Tìm một ghế dựa ngồi xuống, Hàn Triều bất động thanh sắc đánh giá người nằm trên giường trước mặt. Nằm trên giường mấy tháng, Vệ Chí Hồng đã gần không thành bộ dáng nào, trên mặt râu ria mọc đầy, so với Hùng đội trước kia hăng hái khí phách không còn chút nào tương tự, thấy Vệ Chí Hồng không có ý tứ muốn phản ứng gì, Hàn Triều ho nhẹ một tiếng, mở miệng: “Tin tức của anh là La Tân tiết lộ cho tôi, phải sử dụng tới một phương cách đặc thù, hẳn là từ lúc tôi trở về thành phố B, bọn họ đã bị hạ khẩu lệnh không được lộ tin tức của anh cho tôi, có lẽ họ hiểu lầm là tôi có thể giúp anh nên mới nghĩ ra phương cách truyền tin cho tôi.”
Dừng một chút, Hàn Triều nói tiếp với người trên giường không lộ một tí cảm xúc nào: “Đáng tiếc có lẽ làm cho họ thất vọng rồi, anh hẳn là biết đến, tôi sẽ không giúp anh.”
Thấy người trên giường vẫn không nhúc nhích, Hàn Triều không biết nhớ tới cái gì, cười nhỏ: “Hách Kiến Quốc cũng biết được, anh ta hạ khẩu lệnh cũng không phải vì phòng ngừa tôi biết, bởi vì anh ta biết được, ngay cả tôi có biết cũng sẽ không để ý tới.”
Hách Kiến Quốc là phòng ngừa Thích Thất, Thích Thất lại dễ bị lừa gạt, Hách Kiến Quốc chỉ cần lừa Thích Thất là đủ rồi.
Người trên giường nghe được tên Hách Kiến Quốc, cả người chấn động, suy nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó. Hôm đó bọn họ phụng mệnh đi thu vật tư ở một trấn nhỏ cách thành phố B 300km, lúc ấy Vệ Chí Hồng cảm thấy có chút kỳ quái, thu vật tư mà thôi, căn bản không cần tới xuất động tiểu đội đặc chủng của anh mà dị năng giả bình thường và binh lính cũng hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho đến khi đi ngang qua một rừng tùng, phó đội trưởng Hách Kiến Quốc mới nói nhiệm vụ chân chính của bọn họ là gϊếŧ chết một con gấu biến dị trong rừng, bởi vì con gấu này quá gần căn cứ, cấp trên sợ làm người sống sót hoảng sợ cho nên ra nhiệm vụ gϊếŧ nó một cách bí mật. Lúc ấy Vệ Chí Hồng không để ý, Hách Kiến Quốc là chiến hữu vào sinh ra tử của anh, thậm chí anh còn không chỉ một lần cứu mạng Hách Kiến Quốc, đối với Hách Kiến Quốc, Vệ Chí Hồng là hoàn toàn tín nhiệm, nhưng không ngờ người mà anh hoàn toàn tín nhiệm này, vào thời điểm anh đang đánh nhau đã đẩy anh vào trong tay con gấu, nếu không phải La Tân bọn họ liều mạng kéo anh ra, chỉ sợ anh không còn mạng mà nằm đây, buồn cười chính là, Hách Kiến Quốc thế nhưng còn tưởng rằng việc này anh ta làm là thần không biết quỷ không hay, cho tới bây giờ còn bày ra một gương mặt chiến hữu tốt…
Hàn Triều nhẹ nhàng bâng quơ lại nói: “Hách Kiến Quốc bên ngoài có Hàn gia duy trì, ngầm có Trần gia duy trì, anh bị anh ta bày một trận như vậy, không lạ.”
“Trần gia?” Người vẫn luôn nằm trên giường khàn khàn mở miệng, phát ra câu nói đầu tiên từ mấy tháng nay. Hàn Triều cười nhỏ: “Vị trí của Hàn Tiến vốn dĩ là của Hách Kiến Quốc, nếu không phải mạt thế đột nhiên đến, lúc này chỉ sợ Hách Kiến Quốc đã phải về vườn, đối với Hàn gia đối với Hàn Tiến làm sao anh ta có thể không hận không oán, chuyển đầu tới Trần gia cũng không phải là chuyện khó lý giải.”
“Vệ Chí Hồng, suy xét như thế nào, tôi tưởng mục đích tôi tới anh hẳn là rõ ràng.”
Người trên giường trầm mặc nửa ngày, khàn khàn mở miệng: “Anh tới là đại biểu cho Hàn gia hay là chính anh…” Vệ Chí Hồng biến thành như vậy đừng nói không có bút tích Hàn gia, một mình Hách Kiến Quốc còn không có bản lĩnh lớn như vậy.
