Đại Đạo Vô Thiên

Chương 14: Thương thuyết điều kiện

Lạc Khôi dù được Mạc Đỉnh đưa cho một bản dị pháp, hắn cũng muốn đoạt Hoá Ma dị pháp nhìn một chút. Hoá Ma dị pháp nhất định không phải thứ bị nhiều người tranh đoạt, cơ hội của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều.

Lư Phiên rất kiên nhẫn, hắn đã chỉ tay đến người thứ 51, đa phần mọi người báo ra đều là đan dược, kim tinh phụ trợ tu luyện, cá biệt có người còn báo ra một đầu quạ đen làm cảnh, có thể dùng xác thối để nuôi.

"Ta có một mảnh lá trà."

Người thứ 52 là một người cực kỳ thần bí, cả thân người đều mặc áo choàng rộng màu đen, chiếc mũ cũng sụp xuống chỉ để hở phần cằm, lúc xuất ra lá trà đã kèm theo một ấm nước rót ra một ly, chuyển đến cho Lư Phiên.

Lư Phiên một tia phân vân cũng không có, hắn đem ly trà uống một hớp, cả người bỗng nhiên thất thần, ánh mắt trầm mê.

Một tên phục dịch Vô Tắc quan bị Lư Phiên nhanh chóng gọi đến, hắn chuyển ly trà còn dở cho phục dịch, miệng còn cẩn thận dặn dò gì đó.

Đợi tên phục dịch mang trà rời đi, Lư Phiên hướng về người mặc áo đen nói:

"Thông lệ, Vô Tắc quan một khi đã thử đồ vật, người xuất ra vật phẩm sẽ được Vô Tắc quan đáp ứng một yêu cầu. Ngươi có thể nói yêu cầu của mình?"

"Rất đơn giản, ta muốn Vô Tắc quan ban bố một Vô Tắc lệnh, muốn trong thời gian sớm nhất tìm ra chủ nhân của lá trà này."

Xoẹt.

Một lá trà được người áo đen phóng ra, Lư Phiên đưa áo choàng cuốn lại, nháy mắt đã lấy đi lá trà, miệng không vui không buồn gọi đến người kế tiếp.

Đám đông bắt đầu bàn tán về mảnh lá trà, ngay cả Lạc Khôi cũng suy đoán được tám, chín phần, hắn không ngờ Vô Tắc lưu vực trộn lẫn không ít người của các môn phái, lá trà kia chính là Hồi Ức trà, Hạ Bạch vậy mà cho người thông qua Vô Tắc giao dịch tìm lấy hắn.

Cái này là một âm mưu.

Hạ Bạch đã sớm biết đến hắn, cho nên việc muốn tìm chủ nhân của Hồi Ức trà chỉ là một cái cớ, Đơn Dương Kiếm Phái thật sự đang muốn mưu đồ gì?

Lạc Khôi nghĩ đến trước khi đi cha hắn có bố cục một việc, phần lớn có liên quan đến Đơn Dương Kiếm Phái, hắn có nên hay không lợi dụng lá trà này để khuynh đảo Cửu Long mạch một phen?

Nụ cười trên môi Lạc Khôi sáng dần, lại tiếp tục gọi đến Mạc Đỉnh:Quảng Cáo

"Ngươi đã nghĩ kỹ sao?"

Mạc Đỉnh vốn nhận thấy Vô Tắc giao dịch lần này quá khác thường, bản năng của hắn ngửi thấy mùi tàn khốc bên trong, tiếp tục lắc đầu không nhận.

Qua nửa ngày, số người báo giá đã đến kề cuối, như đã khẳng định trước, Mạc Đỉnh không có thay Lạc Khôi báo ra dạng tin tức, đồ vật của hắn là một thanh kiếm gãy cổ xưa, nhìn có phần âm u tà khí.

"Người cuối cùng."

Lư Phiên chỉ đến người thứ 87, người này đầu trọc, đỉnh đầu đốt lấy sáu chấm tấn hương, tay xuất ra một Phật ấn, trách nói:

"A di đà Phật, Phật ấn này là của Viên Minh hoà thượng, ta trộm nhìn một chút, ai ngờ hắn không phân biệt trái phải, truy sát ta đã sáu năm bốn tháng chín ngày. Thật là đồ keo kiệt."

