Mọi người nhìn đến ngọn lửa của Triều Hổ càng thêm chấn kinh, bọn họ thế nhưng lại phát hiện được bí mật của tinh hạch!!
Trong lúc nhất thời mọi người nhìn nhau vô ngữ, ánh mắt lập lòe không biết suy nghĩ cái gì.
"Chúng ta có nói với Hàn đội chuyện này hay không?" Mọi người đều rõ ràng, Hàn đội biết khẳng định sẽ nói cho hai người Bạch Thi Thi, mà nói cho các cô ấy cùng với công khai ra ngoài là không có gì khác nhau.
Mọi người nhất trí nhìn về phía Triệu Tín, anh là người tâm phúc của Hàn Tiến, lựa chọn nói cho Hàn Tiến hay không, mọi người đều không có ý kiến.
Triệu Tín ngốc ngốc ngồi ở ghế dựa, đối với tầm mắt của bọn họ không có gì phản ứng, cũng chính là tới lúc này mọi người mới phát hiện, từ buổi chiều đến bây giờ Triệu Tín vẫn luôn quái quái.
Cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn về phía chính mình, Triệu Tín hoàn hồn, quét mắt liếc mọi người một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi không có ý kiến, các người quyết định là được."
Một đám người sửng sốt, bọn họ là huynh đệ cùng vào sinh ra tử, đối với tâm tư của Triệu Tín hoàn toàn hiểu biết, Hàn Tiến tiến vào tiểu đội của họ chỉ hơn một năm, nhưng Triệu Tín thì khác, anh là theo chân bọn họ từ tầng chót được tuyển chọn đi lên.
Từ khi quen biết bọn họ ngày đầu tiên anh đã nói qua, anh là gia thần của Hàn gia, là vì lót đường cho Hàn gia thiếu gia, thần tượng của anh là Hứa Ngụy Châu và Vũ Tử Dao, anh cũng muốn trở thành một thế hệ phụ tá xuất sắc như vậy, vì Hàn gia mà nỗ lực.
Nhưng mà hiện giờ anh phát hiện chuyện lớn như vậy lại không đi nói cho thiếu gia nhà mình, chuyện này làm sao có thể làm cho bọn họ không khϊếp sợ!
Liếc đến gương mặt không thể tưởng tượng của mọi người, Triệu Tín thở dài, nói với Hàn Triều: "Triều thiếu, tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?"
Hàn Triều gật đầu, những người khác rời khỏi vách ngăn cách để lại không gian riêng cho hai người.
Nhất thời không có tiếng động, sắc mặt Hàn Triều cũng trở nên nghiêm túc, đối với Triệu Tín đang cúi đầu trầm mặc nói: "Anh muốn nói gì với tôi?"
"Nhị thiếu, tôi..." Dừng một chút, anh hạ quyết định: "Nhị thiếu, tôi nghĩ trở về với anh."
Hàn Triều nhướng mày, đối lại với Triệu Tín đang trầm mặc: "Cùng tôi? Vậy mộng tưởng của anh đâu?"
"Mộng tưởng của tôi?" Ánh mắt Triệu Tín nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt: "Mộng tưởng của tôi còn có thể thực hiện được sao?" Nếu đi theo đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia không có gì khác nhau, vậy anh vì cái gì không tuân theo ý tứ của cha mình mà đi theo nhị thiếu?
"Anh không phải vẫn luôn nỗ lực vì nó?"
Triệu Tín lắc đầu, đau khổ cười: "Nhị thiếu, anh kỳ thật cũng biết, đại thiếu gia năng lực hữu hạn, tôi sớm muộn gì cũng sẽ thất vọng với anh ấy, đây là kết cục cho việc tôi phản bội anh. Mộng tưởng của tôi, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi."
Anh từ nhỏ đã được dạy dỗ, là người Triệu gia chính là vì phụ tá người Hàn gia mà sinh, người Hàn gia tham gia chính trường, bọn họ sẽ làm bí thư, Hàn gia tham gia quân đội, bọn họ sẽ là quân sư, là tham mưu.
Anh từ nhỏ đến lớn thần tượng đều là các phụ tá nổi danh trong lịch sử, mộng tưởng của anh cũng trở thành phụ tá như vậy, là phụ tá cho người Hàn gia, lấy khả năng của bản thân thay đổi bố cục, lấy tài hoa của mình làm Hàn gia càng gần một bước đạt tới vị trí tối cao.
Hàn Triều thở dài, nói với Triệu Tín đang mờ mịt: "Tín ca, anh có khát vọng anh theo đuổi, tôi chưa từng đem chuyện này coi như phản bội, Triệu thúc đi theo cha tôi, ông ấy cũng muốn anh đi theo tôi, nhưng tôi trước nay không xem anh như cấp dưới, anh cùng Hổ ca đều cùng tôi cùng nhau lớn lên, mộng tưởng của các người, tôi sẽ duy trì."