Hàn Triều dựa lưng vào ghế, khóe miệng gợi lên, đáp: “Giống như tôi đã quên nói, tôi là Triều gia gia chủ…”
“Được, tốt lắm, nếu con trai tôi lựa chọn anh, tôi là cha nó cũng chỉ có thể duy trì…”
……
Vết thương của Vệ Chí Hồng, Hàn Triều tìm Chu lão và Chu Bất Thanh lặng lẽ tới xem qua, giống như những người đã xem qua trước đây, toàn thân xương gãy dập nát, chỉ dựa vào dị năng giả hệ chữa trị cũng không dễ dàng chữa khỏi, bất quá Chu lão xem như thánh thủ, có được phương thuốc có thể dùng kết hợp, chỉ là Chu lão đã lớn tuổi, nếu chỉ có một mình ông chữa trị, có lẽ phải mấy tháng mới chữa khỏi.
Thời gian mấy tháng, phỏng chừng Hách Kiến Quốc từ vị trí đội phó đã ổn định ngồi lên chức đội trưởng, Vệ Chí Hồng làm sao chờ được, năn nỉ Hàn Triều nghĩ ra biện pháp, Thích Thất nhớ tới nước dị năng của mình, nhưng mà cô đã sớm bị Hàn Triều cảnh cáo không được lấy ra cứu Vệ Chí Hồng. Nước dị năng này quá mức bá đạo, uống vào không chừng Vệ Chí Hồng lập tức có thể bò dậy ra ngoài làm mấy chục cái hít đất, người khác không thấy lạ mới là kỳ, Hàn Triều tự nhiên sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn.
Không thể dùng nước dị năng, vậy chỉ còn Bạch Thi Thi. Dị năng giả hệ chữa trị ở thành phố B là bảo bối, nhà ai có cũng đều cất giấu thật cẩn thận không dễ dàng để lộ diện ra ngoài, nếu bọn họ không sớm biết Bạch Thi Thi có dị năng hệ chữa trị, thân phận dị năng giả của Bạch Thi Thi họ cũng không thể biết được.
Hàn Triều lại một lần nữa cảm thán sự tình lúc trước, thanh danh gì đó, ở mạt thế căn bản không đáng một xu, xem Bạch Thi Thi làm một ví dụ kìa, đám người đi chung một đoạn đường dài, ai cũng biết cô ta ác độc, vậy mà sau khi trở lại thành phố B, có Hàn gia và Hàn Tiến làm chỗ dựa, Bạch Thi Thi còn không phải khoa trương đến hô mưa gọi gió hay sao, ai nấy tranh nhau nịnh bợ, ngay cả những người trước đây tràn đầy oán giận với cô ta, trải qua mấy tháng giảm xóc, sự tình theo bản năng cũng phai nhạt bớt, rốt cuộc kết giao với một dị năng giả hệ chữa trị đối với bọn họ chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng, đặc biệt là hiện tại dị năng giả hệ chữa trị lại thật hiếm lạ.
Chủ ý tuy rằng đánh tới Bạch Thi Thi, nhưng Hàn Triều sẽ không tự hạ giá mình mà đi cầu Bạch Thi Thi, anh chỉ biết… làm Bạch Thi Thi chủ động tới cửa trị liệu cho Vệ Chí Hồng.
Vệ Chí Hồng dễ dàng bị Hách Kiến Quốc hãm hại như vậy có quan hệ rất lớn đến phe phái mà Vệ Chí Hồng lựa chọn, Hàn gia Trần gia mặt ngoài rất nhất trí, thực tế bên trong cạnh tranh đã từ lâu, như Vệ Chí Hồng mềm cứng không ăn, tất nhiên sẽ bị cả hai nhà từ bỏ, nhưng nếu anh chịu đứng về một phe, mặc kệ là Hàn gia hay Trần gia đều sẽ nhiệt liệt hoan nghênh anh gia nhập, mà đối với Hàn Triều mà nói, đây là cơ hội tốt để chữa lại quan hệ với Hàn gia. Từ khi đem trả vật tư cho Thích Thất, Hàn gia vẫn luôn không liên hệ lại với anh, đối với Hàn Triều đã nghĩ thông suốt, đây không phải là chuyện tốt, chiếm hết vật tư của anh thì muốn ném anh xuống hay sao? Chẳng phải là quá lỗ cho anh hay sao, Hàn gia cái khối bánh kem này, Hàn Triều anh thế nào cũng phải gặm một khối mới được.
