ay mà người sống sót chạy trốn quá phân tán, đàn chuột cũng phân tán đuổi theo những con mồi khác, Hàn Triều thả ra tinh thần lực quan sát, truy đuổi theo bọn họ có trên dưới một trăm con, anh quyết định không chạy, nói với đám người Triều Hổ: "Truy chúng ta có khoảng trên dưới một trăm con, những người có sức chiến đấu cản phía sau diệt chuột, những người khác tiếp tục chạy."
Vì thế Thích Thất một hàng lão nhược bệnh tàn tiếp tục chạy về phía trước, lưu lại đám người Hàn Triều có sức chiến đấu đối phó đàn chuột biến dị.
Không có đám người Thích Thất cản trở, trăm con chuột biến dị bị đám Hàn Triều chặn lại, động vật biến dị và động vật thây ma là khác nhau, bị động vật biến dị cắn thương sẽ không làm cảm nhiễm virus thây ma, nhưng hiện tại đám người Hàn Triều không biết chuyện này, không phải Thích Thất không nói cho anh, mà ngay cả chính Thích Thất cũng không rõ ràng chuyện này. Trong sách chuyện giao thủ với động vật biến dị vốn dĩ không nhiều, động vật biến dị trong sách xuất hiện dưới hình thái khác, hơn nữa sách là một quyển sảng văn, việc gặp động vật biến dị chỉ nói sơ lược, nói rằng vai chính nhẹ nhàng chém gϊếŧ động vật biến dị, còn chi tiết hơn thì hoàn toàn không đề cập đến.
Vì thế đám người Hàn Triều đều cẩn thận chú ý không để đàn chuột biến dị làm bị thương, đến khi tiêu diệt sạch sẽ đám chuột này đã qua hơn nửa canh giờ, mặt trời đã muốn ngả về tây.
Thả ra tinh thần lực chậm rãi truy tìm đám người Thích Thất, Hàn Triều lại trước sau không tìm thấy được bọn họ, chuyển sang hướng khác vẫn tìm không thấy, lông mày Hàn Triều gắt gao chau lại, bọn họ đã chạy ra khỏi phạm vi bao trùm của tinh thần lực của mình hay sao?
Nhưng anh hoàn toàn không dự đoán được, đám người phía trước đang ở sau triền núi, tính khoảng cách cũng chỉ hơn 500 mét mà thôi, trong khi Hàn Triều phỏng chừng bọn họ trong khoảng thời gian này đã chạy rất xa, anh căn bản không phóng tinh thần lực đến khoảng cách gần như vậy, thêm vào tinh thần lực vừa rồi anh đã dùng quá nhiều, nước dị năng Thích Thất cấp cũng đã dùng hết, cho nên anh cũng chỉ có thể tìm đại khái.
Đoàn người Thích Thất rời khỏi đám Hàn Triều, tiếp tục chạy về phía trước, đều là người không có thể lực tốt, chạy mau cũng không đi đến được đâu xa, duy nhất chỉ có Ngô thúc thể lực tốt nhất, ông còn phải chăm sóc Tiểu Đậu Tử.
"Ai u...... Ai u không được, chạy...... Chạy không nổi nữa, tôi phải dừng lại nghỉ một lát, các người...... Các người đi trước đi."
Dì Ngô mập mạp kiệt quệ đầu tiên, từ mạt thế tới nay bà chưa ăn qua cái gì khổ, cũng chưa từng thấy thây ma, căn bản sợ hãi thây ma là không có khái niệm, hiện giờ tuy chạy theo bộ đội, nhưng thấy chuột biến dị cũng bị đám Hàn Triều tiêu diệt dễ dàng, chỉ là số lượng chuột khá nhiều, hiện tại không thấy chuột biến dị đuổi theo nữa, trong lòng cũng thả lỏng, cũng không còn thể lực chạy như lúc trước.
"Dì ơi, chúng ta vẫn nên chạy lên phía trước một chút, chốc lát nữa hãy nghỉ ngơi, chuột biến dị còn ở phía sau, nói không chừng có chỗ nào lọt lưới chúng lại chạy tới."
Hà Nhu dừng lại khuyên bảo bà, Thích Thất chạy bên cạnh Hà Nhu cũng theo tới khuyên: "Dì Ngô, chúng ta chạy thêm chút đi, đợi chút nữa Hàn tổng bọn họ đến đây chúng ta liền có thể ngồi xe đi rồi, tới đây, tôi đỡ dì..."
Vì thế hai người một trái một phải đỡ dì Ngô đuổi kịp đoàn, Thích Thất vẫn còn chê cười dì Ngô, làm bà quên đi mệt mỏi, kiếp trước cô là một thân mũm mĩm, thật có thể lý giải chuyện dì Ngô mệt nhọc.
Nhưng mà, chính là có người không quen nhìn ba người Thích Thất hài hòa, Lam Tiểu Điệp chú ý tới đôi mắt Bạch Thi Thi liên tiếp quét lại phía sau, trong lòng kỳ quái cũng quay đầu lại nhìn, liền nhìn đến ba người lại nói lại cười đi phía sau. Phối hợp với cảnh hoàng hôn, mặt trời ngả về phía tây chiếu vàng ngọn cỏ, căn bản không giống như chạy trốn mà ngược lại giống như đang dạo chơi ngoại thành. Lòng ghen ghét ở trong lòng lâu ngày lên men, trong miệng nói ra lời xấu xa: "Quả nhiên là xuất thân con hát, đi đến nơi nào cũng sẽ diễn kịch, Hà Nhu lấy lòng mẹ chồng tương lai còn chưa tính, cô thì thế nào? Biết Triều thiếu sẽ không muốn cô, cho nên giăng lưới toàn diện hay sao? Hiện tại lại coi trọng Ngô Hoa ca."
