Dường như Dương Thanh không nghe thấy cô ta nói gì, ung dung bưng một chén trà nóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực ra anh cũng đang rất do dự có nên hỏi Tô San hay không.
Dù thế nào cô ta cũng là bạn thân của Tần Thanh Tâm, anh không muốn vợ mình bị cô ta làm tổn thương.
Thấy Dương Thanh im lặng, Tô San lại nói tiếp: “Tôi muốn xin anh cho nhà họ Tô một cơ hội theo anh tới Yến Đô”.
“Bố cô bảo cô tới xin tôi à?”, Dương Thanh hỏi.
Tô San gật đầu: “Tôi biết bố tôi không giữ vững lập trường nhưng ông ấy được như ngày hôm nay đều là nhờ tính cẩn thận. Đương nhiên cũng có thể nói là ông ấy nhát gan sợ phiền phức”.
“Ông ấy không đủ tin tưởng anh nhưng cũng chỉ vì gia tộc. Hi vọng anh nể tình ông ấy chưa từng làm hại anh, cho ông ấy thêm một cơ hội nữa”.
Dương Thanh không chút do dự lắc đầu: “Tôi không để gia tộc khác thay thế nhà họ Tô ở Giang Bình đã là sự khoan dung lớn nhất”.
“Nể tình tôi cũng không được sao?”, Tô San đỏ mắt hỏi.
Dương Thanh kiên quyết lắc đầu: “Không được!”
Tô San không thuyết phục nữa, tự rót đầy một ly rượu vang rồi uống cạn.
Sau đó cô ta lại uống cạn thêm một ly nữa rồi mới đặt ly xuống.
“Sao tôi có cảm giác anh rất lạnh nhạt với tôi?”, Tô San đột nhiên hỏi.
Dương Thanh nhìn chằm chằm cô ta: “Cô làm ra chuyện quá đáng với tôi như vậy, sao tôi phải nhiệt tình với cô?”
Dương Thanh đang không biết phải nhắc tới chuyện kia thế nào, không ngờ Tô San lại gợi chuyện trước.
Nghe vậy, Tô San sững sờ hỏi: “Tôi làm chuyện gì quá đáng với anh?”
Người đàn bà này rất biết giả vờ.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh hẳn xuống: “Người gửi cho Tâm ảnh chụp của chúng ta là tài khoản phụ của cô phải không?”
Tô San kinh ngạc run lẩy bẩy, không ngờ Dương Thanh biết được.
Nhưng cô ta ngụy trang rất tốt, vội vàng nói: “Rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Ảnh chụp của chúng ta là sao?”
Dương Thanh không lên tiếng, ung dung uống trà.
Đôi mắt sắc bén của anh bỗng quét về phía Tô San như có thể nhìn thấu cô ta, lạnh giọng nói: “Chắc cô vẫn còn nhớ Ngô Vũ của Studio Giai Lệ chứ?”
Lần này, Tô San hoàn toàn sững sờ. Bởi vì Ngô Vũ của Studio Giai Lệ chính là thợ chụp ảnh cô ta thuê chụp mình và Dương Thanh cùng vào khách sạn.
Dương Thanh đã biết Ngô Vũ, chắc chắn cũng biết người thuê anh ta chính là Tô San.
“Tâm vẫn luôn coi cô là bạn thân nhất, sao cô lại đối xử với cô ấy như vậy? Tại sao cô muốn châm ngòi ly gián vợ chồng chúng tôi?”
Dương Thanh không ngừng chất vấn, Tô San cảm thấy áp lực đè nặng như ngọn núi.
Tô San mím chặt môi, đôi mắt long lanh nhìn Dương Thanh, vẻ mặt tủi hổ.
“Bởi vì em thích anh!”
Tô San đột nhiên nói.
Ầm!
Dương Thanh giật nảy mình. Tô San nói thích anh sao?
Sao lại như vậy được?
“Từ lần anh cứu em ở cổng nhà họ Tô, em đã thích anh rồi!”, Tô San nghẹn ngào nói.
“Cả lần em bị đuổi gϊếŧ trêи đường cao tốc tới Yến Đô, anh cũng cứu em!”
“Anh biết không? Em đã định từ bỏ tình cảm sai trái này, nhưng sau nhiều lần được anh cứu, em phát hiện anh đã chiếm lấy cả trái tim em”.
“Em cũng không muốn vì anh mà phá hủy tình bạn với Thanh Tâm, nhưng em rất thích anh, khổng thể quên được!”
Tô San đột nhiên òa khóc.
Lúc này Dương Thanh mới tỉnh ngộ.
Anh được người ta tỏ tình, còn là bạn thân của vợ anh.
Chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra với anh!
“Chắc hẳn cô phải biết tình cảm của tôi và Tâm rất sâu đậm. Để tới được ngày hôm nay, chúng tôi đã phải trải qua bao nhiêu gian nan”.
Dương Thanh nghiêm túc nói: “Chúng ta không có hi vọng gì đâu. Đời này tôi chỉ yêu một mình Tâm”.
“Không cần biết cô nói thật hay giả, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng”.
Nói xong, Dương Thanh dứt khoát đứng dậy rời đi.
Anh không muốn có quan hệ gì người phụ nữ này nữa.
“Dương Thanh!”
Tô San cuống quít đuổi theo túm lấy tay anh.
Dương Thanh cau mày, bực bội hỏi: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Em thích anh, em không cần anh đối xử với em được như Thanh Tâm, chỉ xin anh chia sẻ cho em một chút tình yêu là đủ rồi”.
Tô San bỗng nhiên ôm chặt Dương Thanh, gào khóc nói: “Em nguyện làm người tình của anh, có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì!”
Dương Thanh bỗng thấy mềm lòng, nhưng chỉ là lòng thương hại, không phải yêu thích.
“Tô San, nếu cô đồng ý, chúng ta vẫn có thể làm bạn. Nhưng tôi thật lòng hi vọng cô có thể từ bỏ tình cảm với tôi. Chúng ta không có hi vọng gì đâu!”
Giọng điệu của Dương Thanh mềm mỏng hơn một chút.
Dứt lời, anh quay lưng rời đi.
Nhưng vừa bước tới cửa đã nghe thấy Tô San hỏi: “Anh không muốn biết đêm em đưa anh vào khách sạn, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dương Thanh lập tức dừng bước, quay lại nhìn Tô San, trong mắt hiện lên sát khí mãnh liệt: “Nếu cô dám nói lung tung, tôi sẽ khiến cô mãi mãi không nói được nữa!”
- ---------------------------