Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 6: Người phụ nữ của tôi

Trong lúc Thẩm Nguyệt thầm quan sát Lệ Tư Dạ thì anh cũng đang nhìn cô, vẻ ngoài của cô thật sự quá trẻ, không chỉ riêng anh mà trợ lý đuổi tới nơi đều thấy ngạc nhiên. Họ mời một nhà thiết kế nổi tiếng hai mươi ba tuổi, nhưng từ đường nét trên mặt cô có thể nhìn ra được sự bảo dưỡng kỹ càng, nhìn qua cũng chỉ như mười tám. Mà quan trọng hơn, với độ tuổi này, cô đã có con?

Trợ lý nhìn Thẩm Tư Hạo, tự hỏi không biết đứa trẻ này mấy tuổi rồi. Cũng không nhỏ nữa, chắc phải bốn năm tuổi gì đó, nghĩa là Thẩm Nguyệt sinh con khi còn ở độ tuổi mười tám, mười chín. Những suy đoán này cũng chỉ diễn ra trong lòng hắn, hắn biết làm vậy là không tôn trọng người khác, còn có hơi tọc mạch, vì vậy im lặng đứng một bên.

Dương Lâm cũng mặc kệ mấy người khác, không thèm nhìn họ mà chỉ chăm chăm vào Thẩm Nguyệt, một lần nữa giữ tay cô lại không cho cô đi.

“Anh không biết bao giờ là đủ à?” Thẩm Nguyệt không nhịn được nữa, đang định hất tay ra thì nghe thấy tiếng con trai ở đâu vọng tới:

“Chú kia!”

Thẩm Tư Hạo giờ này mới xông đến chỗ mẹ mình, cậu nhóc đi trước mà tới sau cả Lệ Tư Dạ mấy bước, ai bảo hai cái chân như củ sen trắng mềm kia quá ngắn! Cậu nhìn thấy người lạ nắm tay nắm chân mẹ yêu của mình thì không vui, mẹ nhăn mày rồi, vậy là mẹ đang khó chịu.

Thẩm Nguyệt vừa mới thở phào vì con trai quay về thì nghe thằng bé hét lên:

“Chú buông tay ra nhanh lên! Nếu không, cháu sẽ mách daddy đánh chú!”

Từ từ đã, con trai… Người nào đó hơi xấu hổ nhìn Thẩm Tư Hạo, cảm thấy chuyện con mình nhận ba bừa bãi có phần không ổn thỏa. Nhưng thằng bé lúc này đâu thèm nghĩ gì khác, hùng hổ huơ tay như đang đánh nhau giành đồ chơi với người khác, bàn tay nhỏ bé đánh bộp bộp bộp vào mu bàn tay của Dương Lâm rồi nói:

“Cháu dẫn daddy đến rồi đó, chú có biết ba của cháu lợi hại thế nào không? Ba cháu đấm chú bây giờ!”

Trợ lý nghe xong mở to mắt, suýt chút phụt cười vì mấy câu nói vừa ngốc nghếch vừa có phần lanh lợi của Thẩm Tư Hạo, biết dựa hơi người khác quá đó chứ? Lệ tổng mà thật sự đấm người đàn ông thần kinh này thì có khi hắn phải gọi người đến nhặt răng giúp hắn ta.

Bị Thẩm Tư Hạo đánh, Dương Lâm không đau mấy nhưng cũng phải buông tay Thẩm Nguyệt ra, một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch dám xen vào chuyện của hắn? Hắn nhíu mày, trực tiếp quát:

“Câm miệng lại! Con nít ranh ở đâu ra thế hả? Chỗ người lớn nói chuyện mà dám xen vào?”

Ánh mắt Thẩm Nguyệt trở nên sắc lạnh, cô ôm con trai vào trước người, liếc nhìn cái tên gây chuyện đang đứng đối diện. Ai dám chạm vào cục cưng bảo bối của cô thì kẻ đó sẽ phải trả giá đắt, đừng nói là quát mắng, bình thường cô còn chẳng to tiếng với con bao giờ, một người ngoài như Dương Lâm có tư cách gì?

Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói:

“Anh tốt nhất nên biết giữ mồm giữ miệng, sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn.”

“Cô quen biết thằng nhóc này?” Dương Lâm như chợt hiểu ra. “Ha ha, hai người là quan hệ gì thế? Có phải cô là mẹ của nó không?”