Tin tức đưa tới Hàn gia, ngày hôm sau Bạch Thi Thi đã được tài xế Hàn gia đưa đến, cùng tới còn có người bạn thân Lam Tiểu Điệp. Lam Tiểu Điệp vẫn không tìm được người nhà, đi đến thành phố B vẫn luôn theo bên người Bạch Thi Thi, đây không phải là lần đầu tiên hai người tới, lần trước mục đích tới thật đơn giản, rất kênh kiệu trả lại vật tư mượn lúc trước, gấp đôi.
Vật tư đưa tới cửa dĩ nhiên không cần từ chối, huống chi vật tư đó vốn là bọn họ nên trả, Thích Thất đương nhiên không khách khí mà nhận, mà hai người Bạch Thi Thi không còn ghen ghét Thích Thất như trên đường nữa, nguyên nhân thật dễ hiểu, một bên là thiếu tá quân đội tiền đồ vô lượng, một bên là thiếu gia nghèo túng không có gì, hai cô còn gì mà phải ghen ghét?
Hai người Bạch Thi Thi đi vào tới nơi, không biết có phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới thần kinh mẫn cảm của Tiểu Đậu Tử hay không, cậu bé hoàn toàn làm lơ hai người, Lam Tiểu Điệp chủ động lại vỗ về, bị cậu bé hung hăng đẩy tay ra. Lam Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn một cái, rồi vừa kinh vừa giận trừng mắt Tiểu Đậu Tử, Thích Thất thấy được, cô vội chạy nhanh tới ôm Tiểu Đậu Tử vào trong lòng ngực lui về phía sau, một sự nhịn chín sự lành nói: “Cô không sao chứ? Tiểu Đậu Tử mấy ngày nay không được tốt lắm, có lẽ còn chưa khôi phục lại, đối với ai cũng không được nhẹ nhàng.”
“Hừ.” Lam Tiểu Điệp hừ nhẹ một tiếng lại trừng mắt liếc Tiểu Đậu Tử một cái, xoay người rời đi, con nít gì mà không làm người khác thích chút nào.
Thích Thất thấy Lam Tiểu Điệp đi đến phòng xem Bạch Thi Thi trị liệu, cô kéo Tiểu Đậu Tử đi tới ghế ngồi xuống, hỏi: “Tiểu Đậu Tử, em rốt cuộc làm sao vậy? Ngày đó em đi ra ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chị biết được không?”
Tiểu Đậu Tử cúi đầu không nói, suy nghĩ đến ngày đó đi tìm Hà Nhu…
Hà Nhu trở lại thành phố B đã được Hà gia tiếp trở về nhà, cả nhà Ngô Hoa cũng được tiếp đi Hà gia. Hà gia là một gia tộc nhỏ, trước mạt thế làm buôn bán, ở thành phố B cũng vừa mới xâm nhập vào hàng thế gia, mạt thế tới, Hà gia nhờ vào đám vật tư kinh doanh từ trước mạt thế mà trở nên may mắn hơn nhiều thế gia bậc ba khác, nhưng dù vậy cũng vô pháp so sánh với Hàn gia hay Tần gia. Trở về cùng với người thừa kế của Hàn gia, Hà Nhu rất được Hà gia xếp hàng hoan nghênh, Hà Nhu thụ sủng nhược kinh, biết được vì sao Hà gia thay đổi thái độ, lại biết được thân phận Hàn Tiến, trong lòng cô không phải không có một tia tức giận, nếu sớm biết thế, cô đã cố gắng có quan hệ tốt hơn với Hàn Tiến.
Cùng ảo não giống như Hà Nhu còn có một nhà Ngô Hoa, dì Ngô lúc trước lo lắng cho Thích Thất đây là sự thật, bà vẫn luôn cho rằng sau mạt thế Thích Thất sẽ không được tốt, Thích Thất tiểu thư hiện giờ không bằng chính mình, nói ra muốn Thích Thất làm con dâu cũng chính vì biết là chuyện đó không thể xảy ra, nhưng lời dễ nghe ai lại nói không được. Bọn họ ở thành phố J đã nói qua, tìm được người Hà gia sẽ đi thành phố B, tóm lại là sẽ đi đến sinh sống ở thành phố B, Hàn Triều Thích Thất lại có vật tư rất nhiều, đi chung theo thật không có chỗ nào sai.
Vốn tưởng rằng Hàn Triều có vật tư, lại bộ dáng đại thiếu gia, trước mạt thế cũng có công ty lớn, địa vị hẳn là cao hơn so với Hàn Tiến, lại không nghĩ rằng Hàn Tiến không chỉ là thiếu tá, còn là người thừa kế Hàn gia, mà người bọn họ có quan hệ không tồi là Hàn Triều lại không được Hàn gia coi trọng.
