Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù

Chương 58

Kế hoạch nguyên bản của Trương Hàng chính là giả vờ hòa hảo với Triệu Hiểu Liên, chỉ cần một ngày cậu tha thứ cho bà ta, Triệu Hiểu Liên đại khái sẽ nghĩ hết biện pháp khóc than, khuyên cậu để Lục Thừa Nghiệp thay đổi di chúc. Bất quá hiện giờ cậu đã không định ủy khuất chính mình nữa, dù sao muốn diễn như vậy cũng không quá dễ dàng, vốn là chuyện không thể tha thứ cậu làm cách nào cũng không thể thực sự biểu hiện giữa hai người đã không còn chướng ngại. Bất quá nếu cứ như vậy, muốn để người phía sau màn lộ ra sơ hở để truy tìm bằng chứng lại không được thuận tiện, Trương Hàng quả thực thế nào cũng không cam lòng.

“Không cần phải… không cam lòng, ” Lục Thừa Nghiệp thỏa mãn địa không ngừng cọ đầu vào mặt Trương Hàng, “Đối phương nếu đã phải sử dụng đến thủ đoạn phi pháp đến cướp đoạt tài sản, lại còn lợi dụng Triệu Hiểu Liên đến chèn ép em, nhất định đã là tình thế bắt buộc. Đã như vậy, em mềm cứng không ăn ngược lại càng dễ dàng khiến đối phương cùng quẫn, bí quá hóa liều. Anh không lo lắng người đó không lòi đuôi, anh là lo lắng an toàn của em.”

Trương Hàng vốn là thắt lưng xương sống đều ê ẩm nằm dài trên giường, thế nhưng Lục Thừa Nghiệp lại cứ cố ý giống như một con chó lớn không ngừng dùng tóc cọ cọ vào cậu, cọ đến Trương Hàng phát giác vài thứ không được bình thường, cậu chăm chú ngửi một cái, kinh ngạc nói: “Mùi vị của dầu gội đầu này…”

Cậu đều có chút không tiện nói ra, mà Lục Thừa Nghiệp lại là dương dương đắc ý, nói: “Em đoán ra rồi, có phải rất giống mùi sữa tắm năm đó em dùng cho Đại Hắc không??”

“Phải…” Khóe miệng Trương Hàng hơi giật một cái, là giống nhau như đúc có được không?!

Lục Thừa Nghiệp đắc ý đến mũi cũng sắp vẹo rồi: “Rất hoài niệm mà, Đại Hắc vẫn luôn được ở cạnh em ~ “

Trương Hàng: “…”

Cậu đưa tay xoa xoa mái tóc Lục Thừa Nghiệp, cũng không biết là ảo giác hay xúc giác của cậu thực sự mẫn cảm như vậy, luôn cảm thấy mái tóc của Lục Thừa Nghiệp hôm nay đặc biệt khô ráo, hoàn toàn không có cảm giác hơi thô cứng nhưng cũng rất mượt mà như trước đây.

Dùng sữa tắm cho thú cưng như dầu gội đầu, Đại Hắc, anh cũng không nên liều mạng như vậy đi!

Trương Hàng tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng cảm thấy thật ngọt ngào, cậu rất thích mùi hương như ở trên người Đại Hắc này, không chỉ bởi vì nó có thể khiến cậu nhớ lại đoạn tháng năm gian khổ lại vui sướиɠ kia, mà cũng bởi vì thành ý của Lục Thừa Nghiệp. Người này vì muốn khiến cho cậu yên tâm vui vẻ, thật sự là thể diện gì cũng không cần mà.

Đều là nam giới, Trương Hàng rất rõ ràng, đối với đại bộ phận đàn ông mà nói, thể diện có lúc còn quan trọng hơn cả tiền tài. Có vài người có thể để tình nhân vung tiền như rác, thế nhưng lại không cho phép đối phương tổn hại nữa phần thể diện của bản thân. Mà Lục Thừa Nghiệp…

Cậu vùi mặt vào mái tóc của Lục Thừa Nghiệp, buồn buồn nói một câu: “Kỳ thực anh cũng không cần phải làm như vậy, lúc anh là Đại Hắc em sẽ thích hương vị trên người Đại Hắc, lúc anh là Lục Thừa Nghiệp em cũng thích hương vị của Lục Thừa Nghiệp. Không quen cũng không sao, anh thích cái gì cứ dùng cái đó, anh dùng nhãn hiệu dầu gội nào em liền thích nhãn hiệu ấy.”