"Lam Tiểu Điệp, cô nói cái gì, dám lặp lại lần nữa." Nữ chủ có quang hoàn thì cô không thể trêu vào, nhưng cùng là nữ phụ, ai lại sợ ai, cái người Lam Tiểu Điệp này luôn miệng nói mình lả lơi ong bướm, cô muốn hỏi cô chỗ nào là lả lơi.
"Chẳng lẽ tôi nói không phải sao? Mẹ Ngô Hoa ca có quan hệ gì với cô mà cô chạy trước chạy sau lấy lòng, còn không phải coi trọng Ngô Hoa ca là cái gì, còn có, người nào đó, coi chừng đàn ông của mình cho tốt, đừng đem người khác tưởng là bạn tốt, người ta lại nhớ thương đàn ông của mình."
Lam Tiểu Điệp đã sớm xem Thích Thất không vừa mắt, bên người có Triều thiếu còn không nói, trong đội ngũ tất cả mọi người đều đối với cô thật tốt, ngay cả Triều Hổ đối với phụ nữ không ra gì cũng nhìn cô ta với con mắt khác. Lam Tiểu Điệp cho tới bây giờ còn không ý thức được cô bên ngoài muốn truy theo Hàn Triều, nhưng lại quá chú ý tới Triều Hổ.
Mắt thấy Thích Thất cùng Lam Tiểu Điệp hai người đối thoại như vậy, mọi người đều dừng lại, Bạch Thi Thi mịt mờ cong cong khóe miệng, lại biến mất thật mau, cô biết ngay Lam Tiểu Điệp là một phụ trợ không tồi, bằng không cô cũng sẽ không chơi với cô ta lâu như vậy, đây không phải là do chính mình chỉ hướng tới Thích Thất nhìn vài lần, Lam Tiểu Điệp liền nổ mạnh với Thích Thất, tuy nói Lam Tiểu Điệp cũng chỉ ngoài miệng nói như thế, không làm được gì thực tế, bất quá...
Lời Lam Tiểu Điệp nói hoàn toàn bật lên lửa giận của dì Ngô. Dì Ngô là ai? Ở tiểu khu bọn họ bà là thiên hạ vô địch thủ chuyên cãi nhau, mọi người thấy đều sợ đến tận xương tro, bà thu thập một cái tiểu nha đầu hai mươi mấy tuổi đầu còn không phải dễ như trở bàn tay? Lúc trước bà cãi nhau với nguyên chủ còn cố kỵ nguyên chủ là chủ mình, cho nên mới không toàn lực khai hỏa, chỉ sảo ngang ngang với nguyên chủ mà thôi, nhưng Lam Tiểu Điệp thì khác, bà không băn khoăn chút nào, người này đầu tiên là kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thích Thất mình xem như con gái, sau lại quanh co châm ngòi quan hệ con trai mình và vợ tương lai, bà mà buông tha cô ta mới là lạ.
Giữ chặt Thích Thất muốn bắt đầu lý luận, dì Ngô loát loát hai cánh tay áo, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Lam Tiểu Điệp: "Tôi nói này tiểu cô nương, tuổi không lớn mà tâm ghen ghét thật không nhỏ, khẳng định là nhìn thấy tiểu thư nhà chúng tôi cùng Nhu Nhu có người thương có tình yêu cho nên ghen tị hận.... Blah blah blah..."
Thích Thất Hà Nhu hai người mắt lóe sáng lên, a dì Ngô thật uy vũ....
Cứ như vậy dì Ngô nói với Lam Tiểu Điệp, căn bản là đã quên bọn họ hiện tại là đang bị đàn chuột biến dị đuổi theo, Ngô thúc và Vệ lão đều đến can ngăn, bọn họ hai người là đàn ông, đương nhiên sẽ xem mình có trách nhiệm với nhóm phụ nữ này, có câu ba người phụ nữ đủ làm nên một màn kịch, nơi này phụ nữ nhiều như vậy, bọn họ cũng đủ đau đầu, Tiểu Đậu Tử trên người Ngô thúc còn đang không ngừng cổ vũ dì Ngô cố lên, hiện trường tức khắc loạn thành một nồi cháo.
Không ai chú ý chỗ bọn họ đang đứng là một đỉnh đồi, đoàn người bị truy hoảng không chọn đường, không chạy trên đường lớn mà lại chạy đến đồi núi nơi dân cư thưa thớt, phía trong còn là núi lớn cây cối tươi tốt. Nguyên bản bọn họ đi chếch hướng bên trái sẽ đi xuống đồi núi, dưới chân đồi là quốc lộ đi tới tỉnh H, nhưng mà trước mắt Lam Tiểu Điệp đột nhiên làm khó dễ, sau có dì Ngô gà mái bảo vệ con, lực chú ý của đoàn người bị dời đi, không ai chú ý con đường có vấn đề, nhưng đây không bao gồm nữ chủ Bạch Thi Thi có quang hoàn vờn quanh.
Tốt quá, lại hướng đến đây... còn một chút... Chính là hiện tại!!!
"A......"