Tầm tuổi này đã có con trai lớn như vậy, Dương Lâm vô cùng khinh thường:

“Thì ra trong những năm này cô đã âm thầm ra ngoài tằng tịu với gã đàn ông khác, uổng công tôi còn xem trọng cô.”

Nói như thể cô là một bà vợ đi nɠɵạı ŧìиɧ, cắm sừng rồi bắt chồng mình đổ vỏ vậy? Trong khi cô và hắn ta đã chấm dứt từ sáu năm trước, một khoảng thời gian quá dài, đủ để cô quên đi hết thảy mọi ký ức tốt đẹp giữa họ. Chỉ có nỗi nhục nhã đau đớn vào cái đêm định mệnh kia thì chưa bao giờ mất đi.

“Tên điên!” Thẩm Nguyệt lẩm bẩm nhưng giọng cũng đủ lớn để đám người xung quanh nghe được, cô cúi đầu sờ sờ tóc con trai, hỏi: “Bảo bối vừa đi đâu về vậy? Lần sau đừng làm mẹ lo lắng nữa nhé.”

“Cô…” Dương Lâm lần thứ bao nhiêu nổi điên trong ngày cũng không biết nữa, chỉ vì gặp lại Thẩm Nguyệt mà khó kiềm chế cơn giận. “Thằng nhóc này chỉ sợ là con hoang của cô, một đứa nhóc hỗn láo không có cha dạy dỗ!”

Ông chú trước mắt đã không đẹp trai bằng daddy còn xấu tính nữa, Thẩm Tư Hạo không thích chút nào. Cậu nhóc len lén nắm tay mẹ rồi hỏi:

“Mẹ ơi, nên làm thế nào với ông chú người xấu đây ạ?”

“Ngoan.” Thẩm Nguyệt xoa xoa đầu con rồi ngẩng lên nhìn Dương Lâm, sắc mặt lạnh lùng: “Dương Lâm! Xin lỗi con trai tôi ngay! Ở trước mặt trẻ nhỏ nói những lời khó nghe như thế, ai mới là người không được dạy dỗ cẩn thận hả?”

Thẩm Nguyệt vốn muốn nhịn cho xong, vì tranh cãi với kẻ ngốc sẽ kéo chỉ số IQ của bản thân xuống, nhưng động đến con cô thì quá lắm rồi.

Chuyện đến lúc này, không khí giữa hai bên trở nên ngày càng căng thẳng. Lệ Tư Dạ và trợ lý vẫn đang im lặng quan sát, muốn xen vào cũng cần một lý do chính đáng mới được.

Thẩm Na thấy vậy kéo áo bạn trai, nhỏ giọng khuyên can:

“Anh bình tĩnh lại đã, chị Nguyệt chắc cũng không muốn làm vậy đâu. Bây giờ anh xem chị cũng có con rồi, nể tình thằng bé đáng yêu như thế, anh tha thứ cho chị ấy đi.”

Không nói thì thôi, Thẩm Na nói mà như đổ dầu vào lửa, kỹ năng châm ngòi mâu thuẫn của ả đã đến mức thượng thừa.

Như được tiếp thêm động lực, Dương Lâm càng nói càng hăng say:

“Thứ phụ nữ như cô ta không đáng được tha thứ.”

“Tôi cần các người tha thứ à? Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ rất lâu rồi, Dương Lâm, Thẩm Na, hai người diễn kịch vô cùng giỏi.” Thẩm Nguyệt muốn vỗ tay cho họ. “Nắm tay nhau, hai người có thể đi nhận giải thưởng cặp đôi diễn viên xuất sắc nhất của Hollywood.”

Cô nhìn hai người đứng sát nhau, cười khẩy:

“Từ đầu tôi đã thấy hai người đi cùng, vốn còn không nghĩ nhiều, nhưng rốt cuộc mối quan hệ của hai người là gì? Đừng nói là đang yêu nhau chứ? Em họ và bạn trai cũ của tôi?”

Thẩm Na nghe xong cứng họng, người cũng run khẽ vì giận, nhưng lại bị nói trúng mà không thể phản bác.

Lúc này, Lệ Tư Dạ thật sự nhịn không được nữa, nhích người đến bên cạnh Thẩm Nguyệt. Thấy có người tới, Dương Lâm càng thêm ra sức thể hiện, hắn tỏ vẻ thờ ơ:

“Yêu thì sao? Cô có tư cách gì mà muốn can thiệp vào tình cảm giữa tôi và Thẩm Na? Cô ấy tốt gấp trăm ngàn lần loại ăn trộm kim cương của người khác còn mạnh miệng như cô.”