Cậu dừng một chút, sau đó lại nói: “Hơn nữa… em còn có thể dùng chung với anh, như vậy hương vị trên người hai chúng ta sẽ giống nhau…”

Lời còn chưa nói hết Trương Hàng đã bị Lục Thừa Nghiệp ôm lấy, cho dù nhìn không thấy cậu cũng có thể cảm nhận được đường nhìn nóng rực của Lục Thừa Nghiệp, khiến cả người cậu cũng bị cháy nóng lên.

Gương mặt Trương Hàng hơi phiếm hồng, ở dưới ánh nhìn của Lục Thừa Nghiệp loạng choạng tiến lên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc hắn, tiếp tục nói: “Em thích không phải là hương vị mà là người. Yêu ai yêu cả đường đi, là vì yêu anh nên mới thích luôn cả mùi vị đó.”

Lục Thừa Nghiệp đè mạnh Trương Hàng xuống, cố sức hôn lên môi cậu. Đây chính là Hàng Hàng của hắn, Hàng Hàng vĩnh viễn thuộc về hắn.



Mỗi lần Triệu Hiểu Liên hẹn Trương Hàng đều sẽ đến gặp. Luyến tiếc bé con không dụ được sói, cậu trước sau đều cho Triệu Hiểu Liên một chút tiền, đồng thời còn bày tỏ hy vọng bà ta có thể cầm tiền rồi rời đi, không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt cậu. Triệu Hiểu Liên bất ngờ nhận thấy mình thấy dùng tình cảm hay nước mắt tấn công đều không có hiệu quả, Trương Hàng ở trước mặt bà vẫn ôn hòa lễ độ như trước, nhưng lại mơ màng lộ ra một điểm lạnh lùng vô tình.

“Hàng Hàng…” Triệu Hiểu Liên cất tiền vào ví xong lại khóc, “Mẹ không phải là vì tiền, mẹ chỉ là muốn gặp con thôi!”

Trương Hàng: “… Vậy người trả tiền lại đây sau đó liền đi đi.”

Triệu Hiểu Liên sửng sốt một chút, theo bản năng siết chặt ví cầm tay: “Con, con làm sao có thể đối với mẹ như vậy, đừng nhìn bên ngoài mẹ ngăn nắp xinh đẹp, trên thực tế cuộc sống của mẹ cũng rất gian nan.”

Trương Hàng lạnh lùng cong khóe môi, hỏi: “Vậy bây giờ người đang làm việc gì? Để con xem có thể giúp mẹ đề cao thu nhập hay không? Sau khi có tiền rồi cũng đừng đến tìm con nữa.”

Triệu Hiểu Liên lần nữa mở ví, lấy ra một tờ danh thϊếp đặt vào trong tay Trương Hàng, nói: “Mẹ hiện giờ là quản lý tiêu thụ của công ty này, tuy rằng công ty làm ăn không tốt lắm thế nhưng cũng không lo cơm áo, không cần con quan tâm. Chỉ là chú Tần của con… ông ấy gần đây tình huống không tốt, tiền trong tay cũng dùng hết rồi cần một khoảng chi, thế nhưng trong tay mẹ vẫn còn thiếu không ít.”

Trương Hàng căn bản nhìn không thấy nội dung trên danh thϊếp, cậu cũng không nhắc nhở Triệu Hiểu Liên mình không nhìn thấy. Dù sao cho dù Triệu Hiểu Liên nói ra tên công ty trên danh thϊếp cũng không có ý nghĩa gì. Cậu bình tĩnh hỏi: “À! Vậy chú Tần kia là người mới của mẹ sao? Có giấy hôn thú chứ?”

Triệu Hiểu Liên: “…”

Chỉ hỏi mấy câu như vậy Trương Hàng đã đại khái đoán được Triệu Hiểu Liên là đang làm công việc gì, lại đang tiếp xúc loại người gì. Về vị chú Tần này, đại khái cũng không phải người đứng sau màn đi, bất quá cũng là có một chút liên hệ.