Anh dừng một chút: "Còn đại ca, từ nhỏ đến lớn anh ấy quá xuôi chèo mát mái, sẽ khó tránh lúc nào cũng đem mình như trung tâm, cho anh ấy chút thời gian, cũng cho chính anh cơ hội, đừng từ bỏ anh ấy quá sớm."
Triệu Tín ngẩng đầu, nhìn phía Hàn Triều: "Nếu tôi còn đi theo đại thiếu, vậy nhị thiếu anh..." Anh thì sao, nếu đại thiếu muốn tôi tới đối phó anh thì sao?
"Tôi nói, quyết định của anh tôi đều sẽ duy trì, còn đại ca, tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ không muốn mệnh của tôi, mà ngay cả như vậy, anh sẽ tới đối phó tôi hay sao?" Hàn Triều ngắt lời Triệu Tín, dựa vào sô pha: "Thôi được rồi, đừng tự áp lực lớn như vậy, Triệu thúc làm anh tới đây kỳ thật là giám thị tôi đi, tôi cũng không dám muốn có anh. Vừa mới thoát khỏi Triều thị, tôi còn chơi bời chưa quá đủ đâu!"
......
Về tinh hạch, mọi người cuối cùng nhất trí quyết định nói cho Hàn Tiến về việc phát hiện tinh hạch, còn tác dụng của tinh hạch thì không nói, có tìm ra bí mật của tinh hạch hay không liền xem chính bọn họ.
Ngày hôm sau ở cửa ngân hàng tụ tập không ít thây ma, đám người Vương Tiểu Lợi hôm nay nhìn thấy thây ma thật chán ghét, tinh thần sáng láng lên mà đánh thật mãnh liệt, Thích Thất cùng Hà Nhu ở phía sau đào tinh hạch.
Đánh xong đám thây ma trước cửa, mọi người theo thứ tự ngồi vào xe buýt Hàn Triều thả ra từ không gian, Thích Thất cùng Hà Nhu thả nước ra rửa sạch tinh hạch, tổng cộng có 278 cái, mọi người nhất trí quyết định phân phối theo lao động, đánh nhiều được nhiều, ngay cả ở phía sau đào tinh hạch Thích Thất và Hà Nhu đều được phân mười mấy cái.
Một đám người cũng chỉ có hai ông cháu Vệ lão cùng Bạch Thi Thi Lam Tiểu Điệp không được phân đến tinh hạch. Tiểu Đậu Tử nhìn tinh hạch sáng lấp lánh trong tay Thích Thất và Hà Nhu, hâm mộ nói: "Thật xinh đẹp, chị Thích Thất, chị Hà Nhu, về sau em cũng cùng các chị đi đào tinh hạch được không?"
"Đương nhiên là có thể, vậy Tiểu Đậu Tử về sau cũng cùng chúng ta cùng nhau đi đào tinh hạch."
Ngồi ở phía sau Lam Tiểu Điệp nghe được lời này thì bĩu môi, thây ma ghê tởm như vậy các người còn đào ở đầu chúng nó, cho cô tiền cô cũng không đi.
Lấy ra hai quả tinh hạch Hàn Tiến tùy tay cho mình, Bạch Thi Thi cẩn thận đánh giá, cô có thể rõ ràng cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong tinh hạch, trực giác từ nhỏ tới lớn vô cùng chuẩn xác của mình đã nói cho cô biết, tinh hạch này cũng không phải đơn giản như vậy, xem đồng đội của Hàn Tiến thái độ hưng phấn như thế, cô biết bọn họ chắc chắn biết được tác dụng của tinh hạch là gì, nhìn dáng vẻ này cô phải đi hỏi thăm Hàn Tiến...
Một đám người đi xuyên qua thành phố M, xe buýt đưa tới không ít thây ma, cách mỗi đoạn đường bọn họ phải xuống xe đánh sạch đám này, cho đến khi mặt trời ngả về tây, bọn họ cũng mới chỉ đi được một phần ba lộ trình xuyên qua thành phố mà thôi. Ngay lúc họ muốn tìm một nơi tương đối an toàn để nghỉ ngơi, ở phố bên cạnh truyền đến một tiếng vang lớn, ngay sau đó là thanh âm các loại dị năng phát ra, họ còn chưa kịp tới quan sát chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy ở góc đường chạy ra bảy tám người, bọn họ vừa chạy vừa quay đầu lại quăng dị năng ra phía sau, mấy người người nào cũng sắc mặt trắng bệch, vừa thấy chính là biểu hiện của dị năng sử dụng quá độ, nhưng bọn họ vẫn như không muốn sống mà tiếp tục phóng, giống như phía sau có cái gì thật lớn đuổi theo bọn họ.
Không đợi đám Hàn Tiến hỏi, liền thấy ở chỗ ngoặt xuất hiện một bóng người với tốc độ mà không con người nào có thể nào đạt được, chạy về phía đám người kia, dừng ở người cuối cùng chạy không kịp, bóng người bắt lấy đầu người nọ, sờ sờ mà xé sống xuống, lột đầu người nọ bắt đầu gặm lên.