Tên đầu trọc này bộ dáng xuất gia, nhưng biểu hiện cùng lời nói có phần hèn mọn, tiếp tục nói:

"Vô Tắc sát khí quá nặng, Phật pháp khó lòng độ hết chúng sinh. Phật ấn khác biệt, chỉ cần đem nó trấn giữ ngay tại trung tâm lưu vực, cam đoan Vô Tắc sẽ càng thịnh vượng."

Lời này để rất nhiều người một trận khinh bỉ, tên đầu trọc kia mưu đồ cũng không nhỏ, nếu nói tại Vô Tắc lưu vực ai là người muốn nơi này sinh khí dồi dào nhất, hiển nhiên là Vô Tắc quan.

Một khi Vô Tắc quan động lòng với Phật ấn, khác nào sẽ lựa chọn đầu trọc ngồi tại bàn tròn. Còn có, nếu là Vô Tắc quan cầm đến Phật ấn, Viên Minh hoà thượng kia còn muốn gây sự phiền phức?

Dù nhìn rõ ý đồ của tên đầu trọc, Lư Phiên cũng chưa vội tỏ thái độ, hắn không cần nhìn lại danh sách đồ vật đã ghi chép kỹ, trong lòng dường như đã có trước cân nhắc, nói:

"Hạ du Cửu Long mạch gần đây quá mức đột ngột, các ngươi có cảm thấy bất thường?"

Sóng lớn mấy lần đánh qua sông Nhị Giang, rõ ràng là tại Vô Tắc lưu vực cũng cảm nhận được. Người nơi này đều không phải kẻ đầu óc có vần đề, sóng đánh lớn như vậy, đương nhiên không phải người tầm thường có thể làm được.

Vô Tắc lưu vực vốn tồn vong cùng hạ du Cửu Long mạch, nếu hạ du Cửu Long mạch gặp vấn đề, Vô Tắc lưu vực chắc chắn không thể bàng quan đứng nhìn.Quảng Cáo

Nhưng vấn đề là cái gì đâu?

"Các môn phái động tĩnh có phần gấp rút, chỉ sợ đang chuẩn bị hành sự trọng đại gì. Vô Tắc quan xưa nay làm việc công tâm, lần này cũng không ngoại lệ. Số 01, ngươi lên ngồi tại bàn tròn."

Lư Phiên nói vòng, nhưng không phải không có lý, mấy năm rồi mới có người báo ra tin tức, không chỉ một mà những hai người, chỉ sợ tin tức này liên quan đến hạ du Cửu Long mạch, cái này để Vô Tắc quan không thể không mua xuống.

Lư Phiên có thể để một người dùng vật phẩm trao đổi tin tức, nhưng hắn không có làm như vậy mà để số 01 ngồi bàn, chí ít thể hiện Vô Tắc quan vẫn làm tốt việc đại diện tại Vô Tắc giao dịch.

Đối với Vô Tắc quan, người nào ngồi bàn tròn không quan trọng lắm, quan trọng là Vô Tắc quan có lợi. Đối với đại đa số người, việc ngồi bàn tròn hay không cũng chưa bức thiết, nhưng đối với tên đầu trọc, có lẽ đây là một cách phân biệt đối xử với người tu Phật.

Đầu trọc trợn nhìn Lạc Khôi, thản nhiên nói:

"Tiểu tử, về sau có ra ngoài bôn ba, đừng để đại gia nhìn thấy ngươi."

Lạc Khôi không có để ý đầu trọc, hắn đang âm thầm tính toán bước tiếp theo.

Phải nói hắn đã chủ động nhờ Mạc Đỉnh tiếp tục báo tin, việc này đương nhiên càng để Vô Tắc quan chú ý. Nhưng hắn cũng không ngờ Mạc Đỉnh không ra mặt, Vô Tắc quan vẫn là lựa chọn hắn, cái này đồng nghĩa hôm nay hắn không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Người nơi này hỗn tạp, hắn không thể cứ như Hạ Bàn, Hạ Bạch mà liều mạng, nếu chưa đến đường cùng, để Vô Tắc quan đưa hắn rời khỏi Vô Tắc lưu vực vẫn là lựa chọn trước nhất.

