm ba, thỉnh thoảng cô lại nhớ đến anh, điều này khiến cô nảy sinh chút ngại ngùng, có ý trốn tránh. Vừa nghĩ đến đó, Lệ Tư Dạ đã gọi điện thoại cho cô. Nhìn màn hình hiển thị số của anh, tay cô hơi run rồi nhẹ nhàng ấn nút nghe.

“Tôi đã xem qua, bản thiết kế cũng đã được phần đông mọi người tán thành, chúng ta có thể bắt đầu tiến hành dự án này.”

“Vâng…” Nghe được chất giọng trầm ấm của anh, đầu óc Thẩm Nguyệt nhất thời trống rỗng.

“Thẩm Nguyệt.” Lệ Tư Dạ bất ngờ hỏi: “Cô ăn cơm chưa?”

“Sao? Tôi chưa…”

“Vậy đợi tôi ở bên ngoài, chúng ta đi dùng bữa cùng nhau.”

Nói xong, không đợi cô đáp lời, Lệ Tư Dạ đã tắt máy ngay. Thẩm Nguyệt ngơ ngác nhìn màn hình hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được. Đây là đang mời cô đi ăn sao? Ai nói cô si tâm vọng tưởng, mơ trèo cao cũng được, người đàn ông này nhất định có cảm tình đặc biệt với cô.

Thẩm Nguyệt thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài, đáy lòng mơ hồ dần dần rõ ràng hơn, cô nhìn ra được, Lệ Tư Dạ cũng giống như cô vậy, muốn lại gần đối phương nhưng vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chưa xác nhận được cảm giác thật của bản thân.

Sau khi dặm lại chút son phấn, Thẩm Nguyệt xuống dưới lầu đợi. Khoảng năm phút sau, chiếc xe màu đen quen thuộc của Lệ Tư Dạ xuất hiện ngay trước cổng Lệ thị.

Giờ cơm trưa, số người tụ tập ở tầng trệt và nhà ăn riêng của Lệ thị là vô số kể, vậy mà Lệ Tư Dạ không chút ngần ngại đỗ xe lại, bước xuống, lịch thiệp mở cửa xe cho Thẩm Nguyệt. Hành động của anh khiến cô bất ngờ, buột miệng hỏi:

“Trợ lý Thẩm không lái xe cho anh sao?”

“Cậu ấy có việc.” Lệ Tư Dạ nói dối không chớp mắt, mặt mũi bình tĩnh, ra hiệu cho cô lên xe.

Thẩm Nguyệt sợ đứng lâu bị người ngoài nhìn chằm chằm sẽ ảnh hưởng đến Lệ Tư Dạ, vội vàng gật đầu rồi ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái. Lúc ấy, không biết có bao nhiêu nhân viên sốc tâm lý, bởi vì họ chưa từng nhìn thấy Lệ tổng mở cửa xe cho cô gái nào khác.

Nhà ăn ở phút chốc trở nên bùng nổ, vô số âm thanh xì xào bàn tán nổi lên.

“Này, mắt tôi có bị lác không? Tôi vừa nhìn thấy Lệ tổng mở cửa xe cho một cô gái!”

“Tôi cũng thấy!”

“Bạn gái sao? Trước giờ Lệ tổng luôn đi đi về về cùng trợ lý Thẩm kia mà…”

Trợ lý Thẩm trong miệng bọn họ hiện tại đang ngồi trong một góc phòng nghỉ ăn cơm cùng nhân viên khác, có khổ mà chẳng thể kể cùng ai. Vì muốn được ở riêng tư với người đẹp mà Lệ tổng bỏ hắn như bỏ con giữa chợ, cũng tại hắn lắm miệng cả.

Mặc cho bao nhiêu người nhìn ngắm bàn tán, Lệ Tư Dạ vẫn rất bình tĩnh lái xe rời khỏi Lệ thị. Không khí trong xe hết sức ngột ngạt, Thẩm Nguyệt nhỏ giọng nói:

“Anh điều chỉnh máy lạnh một chút được không? Tôi thấy hơi nóng.”

“Được.”

Vừa nói, Lệ Tư Dạ vừa đưa tay chỉnh nhiệt độ xuống, còn rất lịch thiệp để máy lạnh hướng lên trên, không trực tiếp phả vào người cô.

Đó là câu nói duy nhất giữa hai người từ đoạn đường công ty đến nhà hàng, cả hai đều thấy sượng sùng khó hiểu. Rõ ràng khi có trợ lý Thẩm thì mọi chuyện cũng đâu đến nỗi, Lệ Tư Dạ trong lòng có phần hơi luống cuống, bàn tay siết chặt vô lăng khiến gân xanh hơi nhô lên.

Thẩm Nguyệt thì ngại vì anh bây giờ là sếp của mình, không dám nói linh tinh. Mãi đến khi xe dừng lại, cô bước xuống và cảm giác được bụng hơi đau mà nhăn mày, Lệ Tư Dạ mới cất tiếng hỏi:

“Cô không khỏe sao?”

“Bụng có hơi đau…”

Dứt lời, sắc mặt Thẩm Nguyệt càng thêm ngượng ngùng. Cô vội vàng tính nhẩm, hình như còn chưa tới kỳ kinh nguyệt, nhưng cảm giác của cô chắc chắn không sai được. Hôm nay cô mặc váy liền màu be, khi quay đầu lại, cô phát hiện quả nhiên đã dính váy. Cô bình tĩnh cầm lấy túi xách che mông, còn chưa mở lời thì Lệ Tư Dạ bên kia đột nhiên cởϊ áσ vest ra.

