Nhưng ngay khi anh vừa lui lại, thân thể Ảnh Tử đã nổ tung, một khí thế võ thuật khủng bố mang theo uy lực hủy diệt đất trời cuốn về bốn phương tám hướng.
Dương Chấn chưa lui xa, bị lưồng khí thế này lan tới người, lập tức hộc máu, bay vèo ra sau hơn chục mét nữa, sau đó mới rơi thịch xuống đất.
Ảnh Tử đã biến mất, trong không khí nông nặc mùi máu tanh.
Lão Cửu thấy Dương Chấn bị luồng sóng xung kích do Ảnh Tử tự phát nổ đánh bay như thế, lập tức sững sờ, hét to một tiếng: “Dương Chấn!”
Ông lão được Miêu thành chủ cử tới bảo vệ Dương Chấn, nếu Dương Chấn gặp trắc trở gì, ông lão biết ăn nói sao với Miêu thành chủ?
Lão Cửu chạy vội đến chỗ Dương Chấn, thấy khí thế võ thuật trên người anh đã biến mất hoàn †oàn, mặt anh dính đầy máu tươi, trông vô cùng thảm hại, cũng may, Dương Chấn chỉ bị thương nặng, vẫn còn sống sót.
“Dương Chấn, cậu sao rồi?”
Lão Cửu lo âu hỏi.
Dương Chấn căn mạnh đầu lưỡi, cơn đau kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh, không để anh hôn mê.
Anh nhìn lão Cửu, run rẩy hỏi: “Ông ta chết rồi chứ?”
Lão Cửu vội gật đầu: “Thực sự chết hẳn rồi”.
Dương Chấn thoáng nhếch miệng cười nhẹ: “Chết là được rồi!”
Lúc này, Hoài Lam cũng đã chạy tới, thấy Dương Chấn như tắm trong máu tươi, cô ta khϊếp sợ, vội nói nhanh: “Tôi đã mua được ba vé máy bay rời khỏi Thiện Thành, chừng mười phút nữa máy bay sẽ cất cánh, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi”.
Lão Cửu gật đầu: “Được”.
Nói xong, ông lão đỡ Dương Chấn dậy, chuẩn bị đi ra sân bay.
BA…
Nhưng đúng lúc này, Dương Chấn chợt cứng người lại, ngây ra như bị sét đánh, một cảm giác đau đớn mãnh liệt lan khắp người anh, như đang muốn xé nát thân thể anh ra. Dương Chấn không nhịn nổi, buột miệng gầm lên một tiếng như dã thú, säc mặt trắng bệch ra, mồ hôi lạnh tuôn khắp người.
“Anh Chấn, anh sao thế?”
Hoài Lam lập tức tái mặt, thấy Dương Chấn đột nhiên lộ vẻ đau đớn tột cùng, cô ta cuống cả lên.
Lão Cửu trâm mặt xuống, nghiến răng nói: “Hẳn là vì vừa rồi cậu ấy găng gượng dốc sức khống chế linh khí, giờ bị phản phệ, trông cậu ấy như vậy, hẳn cường độ phản phệ phải mạnh lắm, dù sao cậu ấy cũng mới chỉ tới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, không biết có thể vượt qua nổi không nữa’.
“Cái gì?”
Hoài Lam ngây người.
Bấy giờ, cơn đau tột cùng đã trải khäp người Dương Chấn, anh nằm co quäp trên mặt đất, mặt mũi vặn vẹo vì đau đớn.
Trước đây, khi anh dùng liều thuốc Siêu Phàm của Black Doctor, tác dụng phụ của nó cũng không khủng khϊếp như thế này.
Anh lờ mờ đoán được, lần này nếu mình không vượt qua nổi, có lẽ sẽ đau đớn mà chết.