Chương 2862:
“Hoài Lam nói Dương Chấn với cao thủ đi cùng nó đều bị thương nặng, thế là con tin ngay?”
“Hay là, nó năm được yếu điểm gì của con, đe dọa con phải cử cao thủ tới đó?”
Lão ta vừa nói đến đó, Hoài Tinh Vũ đã run cả người, vội vàng nói: “Xin bố bớt giận, những điều con vừa nói đều là sự thật, con thật sự chỉ bị ma quỷ ám, mất lí trí nên mới tin lời Hoài Lam”.
Ánh mät sắc bén của thành chủ Hoài Thành ghim chặt vào người Hoài Tinh Vũ, hỏi: ‘Con âm thầm bồi dưỡng sáu cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí còn có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, Hoài Tinh Vũ, đúng là ta đã xem thường con quá rồi!”
Hoài Tỉnh Vũ càng run rẩy hơn, bà ta thấp.
thỏm nói: “Thưa bố, những cao thủ này không phải do con bồi dưỡng mà đều do Long Dược âm thầm bồi dưỡng lúc còn sống, Long Dược chết rồi con mới biết chuyện anh ấy đã âm thầm nuôi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy”.
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng hỏi lại: “Thật không?”
Hoài Tỉnh Vũ vội vàng gật đầu: “Thưa bố, con nói thật đấy ạ, những cao thủ kia đều do Long Dược âm thầm bồi dưỡng!”
Trong tình thế này, bà ta chỉ còn cách đẩy hết tội lên đầu Long Dược đã chết.
Nếu không, một khi bị thành chủ Hoài Thành phát hiện chân tướng sự việc, bà ta và con gái nhất định sẽ không giữ được tính mạng.
Ý niệm gϊếŧ chóc nơi đáy mắt thành chủ Hoài Thành càng lúc càng dày đặc: “Nếu thế, vì sao con không báo cho ta biết về sự tồn tại của họ từ trước? Nếu như phủ Hoài Thành chúng ta có thêm sáu cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh này thì đã không đến mức rơi vào thế bị động như bây giờ’.
Hoài Tỉnh Vũ vội thưa: “Ban đầu con cũng định giao những người này lại cho bố, nhưng lại sợ bố hiểu lầm nên cứ chần chừ mãi không dám để lộ sự tồn tại của họ. Nếu không phải lần này con nóng lòng báo thù cho chồng thì đã không rối loạn đến mất cả lí trí, gây ra loại chuyện ngu xuẩn thế này”.
“Bố, con thực sự biết lỗi rồi, xin bố nể mặt mẹ con, cho con thêm một cơ hội!”
Bồng nhiên, một hơi thở võ thuật vô cùng khủng khϊếp chợt tràn ra từ trên người thành chủ Hoài Thành.
Giây phút này, sắc mặt Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng đều biến đổi kịch liệt, sợ hãi và hốt hoảng đến tột cùng.
Cả hai đều đã cảm nhận được ý niệm gϊếŧ chóc cực mạnh từ thành chủ Hoài Thành.
Thành chủ đang muốn gϊếŧ bọn họ.
Thành chủ Hoài Thành đột nhiên hỏi: “Hoài Tỉnh Vũ, năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Hoài Tinh Vũ run lên, đáp: “Thưa bố, năm nay con bốn mươi chín tuổi”.
Ánh mắt thành chủ Hoài Thành bỗng trở nên hoài niệm, lão ta nói: “Đã bốn mươi chín năm rồi!”
Hoài Tỉnh Vũ chợt có dự cảm cực kì tồi tệ.
Bà ta lờ mờ cảm thấy, thành chủ Hoài Thành đã biết tất cả mọi việc, biết bà ta đã phát hiện thân thế của mình, cũng biết bà ta âm thầm bồi dưỡng cao thủ để gϊếŧ chết lão ta.
“Ta vốn muốn cho hai mẹ con con được bình an sống ở phủ Hoài Thành này đến hết đời, coi như cho người mẹ mất sớm của con một niềm an UI.
“Nhưng ta thật sự không ngờ, hai mẹ con con không chỉ không biết ơn mà còn thù hận cả ta, thậm chí muốn gϊếŧ ta”.
“Con nói xem, ta còn có thể để hai đứa sống sót được sao?”
Ý muốn gϊếŧ chóc trên người thành chủ Hoài Thành càng lúc càng mạnh.