Chương 2805:
Dương Chấn vội nói: “Cảm ơn thành chủ ạ!”
Anh hỏi tiếp: “Thành chủ, tôi vẫn luôn rất tò mò về chuyện này, tôi đã gϊếŧ con rể của phủ Hoài Thành, tại sao chẳng những ông không gϊếŧ tôi mà còn giúp tôi chứ?”
Trong mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão im lặng một lát rồi mới nói: “Nếu tôi nói, cho dù cậu không ra tay với Long Dược, tôi cũng sẽ làm, cậu có tin không?”
Dương Chấn lập tức sững sờ, ý thành chủ Hoài Thành là ông lão vốn định gϊếŧ Long Dược rồi á?
Dương Chấn chưa trả lời, thành chủ Hoài Thành đã nói: “Có một số việc mà tôi không tiện nói cho cậu biết, nhưng cậu chỉ cần biết, tôi không trách cậu về cái chết của Long Dược là được”.
“Đương nhiên, cho dù tôi không định gϊếŧ Long Dược, nếu cậu gϊếŧ nó thì tôi cũng không làm gì cậu hết”.
Dương Chấn càng thêm ngờ vực hơn: “Tại sao ạ?”
Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, theo ý của thành chủ Hoài Thành, hình như cho dù Dương Chấn làm chuyện tồi tệ cỡ nào thì ông lão cũng sẽ không ra tay với anh.
Thành chủ Hoài Thành nói: “Bởi vì tôi nợ Vô Danh – sư phụ cậu một mạng! Đương nhiên, cho dù tôi không nợ ông ấy thì tôi cũng không gϊếŧ cậu, bởi vì nếu tôi làm thế, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ qua cho tôi”.
Lời thành chủ Hoài Thành nói khiến Dương Chấn rất kinh ngạc.
Thành chủ Hoài Thành đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Gảnh đỉnh phong, ông lão nói thế thì tức là Vô Danh còn mạnh hơn ông lão à?
Tức là thực lực của Vô Danh đã vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi ư?
Dương Chấn không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc cảnh giới của sư phụ tôi là gì thế?”
Thành chủ Hoài Thành mỉm cười sâu xa rồi nói: “Sau này cậu sẽ biết thôi!”
Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bỗng giáng xuống.
“Âm ầml”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, tòa nhà mà Dương Chấn và thành chủ Hoài Thành đang đứng lập tức sụp đổ.
Một giọng nói tức giận truyền đến: “Lão già kia, ông to gan thật đấy, dám bắt cả đồ đệ của Dược Vương tôi à?”
Ngay sau đó, một bóng người già nua xuất hiện ở phủ thành chủ như thần linh từ trên trời giáng xuống.
Thành chủ Hoài Thành híp mắt nhìn chăm chằm vào đối phương, lạnh lùng nói: “Dược Vương, người của ông tự tiện xông vào phủ Hoài Thành của tôi, khiến người của tôi bị thương, còn định dẫn khách quý của tôi đi nữa, sao ông không tự hỏi xem ông đã nể mặt tôi hay chưa hả?”
Người vừa tới không phải ai khác, chính là cốc chủ Dược Vương Cốc, Dược Vương.
Dược Vương cười lạnh: “Trước mặt Dược Vương tôi, ông là cái thá gì chứ? Cũng có tư cách để tôi nể mặt ông à?”
Chẳng những thành chủ Hoài Thành không giận mà còn mỉm cười: “Xem ra chúng ta không nói chuyện nổi rồi, đã vậy thì đánh thôi!”
Sau khi thành chủ Hoài Thành dứt lời, khí thế cuồng bạo bắt đầu lan ra từ người ông lão.
Cũng trong khoảnh khäc đó, hình như nhiệt độ xung quanh bỗng tăng hản lên, thành chủ Hoài Thành như biến thành lò lửa, hơi nóng liên tục lan ra từ người ông lão.
Sau khi cảm nhận được khí thế của thành chủ Hoài Thành, sắc mặt Dược Vương hết sức nghiêm nghị.