Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2779

Chương 2779:

Đúng lúc này, lão Cửu bỗng vung tay, eon cổ trùng trên người gã cao thủ cầm đầu kia lại bay về chỗ ông lão.

Gã cầm đầu đã ngừng rên la, nằm xoài trên mặt đất, thở hổn hển khó nhọc, cả người đã ướt sũng mồ hôi.

Lão Cửu cười híp mắt, nói: “Tôi cho các vị một phút để cân nhắc xem có nên nói cho chúng tôi biết, các vị làm cách nào để biết Dương Chấn đã gϊếŧ người của Dược Vương Cốc”.

Nghe ông lão nói thế, bốn gã cao thủ đều run lên lẩy bẩy, nhất là gã cao thủ cầm đầu vừa bị cổ độc dần vặt thì càng sợ hãi hơn.

Bốn người ngó nhau, mặt lộ vẻ quyết tuyệt.

Lão Cửu đã sớm dự liệu được hành vi của bọn họ, bèn nhanh chóng ra tay, bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc còn chưa lấy lại tinh thần thì đã phát hiện mình bị vặn sái khớp cằm, miệng cứ há hốc ra, không thể ngậm lại được, vậy thì làm sao có thể căn lưỡi tự sát hay căn vỡ túi chất độc giấu trong miệng đây?

Trước một loạt thủ đoạn nhanh nhẹn dứt khoát của lão Cửu, Dương Chấn đã khϊếp sợ ngây người, đây hản chính là thủ đoạn của cao thủ hàng đầu Miêu Thành nhỉ?

Thực lực của lão Cửu hẳn đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, Dương Chấn mới có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Tuy anh có thể phát huy sức chiến đấu ngang ngửa cao thủ bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhưng anh vẫn cảm thấy, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của lão Cửu.

Bấy giờ lão Cửu mới lên tiếng: ‘Đã hết một phút, hẳn các vị cũng đã nghĩ kĩ rồi nhỉ, vậy thì hiện tại hãy nói ra đáp án mà cậu ấy muốn biết, tôi sẽ cho các vị một đường sống”.

Bốn gã cao thủ Dược Vương Cốc đã sợ đến choáng váng tự bao giờ, nhất là gã cầm đầu vừa bị cổ trùng giày vò một trận gần chết kia.

Cao thủ cầm đầu vội vàng lên tiếng: “Dược Vương Cốc chúng tôi có cao thủ rất thông thạo về ẩn nấp, mỗi lần huy động người ra ngoài làm việc, Dược Vương Gốc đều sẽ cử người âm thầm đi theo giám sát, thực lực của họ không cao lắm, đi theo chỉ để truyền lại tất cả mọi thứ bọn họ thấy cho Dược Vương Cốc”.

“Khi Dương Chấn gϊếŧ chết hai cao thủ của Dược Vương Cốc chúng tôi, Dược Vương Cốc cũng đã biết chuyện, chúng tôi cũng luôn theo dõi sát sao Dương Chấn, cho nên cậu ta vừa tới Hoài Thành, chúng tôi đã biết ngay”.

Dương Chấn lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, chí ít thì cũng không phải anh em họ Tống bán đứng anh, vậy cũng tức là bọn Ngải Lâm tạm thời không có nguy hiểm gì.

Anh hơi nheo mắt hỏi: “Nói thế có nghĩa là, hiện giờ ở quanh đây cũng có cao thủ của Dược Vương Cốc đang ẩn náu, âm thầm giám sát ‘ chúng tôi và các ông?”

“Các ông thà chết cũng không chịu nói ra nguyên do các ông biết tôi gϊếŧ cao thủ của Dược Vương Cốc chính vì hiện nay cũng có cao thủ của Dược Vương Cốc đang giám sát các ông, một khi các ông nói ra, Dược Vương Cốc nhất định sẽ không bỏ qua cho các ông?”

đú Gã cao thủ cầm đầu tuyệt vọng nói: “Cậu nói ng, dù cậu không gϊếŧ chúng tôi thì Dược Vương Cốc cũng sẽ không tha cho chúng tôi đâ BÍ c Nói đến đó, ông ta bỗng quỳ xuống dưới chân Dương Chấn, cầu khẩn: ‘Cậu Chấn, xin cậu hãy thu nhận chúng tôi đi, nếu không, chúng tôi sẽ không còn đường sống nào nữa”.

đư “Cậu Chấn, xin cậu hãy thu nhận chúng tôi!”

“Cậu Chấn, xin cậu hãy thu nhận chúng tôi!”

“Cậu Chấn, giờ chỉ có cậu mới có thể cứu ợc chúng tôi, chỉ cần cậu đồng ý cứu chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức làm việc cho cậu”.

nh cá Ngay sau đó, ba gã cao thủ còn lại cũng nhao ao cầu xin.