Sau khi thu thập tình báo xong, Trương Hàng cũng không muốn cùng Triệu Hiểu Liên tiếp xúc nữa, liền đứng dậy nói: “Số tiền này là toàn bộ tích cóp của con trong mấy năm qua, tuy rằng thoạt nhìn tài sản của con không ít, thế nhưng phần lớn thu nhập của Black đều dùng để phát lương công nhân, văn phòng luật sư cũng không có bao nhiêu thu nhập, phần nhiều thời gian cũng chỉ hòa vốn, bởi vì nếu con không trả lương cao, văn phòng cũng sẽ không có bao nhiêu người đến công tác. Về phần chia hoa hồng bên công ty kia, hơn 90% đều đã đổ vào văn phòng luật sư, tiền mặt trong tay còn có thể điều động cũng chỉ có hơn trăm nghìn tất cả đều đưa cho mẹ rồi, sau này còn cũng không giúp gì được cho mẹ nữa, mẹ cũng đừng đến tìm con.”

Nói xong liền xoay người rời đi, Triệu Hiểu Liên mang giày cao gót đuổi tới cửa nhà hàng chỉ kịp nhìn thấy Lục Thừa Nghiệp đỡ Trương Hàng lên xe, còn bớt thời gian quăng cho bà một ánh mắt hung tợn.

Triệu Hiểu Liên nắm chặt túi sách, mím môi, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Trương Hàng ngồi lên xe cùng Lục Thừa Nghiệp, lại lấy tấm danh thϊếp kia ra: “Gọi cho Tiếu Nhâm, nhờ anh ấy điều tra cái công ty này một chút, có thể có liên quan đến buôn bán trái phép hoặc tập đoàn đa cấp lừa đảo nào đó.”

Lục Thừa Nghiệp nhìn danh thϊếp trong tay, cẩn thận hỏi: “Em đang hoài nghi…”

Trương Hàng cũng rất thản nhiên, nói: “Người như mẹ em, anh nghĩ bà ta còn có năng lực đi làm gì kiếm tiền? Em đã chạm qua mặt bà, không chỉ làn da được bảo dưỡng rất tốt mà còn có vết tích chỉnh hình, muốn duy trì được gương mặt đó hẳn là hao tốn không ít. Bà còn có thể dựa vào cái gì kiếm tiền? từ đầu em vốn còn cho rằng làm ăn xá© ŧᏂịŧ, hiện tại xem ra là có liên quan đến lừa đảo, hơn nữa còn… ít nhất… một đối tác khác. Nghe nói là họ Tần, nhưng cũng chưa chắc là tên thật.”

Lục Thừa Nghiệp nắm lấy bàn tay Trương Hàng, nói: “Chuyện này cứ để anh đi làm.”

Trương Hàng cũng trở tay nắm lấy Lục Thừa Nghiệp, nói: “Triệu Hiểu Liên nói trong tay chú Tần kia hiện tại có chút eo hẹp, em cảm thấy lời này cũng không giống nói dối. Tuy rằng không muốn nói như vậy, thế nhưng ngay từ đầu bà đối với em hẳn là cũng có chút tình cảm đi. Em nổi danh cũng đã vài năm nay rồi, bà ta hiện tại mới tìm đến, thứ nhất có thể là vì tiền của em không nhiều bằng anh, thứ hai… có lẽ là em còn chút hy vọng đi, có thể bà cũng không muốn đến gạt em. Chỉ là hiện tại có thể thật sự quá thiếu tiền, vì vậy mới phải ra mặt.”

Lục Thừa Nghiệp không nói gì, chỉ vươn tay ôm ngang eo Trương Hàng, đột nhiên phát giác dường như người này lại gầy hơn một chút, nhất thời thương tiếc không gì sánh được..

Trương Hàng cảm nhận được tình tự của Lục Thừa Nghiệp, lắc đầu nói: “Em không sao, tình cảm của Triệu Hiểu Liên đối với em hẳn là cũng có đi, chỉ là không sâu lắm. Vậy nên hiện tại bà đến tìm em, ngay từ đầu là muốn nối là quan hệ để em khuyên anh sửa di chúc. Hôm nay em biểu hiện rất quyết tuyệt… chút tình cảm đó hẳn là cũng không đủ ngăn cản bà ta làm chuyện bất lợi với em rồi.”