Sau lại các bên đánh nhau, bọn họ như lọt vào trong sương mù, họ không rõ ràng lắm Hàn Triều rốt cuộc có vật tư hay không, nhưng họ cũng biết, bất luận Hàn Triều có vật tư hay không, thân là người Hàn gia, chẳng sợ không được coi trọng, nếu có thể giao hảo tự nhiên bọn họ cũng sẽ không để xuống mối quan hệ này. Đây cũng là lý do tại sao Hàn Triều và Thích Thất chỉ ở trong một căn nhà nhỏ, họ cũng đi tới thăm, nhưng sau khi thấy quen đại biệt thự các thế gia sinh sống, lại nhìn tới địa phương nơi Hàn Triều Thích Thất đang ở, trong lòng không phải không có cảm thán, nhìn dáng vẻ Hàn Triều thật sự là nghèo túng.
Sau đó gia đình họ không còn tới cửa nữa, quan hệ với hai người Hàn Triều không đến mức trở mặt là được, hiện tại chủ lực của họ đặt trên người Bạch Thi Thi. Hàn Tiến cả ngày ở quân đội, họ không dễ dàng gặp được, giao tình với Bạch Thi Thi không phải không có chỗ tốt, đầu tiên cô ta là dị năng giả hệ chữa trị, sau đó lại nhờ Bạch Thi Thi nói với Hàn Tiến cấp được một chức tiểu đội trưởng cho Ngô Hoa, đây thật chính là thứ tốt.
Còn về Vệ Chí Hồng, tê liệt Vệ Chí Hồng đối với họ, không có giá trị kết giao là một, còn nữa, khi ở gần Bạch Thi Thi, tự nhiên họ biết được Hàn gia không cho phép Bạch Thi Thi đi trị liệu cho Vệ Chí Hồng, cho nên đối mặt với Tiểu Đậu Tử tìm tới cửa, ngay từ đầu họ đã không nghĩ đến gặp cậu bé, nhưng mà họ không nghĩ tới Tiểu Đậu Tử sẽ luôn chờ ở cửa, cho đến khi người Hà gia cảm thấy thật bất mãn với gia đình Ngô Hoa…
Đợi một thời gian thật dài, Tiểu Đậu Tử rốt cuộc gặp được bóng người quen thuộc, nhưng mà chưa đợi cậu bé nói gì, dì Ngô đã như một người khác, hung ác đuổi cậu rời đi, cậu bé khóc nháo không chịu đi, cậu muốn tìm Nhu Nhu tỷ tỷ, nhưng dì Ngô nói Hà Nhu sẽ không tới gặp cậu, bọn họ cũng không giúp được gì, cậu đừng đứng đó đợi nữa, trời lạnh như vậy đông chết ở chỗ này làm sao bây giờ, bọn họ làm sao trả lời với Hà gia, Tiểu Đậu Tử ôm cổng sắt Hà gia nói cái gì cũng không chịu đi, rốt cuộc, Hà Nhu ra tới.
Hà Nhu ra tới gỡ tay cậu ra khỏi cửa sắt, sau đó như cũ ôn nhu vỗ rớt tuyết đọng trên người cậu, nói chuyện thật ôn ôn nhu nhu, nhưng ý tứ lại làm tâm cậu lạnh tới cực điểm, cô ấy nói: “Tiểu Đậu Tử đừng trách chị, muốn trách thì trách ba em chắn đường người khác, tiếp nhận vị trí của ba em là Hách Kiến Quốc. Bạch tỷ tỷ sẽ không chịu trị liệu cho ba em, đừng đi tìm cô ấy nữa. Em còn rất nhỏ, có nhiều chuyện em chưa hiểu, học hiện thực một chút đi. Về sau cũng đừng tới tìm chị, chị không giúp được em.”
Thích Thất thấy Tiểu Đậu Tử trầm mặc không nói, không biết cậu suy nghĩ cái gì, tay quơ quơ trước mặt, hô lên: “Tiểu Đậu Tử?”
Tiểu Đậu Tử hoàn hồn, nhìn đến Thích Thất vẻ mặt lo lắng nhìn nhìn, cậu cười nói: “Không có chuyện gì xảy ra cả, em không gặp được bọn họ, Thất Thất tỷ tỷ, sau này sẽ không như vậy nữa, chị không cần lo lắng, không phải chị nói hôm nay cho em ăn bánh kem sao? Bánh kem của em đâu…” Thất Thất tỷ tỷ và mấy người đó quan hệ không tồi, nếu để chị ấy biết được họ như vậy, không biết lại khóc bao lâu, những người đó thật không đáng để chị ấy rơi một giọt nước mắt.
Thấy cậu bé không có việc gì, Thích Thất cũng không có miệt mài hỏi thêm, mang cậu trở về chung cư của mình ăn bánh kem, Hàn Triều hôm nay không ở nhà, anh ấy trở về Hàn gia, cũng không biết tình huống Hàn gia hiện tại là như thế nào…