Đám người còn lại chạy càng mau, không ai muốn trở thành đồ ăn tiếp theo trong miệng thây ma. Thấy một màn như vậy, đám Hàn Tiến trừng lớn đôi mắt, đây là thây ma sao? Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủn thây ma lại thăng cấp?
Hàn Tiến ra lệnh cho Chu Đại Sơn lái xe quay đầu rời đi, đám người kia phát hiện xe buýt đang quay đầu xe, liều mạng chạy tới hướng xe buýt, duỗi tay vỗ cửa xe yêu cầu mở cửa cứu họ. Mắt thấy đường đi bị bọn họ ngăn trở, Hàn Tiến ra lệnh Chu Đại Sơn mở cửa, đám người kia được cứu, ngồi trên mặt đất trên xe buýt thở hổn hển. Xe nhanh chóng quay đầu, chạy cách xa thây ma ra.
Không ai phát hiện ra, thây ma ăn xong đầu óc người kia, vừa muốn tiến lên đuổi theo con mồi, dưới chân đột nhiên lảo đảo, trong óc truyền đến một trận đau nhức. Đôi tay thây ma múa may muốn chụp lấy cái gì tập kích nó nhưng cuối cùng là phí công, thẳng tắp nằm ngã xuống mặt đất, tinh hạch trong đầu đã vô thanh vô tức biến mất.
Hàn Triều thu hồi tinh thần lực, sắc mặt có điểm khó coi, thây ma cấp hai so với cấp một mạnh hơn không ít, anh cũng là mượn dùng không gian mới tiêu diệt thây ma dễ dàng như vậy, nếu không mượn không gian, lấy tinh thần lực cấp ba của anh muốn nhẹ nhàng gϊếŧ chết một con thây ma cấp hai phải phí một phen trắc trở.
Mà giả thiết gặp nhau mặt đối mặt, anh muốn hoàn toàn tiêu diệt nó cũng phải hao chút sức lực, theo như anh mới vừa "nhìn thấy", thây ma cấp hai độ linh hoạt tuyệt đối đạt tới chỗ bọn họ con người không thể đạt tới, khả năng có lẽ chỉ có biến dị tốc độ mới có thể liều mạng với chúng nó.
Đội ngũ nhìn lại xa xa, thấy thây ma không đuổi theo, dần dần yên lòng xuống, đám người kia nghỉ ngơi một hồi, tuy rằng sắc mặt còn hơi trắng nhưng tinh thần lại tốt hơn được một chút.
"Thật là cảm ơn các người, chúng tôi đi theo đội ngũ đóng quân ở chỗ này, trời càng ngày càng lạnh, chúng tôi người đông, lão đại muốn chúng tôi ra tới tìm vật tư giữ ấm, đội chúng tôi ra ngoài hơn 20 người, ai biết sẽ biến thành như vậy." Dứt lời, người đó không biết nhớ tới cái gì, trên mặt hiện lên vẻ bi thương.
Triệu Tín vỗ vỗ bả vai người đó, an ủi: "Không cần khách khí! Đúng rồi, các người đã từng thấy qua thây ma bộ dáng này hay sao?"
Người nọ lắc đầu: "Không có, chúng tôi cũng là lần đầu tiên thấy, ban đầu chúng tôi còn tưởng may mắn cửa hàng chung quanh không có thây ma gì, có thể lấy xong vật tư sớm một chút đi trở về, ai biết còn không tìm được vật tư liền tìm tới hang ổ của thứ này, một đám người đối mặt chưa kịp đánh đã bị nó xé gần một nửa, nó ước chừng đuổi theo chúng tôi ba con phố, nếu không phải nó bắt người được liền dừng lại gặm một chút, chúng tôi đã không bỏ chạy được."
Đám Hàn Tiến khϊếp sợ, thây ma hung hãn như vậy, nếu có nhiều hơn một chút, bọn họ còn có hy vọng gì?
"Các người hiện tại có tính toán gì không? Phải về chỗ đóng quân sao?" Sắc trời càng ngày càng tối sầm, bọn họ cũng phải chạy nhanh tìm địa phương an toàn đóng quân, buổi tối thây ma so ban ngày càng thêm đáng sợ.
"Các người có thể đưa chúng tôi trở về không? Chỗ chúng tôi rất lớn, có đủ chỗ cho các người ở." Người nọ mắt sáng lên, thấy đám Hàn Tiến có ý đưa bọn họ về, tích cực đề cử chỗ dừng chân của họ.
Triệu Tín hướng Hàn Tiến dò hỏi, thấy Hàn Tiến gật đầu đồng ý, nói: "Vậy được, chúng ta cùng nhau qua đó nhìn xem."
Mọi người theo hướng dẫn thật mau tìm được nơi đóng quân, họ nói thật không sai, nơi đó xác thật rất lớn, có thể hình thành một căn cứ nhỏ, đây là một khu biệt thự nhỏ bảo an rất tốt, cửa tiểu khu có rào chắn vây quanh, còn có người trực canh giữ dọn dẹp thây ma chạy tới.