Chương 2334:
“Oành!”
Dương Chấn biết không thể né tránh, chỉ có thể ra chiêu ngăn cản, anh đấm ra một phát, đấu với đòn tấn công của Lưu lão quái.
Nhưng anh dồn sức đối chiến với Lưu lão quái, lại không thể phân thân đi đối phó Diệp Lâm.
“Dương Chấn, chết đi cho tao!”
Diệp Lâm tức giận gầm lên một tiếng, đánh một chưởng lên đầu Dương Chấn.
Anh em Tống Tả và Tống Hữu ở bên cạnh thấy Lưu lão quái và Diệp Lâm cùng tấn công Dương Chấn thì rất lo lắng, nhưng lại bất lực.
“Cậu Chấn!”
Hai người đồng loạt hô to một tiếng, tựa như tiếng hô này mới có thể trút ra được nỗi khó chịu trong lòng bọn họ.
Cao thủ của các gia tộc giàu có đứng xem ở cách đó không xa cũng tỏ vẻ căng thẳng, đặc biệt là mấy thế lực Hoàng tộc có quan hệ mật thiết với Dương Chấn.
“Oành!”
“Oành!”
Hai tiếng va chạm nặng nề liên tục vang lên, đòn thứ nhất là Dương Chấn đấu với Lưu lão quái, còn đòn thứ hai là tiếng công kích của Diệp Lâm đánh lên người Dương Chấn.
“Âm ầm ầml”
Dưới đòn đánh này, một khí thế võ đạo cực kỳ đáng sợ lan tràn ra bốn phương tám hướng, khiến vô số đá vụn bay lên, núi đá dưới chân mấy người Dương Chấn cũng lập tức nứt toác.
Dương Chấn cảm thấy cả cánh tay như sắp đứt lìa, lúc so đấu với Lưu lão quái, một kình khí võ đạo đáng sợ lan tràn ra cả cánh tay theo năm đấm của anh.
Tuy anh có thể mượn Đại Đạo Thiên Diễn Kinh bộc phát ra sức mạnh S Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Tam Cảnh thôi.
Cường độ thân thể của anh thua xa Lưu lão quái và Diệp Lâm.
Nhưng điều khiến Dương Chấn khó chịu nhất cũng không phải là đấu với Lưu lão quái, mà là một đòn kia của Diệp Lâm, đánh rơi một miếng thịt trên bả vai anh.
Vào thời khắc mấu chốt khi nãy, nếu không phải anh hơi tránh né, một đòn đó của Diệp Lâm đã đánh trúng đầu của anh rồi, e rằng đầu của anh cũng sẽ bị Diệp Lâm đánh nát.
Cảm giác đau đớn nóng rát truyền đến từ trên bả vai của Dương Chấn.
Nhưng đây đã là cách ứng phó tốt nhất rồi, đối mặt với đòn tấn công cùng lúc của Lưu lão quái và Diệp Lâm, anh hoàn toàn không có cách tránh né, chỉ có thể nghênh chiến thôi.
Lưu lão quái là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, Dương Chấn hoàn toàn không thể chịu được một đòn trí mạng của lão ta, cho nên chỉ có thể so đấu với Lưu lão quái, sau đó đỡ đòn của Diệp Lâm.
Chiến thuật như thế chỉ khiến Dương Chấn bị thương một chút, chứ không thể lấy mạng anh.
“Cút!”
Dương Chấn giận dữ gào lên một tiếng, đạp lên người Diệp Lâm, người Diệp Lâm lập tức bay ngược ra ngoài như diều đứt dây.
Sắc mặt của Lưu lão quái lạnh lếo, lại đánh xuống một đòn trí mạng, lão ta không ngờ cổ trùng của mình đã hấp thu tinh huyết của Diệp Hoàng, thực lực cũng đã tăng cao, nhưng vẫn không thể gϊếŧ chết Dương Chấn bằng một đòn.
Dương Chấn đã chuẩn bị trước, vào khoảnh khắc vừa đá bay Diệp Lâm, một chân khác đã giãm xuống đất, cả người lùi nhanh về sau như tia chớp.
“Vùi”