Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2572

Chương 2572:

Thượng Quan Nhu thình lình tức giận gầm lên, nét mặt đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ hoe nhìn hai anh em Tử Chí và Tử Mặc: “Tôi chưa từng mơ đến ngôi vị Hoàng Chủ! Từ nhỏ tôi đã biết sinh ra là phụ nữ trong Hoàng tộc thì đến cuối cùng sẽ trở thành công cụ liên hôn gia tộc nên mới liều mạng tu luyện, liều mạng trở nên xuất sắc hơn để dùng nó đổi lấy tự do, chứ tôi không hề mơ đến Hoàng vị!”

“Đã lúc nào rồi mà hai người còn nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt thế nữa?”

Thượng Quan Nhu không kiểm soát được cảm xúc, phẫn nộ quát lớn làm tất cả mọi người đều sững sờ.

Đôi mắt đỏ ngầu của Thượng Quan Tử Chí nhìn chằm chằm cô ta, khuôn mặt trở nên cực kỳ đáng sợ. Dương Chấn có thể thấy được sát ý trong ánh mắt của ông ta.

Nếu có cơ hội, Thượng Quan Tử Chí nhất định sẽ gϊếŧ Thượng Quan Nhu không ngần ngại.

Nhưng đây là chuyện của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Dương Chấn không muốn can dự. Nếu như Thượng Quan Nhu muốn thừa kế ngôi vị thì tất nhiên anh sẽ giúp đỡ, nhưng cô ta không muốn thì anh cũng sẽ không ép buộc.

“Nhu Nhu, khi còn sống phụ hoàng đã lập cháu làm người thừa kế cho ngôi vị, bây giờ người đã qua đời, theo lý thì cháu sẽ là người lên làm Hoàng Chủ mới đúng”.

Thượng Quan Tử Mặc yên lặng một lúc rồi nói.

Nếu chưa từng thấy bộ mặt thật sự của ông ta thì ngay cả Dương Chấn cũng sẽ bị lừa bởi kỹ thuật diễn cao siêu này. Ai không biết còn tưởng Thượng Quan Tử Mặc mới là người ủng hộ Thượng Quan Nhu thừa kế ngôi vị nhất.

Thượng Quan Nhu tức khắc đanh mặt, lạnh giọng trả lời: “Bác không hiểu cháu nói gì hay sao bác hai? Cháu nói, cháu chưa bao giờ muốn tranh giành Hoàng vị, cho dù ông nội đã qua đời thì cháu cũng sẽ không làm Hoàng Chủ đâu ạ”.

Nghe vậy, Thượng Quan Tử Mặc giật cả mình, sốt sắng thuyết phục: “Cháu đừng giận bác, bác cũng chỉ vì nghĩ cho Hoàng tộc nên mới bảo cháu thừa kế Hoàng vị nhanh nhất có thể thôi. Hoàng tộc chúng ta không thể vắng bóng Hoàng Chủ dù chỉ một ngày được! Hiện giờ, toàn bộ Hoàng tộc họ Thượng Quan chỉ có cháu là có tư cách làm Hoàng Chủ nhất”.

“Hoàng vị thuộc về tôi! Đừng ai hòng cướp nó khỏi tôi!”

Thượng Quan Tử Mặc vừa dứt lời thì Thượng Quan Tử Chí căm phẫn hét lên. Ông ta đã chờ quá lâu để có thể lấy được ngôi vị Hoàng Chủ rồi.

“Ngay trước khi qua đời, phụ hoàng đã tuyên bố tôi là người thừa kế hoàng vị của Hoàng tộc họ Thượng Quan, ông ấy cũng nói rằng sẽ tổ chức lễ sắc phong cho tôi, ai trong Hoàng tộc cũng biết. Nay phụ hoàng đã chết, người được lên làm Hoàng Chủ phải là tôi mới đúng chứ?”

Thượng Quan Tử Chí đảo mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng hăm dọa: “Hay là mấy người muốn làm trái với di chúc của tiên hoàng? Đừng quên rằng Hoàng tộc ta đã quy định kẻ nào dám làm trái với di chúc của tiên hoàng sẽ bị xử tử!”

Câu nói này khiến cho những người trong Hoàng tộc vừa định tỏ ý phản đối đều rụt cổ.

Ánh mắt Thượng Quan Nhu tràn trề thất vọng, không ngờ Thượng Quan Hoàng mới vừa qua đời đã có người nhảy ra tranh giành ngôi vị.

Trước đây, Thượng Quan Tử Chí mà muốn làm người thừa kế thì cô ta tuyệt đối không ngăn cản, nhưng giờ đã thấy rõ con người thật của ông ta, sao Thượng Quan Nhu có thể cho ông ta thực hiện được ý đồ dễ dàng thế được?

Thượng Quan Nhu lên tiếng: “Nếu tôi không muốn thì sao?”

Giọng của cô ta lạnh đến đỉnh điểm, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như một tảng băng nghìn năm, lạnh đến mức không ai có thể đến gần.

Đôi mắt đầy tơ máu của Thượng Quan Tử Chí nhìn chòng chọc vào Thượng Quan Nhu, nghiến răng nói: “Mày muốn làm trái với di chúc của tiên hoàng có phải không?”