Chương 2984:
Chuyện đang phát sinh trước mắt anh vô cùng tàn nhãn, đây chính là giới võ thuật, một thế giới vô cùng tàn khốc, chỉ có kẻ mạnh là vua, kẻ yếu không có tôn nghiêm, không có sức lực tự bảo vệ mình, cũng không có tư cách bảo vệ người bên cạnh.
“Âm!”
Đột nhiên, một khí thế võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt tuôn ra từ trên người Dương Chấn, khoảng không phía trên Mục phủ chợt có mây đen ùn ùn kéo đến, lại nháy mắt tiêu tan đi, một vâng hào quang rực rỡ xuất hiện.
Khí thế võ thuật trên người Dương Chấn dần bình ổn trở lại, lúc này anh đã lên đến cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
“Đột phá rồi!”
Lão Cửu reo lên, lòng hân hoan vui mừng cho Dương Chấn.
Sau khi thực lực bước vào Siêu Phàm Cảnh, mỗi lần phá cảnh đều khó khăn vô cùng, nhất là khi đột phá một cảnh giới lớn thì độ khó càng gia tăng.
Tựa như kiếm khách Ảnh Tử, ông ta muốn đột phá từ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã phải mất không ít thời gian, chỉ tiếc cuối cùng lại bị cắt ngang.
Nhưng Dương Chấn lại chỉ cần một ý niệm đã đột phá từ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong bước thảng lên Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, thiên phú võ thuật và ngộ tính này thật chẳng khác nào yêu nghiệt.
Mục thành chủ ngẩng đầu nhìn về phía ráng màu rực rỡ trên không trung, khuôn mặt tràn đầy khϊếp sợ: “Đây là cảnh giới hoàn mỹi”
Các cao thủ cùng cảnh giới cũng có phân chia mạnh yếu, cảnh giới võ thuật càng thuần túy thì thực lực so với người cùng cảnh giới sẽ càng mạnh, mà cảnh giới hoàn mỹ chính là cảnh giới thuần túy nhất của võ thuật.
Người tu hành đạt được cảnh giới võ thuật hoàn mỹ chính là vô địch khi so với những người cùng cảnh giới, thậm chí còn có năng lực vượt cấp gϊếŧ địch.
Loại cao thủ này, khi tu hành đến cấp bậc cao nhất thì đều là người đứng đầu một phương, xưa nay chưa từng có ngoại lệ.
Ngay cả trong các gia tộc Cổ Võ có lịch sử vô cùng xa xưa cũng chưa chắc đã có người đạt cảnh giới hoàn mỹ, nhưng hôm nay, các cao thủ có mặt ở đây lại được chứng kiến một người có cảnh giới võ thuật hoàn mỹ xuất hiện.
Dương Chấn lúc này đang cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sức mạnh, khí thế võ thuật trên người đã tăng vọt vài lần.
“Đông Phương Nguyên, gϊếŧ Dương Chấn!”
Khuôn mặt thành chủ Hoài Thành đã ngập.
tràn tức tối, lão ta bỗng quát lớn một tiếng.
Lão ta đang vô cùng sợ hãi, một người đã đạt cảnh giới võ thuật hoàn mỹ, nếu có thể sống sót, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa là có thể bước vào nhóm những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Nếu Dương Chấn thật sự có thể bước vào cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì trừ khi thành chủ Hoài Thành có thể đột phá tới cảnh giới cao hơn nữa, bằng không, lão ta hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Chấn.
Vì thế, lão ta nhất định phải dập tắt khả năng này ngay khi nó mới đang manh nha.
Thành chủ Hoài Thành điên cuồng hét lớn: “Gϊếŧ nó! Gϊếŧ nó ngay cho tôi!”
“Vâng!”
Đông Phương Nguyên lao thẳng về phía Dương Chấn.
“Dương Chấn, mau rời khỏi Mục phủ!”