Về phần ngồi tại bàn tròn, Lạc Khôi tin tưởng mình sẽ đạt được thứ mình cần. Hắn đi đến bàn tròn, không có ngồi xuống ghế mà ôm quyền:

"Đa tạ Vô Tắc quan ưu ái. Theo ta được biết, Vô Tắc giao dịch là công bằng trao đổi, một đổi một. Có điều tin tức của ta quá mức động trời, cho nên ta muốn sửa lại một chút điều kiện, dùng một tin tức đổi lấy hai vật phẩm."

Thoạt nghe Lạc Khôi nói phần lớn là áp điều kiện, nhưng số đông không cho rằng hắn quá đáng, tất cả đều nhìn về phía Lư Phiên, muốn nhìn xem chủ ý của Vô Tắc quan.

Lư Phiên có thể đứng tại nơi này, đủ thấy khả năng thương thuyết sẽ không kém, hắn cười nhẹ:

"Có thể. Nhưng quy củ Vô Tắc giao dịch tuỳ tiện liền bị phá bỏ, chỉ sợ về sau sẽ phát sinh nhiều lạm dụng.Quảng Cáo

Như vậy đi, ngươi có thể đổi hai vật phẩm, nhưng chỉ có thể dựa vào ngẫu nhiên. Ta nơi này có 87 thứ tự đã được đánh số, ngươi rút hai số bất kỳ, bất kể vật phẩm gì đều là của ngươi. Ngươi thấy thế nào?"

Không hổ danh là đệ nhất thương thuyết Vô Tắc quan, cách Lư Phiên ứng xử để đa phần người thầm khen hay, nếu Lạc Khôi tuỳ ý chọn hai đồ vật, không phải đồ tốt đều bị hắn cầm hết đến tay?

Tuyệt đại đa số người đều đã khoanh vùng được vật phẩm mình cần, nếu Lạc Khôi ngẫu nhiên chọn trúng thì cũng không thể trách ai, Vô Tắc quan đưa ra cách thức như vậy, rõ ràng đã cân nhắc chu toàn được nhiều bên.

Chưa kể, so với chiêu trò bốc số ngẫu nhiên, ai dám chắc Vô Tắc quan sẽ không đυ.ng tay chân, để số 01 kia cầm đến hai vật phẩm rác rưởi?

Suy đi tính lại, Lạc Khôi vẫn là người chịu thiệt. Hắn ra vẻ bị hố, điều kiện là do hắn ra trước, Vô Tắc quan dù gì cũng là cán cân, bây giờ thay đổi có vẻ không phù hợp.

Lạc Khôi đau lòng nói:

"Vô Tắc quan phương diện làm ăn quả nhiên bất lợi không làm, ta có thể trước bốc số nhận vật phẩm mới có thể báo ra tin tức sao?"

"Có thể." Lư Phiên không cần suy nghĩ lập tức đồng ý. Nếu Lạc Khôi dở trò, đó cũng là can đảm cùng bản lĩnh của hắn, Vô Tắc quan không ngại nhất, đó chính là người khác muốn dở trò.

Lư Phiên đưa tay cuốn một cái, 86 tấm trúc không bao gồm số 01, tất cả bị che đi con số phiêu phù trước mặt Lạc Khôi, mặc cho hắn lựa chọn.

Nhìn 86 tấm trúc giống nhau như đúc, Lạc Khôi không có chần chừ, hắn tuỳ ý rút ra hai tấm, dường như không có mục tiêu nào cụ thể.

86 tấm trúc đại diện cho 86 vật phẩm, xác suất để Lạc Khôi đυ.ng phải đồ vật tốt là không cao, và thực tế khi Lạc Khôi chìa ra hai con số, rất nhiều người khuôn mặt đều nhẹ nhàng thở ra.

Hai đồ vật Lạc Khôi chọn trúng trong mắt nhiều người thật sự quá nát, một cái vốn không thể dùng được, một cái thậm chí có thể nói sẽ mang hoạ sát thân.