“Bà ta sẽ không làm hại em được, có anh ở đây.” Lục Thừa Nghiệp siết chặt vòng eo mảnh mai của Trương Hàng, cam kết.

“Không, ” Trương Hàng trầm mặt lắc đầu nói, “Chứng cứ người sau màn có ý đồ mưu sát vẫn chưa tìm ra, hiện tại muốn hắn bị bắt giữ thẩm tra, chỉ tội danh bắt cóc không thành là chưa đủ.”

“Không được!” Lục Thừa Nghiệp cường liệt phản đối, “Anh tuyệt đối không cho phép em đi vào nơi nguy hiểm!”

“Không có nguy hiểm!” Trương Hàng cũng rất kích động, “Người đó vẫn muốn tính mạng và di sản của anh, chỉ đề phòng thôi không đủ, nhất định phải giải quyết cho xong!”

“Anh nói không được là không được!” Lục Thừa Nghiệp cao giọng nói, “Cho dù anh có phải chết cũng cho phép em bị xây xước dù chỉ một chút!”

“Nếu anh chết đi em còn có dũng khí sống tiếp sao!” Trương Hàng cũng cao giọng quát Lục Thừa Nghiệp, đây đại khái là lần đầu tiên cậu lớn tiếng như vậy, ngay cả vành mắt cũng có chút đỏ lên.

Bạch Khê Tự đang lái xe: “…”

Gã đang ngồi yên cũng không biết vì sao bị hai người kia ân ái đến phun máu đầy mặt. Không sao hết, là một trợ lý chuyên nghiệp, cho dù cả mặt đều là máu cũng có thể an toàn lái xe về đến nhà.

Lục Thừa Nghiệp bị bộ dạng tri kỷ này của Trương Hàng cảm động đến rối tinh rối mù, nếu như không phải có Bạch Khê Tự ở phía trước làm vướng bận, hắn thực sự sẽ trực tiếp ôm Hàng Hàng chơi xe chấn rồi. Thế nhưng muốn khuyên được Hàng Hàng hắn phải tỉnh táo lại trước đã. Lục Thừa Nghiệp giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Trương Hàng, xúc cảm này khiến hắn yêu thích không thôi, tâm tình kích động cũng dần dần tỉnh táo lại. Mà dưới sự vuốt ve của hắn, Trương Hàng cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh, có chút ủy khuất nói: “Em không thể chịu được sự thống khổ như phải xuống địa ngục kia lần nữa, anh đừng để bản thân phải chịu bất kỳ nguy hiểm gì.”

“Anh sẽ không,” Lục Thừa Nghiệp cam kết, “Mà em cũng sẽ không, tin tưởng anh.”

“Vậy anh định làm gì?” Trương Hàng nhìn về phía hắn, vành mắt hồng đỏ như một con thỏ trắng lớn ngoan ngoãn, khiến cho Lục Thừa Nghiệp trái tim của Lục Thừa Nghiệp ngứa ngáy khó nhịn.

“Đừng có gấp,” hắn ôn nhu nói, “Khi còn không biết đối phương là ai anh thật sự không dễ ra tay, thế nhưng một khi đã xác định được mục tiêu chẳng lẽ còn phải sợ sao? Hàng Hàng, thời gian này không phải chỉ có pháp luật mới có thể ràng buộc người khác, trên đời này còn có rất nhiều thủ đoạn ép buộc hãm hại người khác mà không phải ra mặt. Hơn nữa, không tìm được chứng cứ thì thế nào? Không có chứng cứ lại cố ý không phân tốt xấu bôi đen người khác đâu phải là chuyện ít thấy chứ?”

Biểu tình của Trương Hàng tràn đầy nghi hoặc, mà Lục Thừa Nghiệp lại là mỉm cười bí hiểm.

Từ sau khi biến về hình người, bộ dạng tổng tài bá đạo của hắn rốt cuộc cũng có cơ hội phát huy, lúc này đây nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Tổng giám đốc Lục nắm chặt nắm tay!