“Tra nam xứng tiện nữ mà thôi.” Thẩm Nguyệt đanh đá hơn vẻ ngoài của cô rất nhiều, cô cũng chẳng buồn nói về vụ viên kim cương nữa. “Các người yêu nhau liên quan quái gì đến tôi chứ? Nhưng tôi cũng tốt bụng chúc cho cả hai hạnh phúc, bên nhau vĩnh viễn, yêu bền lâu đến khi cùng nhau xuống suối vàng, tránh làm hại cuộc sống tốt đẹp của những người khác.”

Không phải nói, Thẩm Nguyệt mắng người rất phong cách, nhẹ nhàng từ tốn nhưng đυ.ng trúng chỗ đau của Dương Lâm và Thẩm Na. Chính hai người tự biết bản thân đã làm gì có lỗi với cô.

“Yêu nhau, cưới nhau, sinh con đẻ cái gì cũng được, đừng thông báo cho tôi làm gì. Tôi không có nhu cầu muốn biết, chỉ mong được về nhà nghỉ ngơi đây này. Tôi đã định đi, anh lại kéo tôi lại làm gì? Có bệnh thì trị, tôi cũng không phải bác sĩ để mà giúp anh.”

Thẩm Nguyệt ban đầu im lặng khiến mọi người nghĩ cô là người cam chịu, dễ bắt nạt, nhưng vừa mở miệng thì toàn lời độc. Thẩm Tư Hạo cũng ít khi nhìn thấy mẹ mình như thế, mắt to chớp chớp đầy kinh ngạc.

Mặt mũi Dương Lâm và Thẩm Na đã đỏ ửng lên, giận mà cãi không nổi. Không dùng miệng được thì dùng hành động, Dương Lâm bước lên trước nhưng lại bị một bóng người cao lớn chặn ngang.

Lệ Tư Dạ mặt mũi lạnh lùng, nghiêm nghị:

“Đừng nghĩ đến việc chạm vào người phụ nữ của tôi.”

“Người phụ nữ của anh?” Dương Lâm ngơ ra rồi mỉa mai: “Hóa ra thằng nhóc kia là con của hai người à? Một nhà ba người vô liêm sỉ, kéo đến đây bênh vực nhau, hay thật đấy, Thẩm Nguyệt, cô giỏi quá rồi.”

“Từ trước đến nay tôi đều rất giỏi, quá khen rồi.” Thẩm Nguyệt mỉm cười, trong lòng thì rất giật mình vì đột nhiên người đàn ông nào đó lại nói cô là người phụ nữ của anh ta. Nhưng cô không vạch trần vị cứu tinh bất ngờ xuất hiện này.

Trợ lý của Lệ Tư Dạ cũng tiến lên một bước, nhẹ nhàng cảnh cáo:

“Tôi yêu cầu anh nói chuyện một cách lịch sự, nếu còn có bất kỳ một lời lẽ xúc phạm nào đến Lệ tổng, tôi sẽ nhờ đến sự can thiệp của pháp luật để nói chuyện với anh.”

Quay đầu, hắn đang định nhìn xem thái độ của Lệ tổng thế nào thì thấy anh nhíu mày, phun ra bốn chữ:

“Xin lỗi thằng bé.”

Dương Lâm biết bản thân đang bị uy hϊếp, hơn nữa người này trông có vẻ không dễ chọc, là loại tai to mặt lớn, nhưng mặt mũi của hắn cũng sẽ mất hết nếu thật sự lên tiếng xin lỗi thằng nhóc kia.

Đúng lúc thần kinh của Dương Lâm đang căng như dây đàn, Thẩm Tư Hạo đột nhiên ngây ngô cầm lấy viên kim cương trong túi xách đặt trên ghế lên:

“Cái này giống hàng giả quá đi.”

Thật ra trong lòng cậu đã khẳng định thứ này là giả rồi, giống cái gì chứ! Từ những câu nói của ông chú người xấu, cậu cũng đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra khi cậu rời khỏi mẹ. Mẹ đâu có thiếu tiền mà phải trộm đồ chứ? Nhân phẩm của mẹ tốt gấp mấy chục lần hai cô chú trước mắt.

Thẩm Tư Hạo biết kim cương giả sẽ không có được chiết xuất ánh sáng hoàn hảo như kim cương thật, vừa rồi lúc mọi người cãi nhau cậu đã quan sát rất kỹ, thứ này có màu hơi đυ.c, đường cắt bên ngoài cũng không được hoàn hảo.

_____________________________________