Chương 2322:
Lão ta thật sự không nghĩ ra, mình vốn dĩ là cao thủ đứng đầu Hoàng tộc họ Diệp, bây giờ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, không phải nên áp đảo mọi thứ sao?
Nhưng vì sao lão ta đã mạnh như vậy rồi, không chỉ trở thành phiền phức của Diệp Lâm, bây giờ ngay cả một đòn của cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên cạnh Dương Chấn cũng không đỡ được, cứ thế bị đối phương đánh bay?
Lúc này lão ta thật sự vô cùng khó chịu, mãi đến khi ngã xuống đất, cảm giác đau đớn khiến lão ta lấy lại tinh thần.
Mà Tống Hữu vừa đánh bay lão ta hoàn toàn không coi lão ta ra gì, chỉ giải quyết bằng một quyền, sau đó lại tiếp tục hợp tác với Tống Tả, không ngừng tấn công Lưu lão quái.
“Nền tảng võ đạo của mình bị phế rồi!”
Diệp Hoàng vừa giấy giụa định bò dậy, chợt phát hiện trong người không có chút khí thế võ đạo nào, sắc mặt lão ta lập tức cực kỳ khó coi.
Đối với một người luyện võ, không có chuyện nào khiến người ta tuyệt vọng hơn nền tảng võ đạo bị phế cả.
Huống hồ Diệp Hoàng còn là chủ một gia tộc, vừa mới bước vào Siêu Phàm Cảnh không bao lâu, còn định ghi danh sử sách ở Chiêu Châu.
Nhưng bây giờ, nền tảng võ đạo của lão ta bị phế, e răng một người bình thường cũng có thể hạ gục lão ta trong nháy mắt.
Sau khi biết nền tảng võ đạo của mình hoàn toàn bị phế bỏ, sắc mặt Diệp Hoàng tái mét, nhìn về phía Dương Chấn đang giao chiến với Diệp Lâm bằng ánh mắt sắc bén.
Trong mắt lão ta, dù nền tảng võ đạo của mình bị Tống Hữu phế bỏ, nhưng tất cả mọi thứ đều do Dương Chấn gây ra, nếu không vì Dương Chấn dãn hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến, sao nền tảng võ đạo của lão ta có thể bị phế bỏ được?
“Dương Chấn!”
Diệp Hoàng kêu lên một tiếng chói tai, trong tiếng kêu này còn ẩn chứa sự tức giận vô hạn.
Nhưng hoàn toàn không có ai chú ý đến cơn tức của lão ta, lúc này sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào chiến trường, hoàn toàn không ai.rảnh quan tâm đến sống chết của lão ta.
Điều này khiến Diệp Hoàng càng khó chịu hơn, lão ta chợt phun ra một ngụm máu, hơi thở trên người càng yếu đi.
Hai anh em họ Tống vốn dĩ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh ẩn thế, đã từng trải qua chiến đấu sinh tử, một cao thủ Siêu Phàm Cảnh sống trong nhung lụa như Diệp Hoàng hoàn toàn không thể So sánh.
Huống hồ cảnh giới võ đạo của Tống Hữu cũng cao hơn Diệp Hoàng một bậc, một đòn phế bỏ Diệp Hoàng thậm chí còn không tốn chút sức nào, nhanh chóng liên thủ với Tống Tả, tiếp tục đánh nhau với Lưu lão quái.
Khi nãy Lưu lão quái còn thấy vui vẻ vì Diệp Hoàng gia nhập, tuy thực lực của lão ta hơn hẳn Tống Tả và Tống Hữu, nhưng dưới sự phối hợp của hai anh em họ Tống, lão ta chỉ có thể miễn cưỡng áp chế bọn họ thôi. Nếu có người có thể ngăn cản một người bất kỳ trong hai anh em họ Tống, đều sẽ giảm rất nhiều áp lực cho lão ta.
Nhưng lão ta không ngờ rằng Diệp Hoàng vừa gia nhập cuộc chiến đã bị Tống Hữu đánh bay bằng một đòn.
“Vô dụng! Đúng là vô dụng!”
Lưu lão quái cực kỳ tức giận, vừa không ngừng tấn công hai anh em họ Tống vừa nghĩ cách để có thể đánh bại bọn họ.
Lúc trước lão ta suýt chết trong tay Dương Chấn, mối thù này đã trở thành mối thù không đội trời chung, nếu không nhờ Hoàng Tiến cứu lão ta thì lão ta đã chết rồi.
Cho nên lần này sau khi nhận được lời mời của Hoàng tộc họ Diệp, lão ta không chút do dự đồng ý, liên thủ đối phó với Dương Chấn.
Nhưng bây giờ, ngay cả cơ hội để giao thủ với Dương Chấn lão ta cũng không có đã bị hai anh em họ Tống giữ chân, quan trọng là thực lực của bọn họ rất mạnh, lão ta muốn gϊếŧ chết hai người trong khoảng thời gian ngắn là chuyện vô cùng khó.
Dẫu sao đối phương cũng có hai người, nói không chừng còn có thể gϊếŧ chết lão ta nữa.