Anh bước một bước tới gần, choàng áo qua hông của cô rồi nói:

“Trước khoan đi ăn, vào xe đi.”

“Xin lỗi, Lệ tổng…”

Thẩm Nguyệt chưa từng gặp phải tình trạng này, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Trước kia mỗi tháng đều tới đúng ngày, trễ lắm thì lệch hai ba ngày thôi, chẳng lẽ gần đây cô sinh hoạt ăn uống không điều độ nên mới như vậy?

Trong lúc cô rối rắm, Lệ Tư Dạ đã buộc áo vest che đi vết bẩn phía sau váy của cô. Thẩm Nguyệt quay lại xe, rút khăn giấy trong túi lau sơ qua ghế ngồi, may mắn không bị dây ra đấy.

Lệ Tư Dạ đưa Thẩm Nguyệt đến trung tâm mua sắm gần đó, vì bên dưới còn chưa “bọc” lại, Thẩm Nguyệt không dám đi lung tung, chỉ có thể nhờ vả:

“Lệ tổng, hay là anh giúp tôi mua được không?”

Cô không ngờ được Lệ Tư Dạ rất sảng khoái đáp:

“Được, cô vào nhà vệ sinh xử lý sơ qua trước đi.”

Anh cũng không phải loại người cao cao tại thượng như người khác nghĩ, chỉ là mua mấy thứ vặt vãnh, còn chưa chết người được.

Thẩm Nguyệt gật đầu nói cảm ơn rồi trốn trong nhà vệ sinh gần đó chờ đợi, so với dự tính thì Lệ Tư Dạ đi hơi lâu một chút. Khoảng chừng mười phút sau, điện thoại cô có tin nhắn của anh, bảo cô ra ngoài lấy đồ.

Ngoài một túi băng vệ sinh, Lệ Tư Dạ còn mua thêm cho cô một bộ váy khác. Thẩm Nguyệt nhận đồ mà mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ kia hoàn toàn không giống cô khi làm việc, biểu cảm sinh động hơn nhiều. Lệ Tư Dạ nhìn không chớp mắt, sau đó đi qua một bên chờ đợi.

Chờ Thẩm Nguyệt thay đồ xong trở lại, giờ cơm trưa đã trôi qua một nửa. Cô áy náy nói với anh:

“Xin lỗi, sau khi giặt sạch áo, tôi sẽ trả lại cho anh.”

“Ừ, không sao. Lần sau mời tôi một bữa là được.”

Nếu là người khác làm bẩn, có khi Lệ Tư Dạ đã bảo vứt luôn đi, nhưng áo là anh chủ động đưa cho cô, cô muốn trả lại cũng tương đương với việc tạo cơ hội gặp mặt.

Lệ Tư Dạ nhìn đồng hồ, ngay lúc Thẩm Nguyệt nghĩ anh sẽ đưa cô về công ty thì anh nói:

“Đi thôi, đi ăn.”

“Nhưng mà sắp đến giờ làm rồi…”

Lệ Tư Dạ chậm rãi nói:

“Không vội.”

Anh không vội, nhưng tôi vội đó! Thẩm Nguyệt sợ mình trễ giờ làm sẽ bị trừ tiền lương. Dường như đọc hiểu được biểu cảm uất ức của cô, anh lại tiếp:

“Tôi sẽ bảo trợ lý Thẩm check giờ làm cho cô.”

“À? Vậy thì được, cảm ơn anh.”

Thẩm Nguyệt hơi áy náy nhưng người ta đã quyết như vậy cô cũng chỉ đành nghe theo. Nhờ vào sự cố nho nhỏ này, không khí ngượng ngùng kỳ quặc giữa cô và anh biến mất, thay vào đó là một chút tình cảm ấm áp.

Hai người đến một nhà hàng gần đó dùng bữa, trong quá trình này, Lệ Tư Dạ luôn chú ý không gọi đồ cay dù biết Thẩm Nguyệt thích ăn cay. Cô vừa nói muốn ăn thứ gì đó cay, anh liền ngăn lại:

“Lúc này không nên ăn cay, sẽ đau bụng.”

Thẩm Nguyệt cười trêu:

“Lệ tổng, anh hiểu về phụ nữ hơn tôi nghĩ đó?”

Trước câu hỏi này của cô, người đàn ông đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, trịnh trọng đáp:

“Tôi chưa từng có bạn gái.”

“Khụ khụ, tôi chỉ trêu anh vậy thôi, không có ý gì khác đâu.” Thẩm Nguyệt ho khan.

“Không hiểu lầm là được.”

Lệ Tư Dạ gật đầu, mặc dù lúc ăn uống cũng nghiêm chỉnh như khi làm việc, nhưng thái độ rõ ràng rất khác, nói nhiều hơn bình thường. Nhìn thấy sự quan tâm rất nhỏ qua những hành động lịch thiệp của anh, l*иg ngực Thẩm Nguyệt phập phồng dữ dội, tim đã đập nhanh đến nỗi cô nửa say nửa tỉnh trong ánh mắt của anh.

Thẩm Nguyệt tự sỉ vả bản thân, bắt buộc chính mình bình tĩnh lại. Đây không phải lúc yêu đương, cô còn rất nhiều chuyện phải làm!