Chàng Rể Chiến Thần

Chương 727: Sao lại như vậy?

Tống Hoa Nhã đứng ngay trước mặt Mạc Đông Húc, không ngờ anh ta sẽ tấn công mình.

Cô ta ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, muốn trốn tránh nhưng không sao di chuyển được.

Cô ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn lưỡi dao trong tay Mạc Đông Húc cách mình ngày càng gần.

Trong đầu cô ta chợt thoáng qua từng hình ảnh khi ở bên Mạc Đông Húc.

Nhưng đến tận giờ phút này, cô ta mới tỉnh ngộ. Năm đó Mạc Đông Húc ở bên cô ta không phải vì tình yêu.

Khi hai người yêu nhau, Mạc Đông Húc luôn bóng gió hỏi thăm địa vị của cô ta và gia đình trong nhà họ Tống, còn nghĩ đủ mọi cách lừa cô ta lên giường.

May mắn thay Tống Hoa Nhã chưa từng đồng ý.

“Hoa Nhã cẩn thận!”

Trần Hân Như trợn tròn mắt, chỉ có thể hô to một tiếng nhắc nhở.

Thế nhưng tất cả đều đã quá muộn. Cô ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn lưỡi dao trong tay Mạc Đông Húc sắp đâm vào ngực Tống Hoa Nhã.

Tống Hoa Nhã cũng nhắm mắt hai, nước mắt rơi lã chã.

“Uỳnh!”

Đúng lúc này, cơ thể của Mạc Đông Húc như con diều đứt dây bay ra xa mười mấy mét.

Anh ta bay thẳng ra ngoài hành lang, đâm vào tường rồi ngã lăn ra đất.

Mạc Đông Húc phụt máu, nằm im không nhúc nhích.

Dương Thanh đã ra tay!

Tất cả đều sợ ngây người nhìn Dương Thanh.

Vừa rồi rõ ràng bọn họ đều trông thấy lưỡi dao trong tay Mạc Đông Húc sắp đâm vào người Tống Hoa Nhã, thế nhưng kết quả thật khó tin.

Dương Thanh như một bóng ma lao vọt tới trước người Tống Hoa Nhã đá bay Mạc Đông Húc.

Một cú đá khiến người trưởng thành nặng bảy, tám mươi cân bay ra xa mười mấy mét. Có lẽ bị xe tông cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cho dù Tôn Húc từng chứng kiến sức mạnh khủng bố của Dương Thanh cũng phải hoảng hốt, tim đập dồn dập.

Những người khác đã chết sững.

Tống Hoa Nhã đợi mãi vẫn không nghe thấy tiếng động gì mới hé mắt ra nhìn, thấy mọi người đứng đơ như pho tượng ngơ ngác nhìn Dương Thanh đang đứng chắn trước người mình.

Trông thấy Mạc Đông Húc ngã lăn ra đất ở ngoài hành lang, cô ta mới hiểu, vừa nãy Dương Thanh đã cứu mình.

“Anh Thanh, em vẫn còn sống!”

Tống Hoa Nhã kϊƈɦ động bật khóc: “Em cứ tưởng em chết chắc rồi, đời này không được gặp lại anh nữa! May mà vẫn chưa chết!”

Thấy Tống Hoa Nhã khóc nức nở, Dương Thanh bỗng thấy đau lòng cho cô ta.

“Yên tâm, có anh ở đây, không ai có thể làm hại em!”

Dương Thanh kiên định nói.

Đám bạn học lúc trước xem thường Tống Hoa Nhã, giờ đây trong mắt chỉ còn ghen tỵ.

Có người anh trai lợi hại như Dương Thanh là có thể tung hoành ngang dọc ở Yến Đô.

Đến cả chủ nhà họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng phải quỳ lạy trước mặt Dương Thanh.

“Từ nay về sau, tôi không muốn thấy Mạc Đông Húc nữa, ông hiểu chưa?”

Dương Thanh trấn an Tống Hoa Nhã xong, bỗng nhìn sang Tôn Húc.

Tôn Húc lập tức hiểu ý, vội vàng đáp: “Cậu Thanh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này!”

Dương Thanh không thèm đáp, dứt khoát dẫn Tống Hoa Nhã rời khỏi.

Anh không cần phải hù dọa đám người còn lại nữa, nếu không thật sự sẽ có người sợ tè ra quần.

Đến khi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều rời đi, người trong phòng mới như trút được gánh nặng.

“Anh Thanh bỏ qua cho chúng ta rồi sao?”

Một lúc sau, Dương Tùng mới dè dặt lên tiếng hỏi.

“Chắc là vậy!”, Vương Hoan phức tạp nói.

“Với người cao quý như anh ấy, chúng ta còn chẳng bằng sâu kiến!”, Thượng Hiểu Hà cười khổ.

Trần Hân Như cũng cảm thán, ánh mắt lấp lánh. Cô ta cảm thấy thật may mắn vì không học theo bọn họ nhằm vào Dương Thanh.

“Bất kỳ ai cũng không được để lộ chuyện hôm nay ra ngoài. Nếu không đừng trách tôi đích thân tới tiêu diệt gia tộc các cô các cậu”.

Tôn Húc lườm đám người, lạnh giọng nói.

Nghe vậy, đám Dương Tùng run lẩy bẩy, vội vàng gật đầu cam đoan: “Ông chủ Tôn yên tâm, chúng cháu sẽ không để lộ ra ngoài đâu!”

“Được rồi, mau cút đi!”, Tôn Húc vung tay lên quát.

Đám bạn học của Tống Hoa Nhã mau chóng rời đi.

“Ông là Trần Hạo, chủ nhà họ Trần phải không?”

Trêи đường, Tống Hoa Nhã nói rất nhiều, rõ ràng tâm trạng rất vui vẻ. Chuyện hôm nay tuy nguy hiểm nhưng kết cục rất tốt.

Cô ta vui mừng nhất vì nhìn thấy bộ mặt thật của Mạc Đông Húc, cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Toàn thân khoan kɧօáϊ, không còn gánh nặng.

“Cảm ơn anh Thanh. Nếu không có anh, có lẽ cả đời em cũng không biết mình đã yêu một kẻ khốn nạn! Thậm chí còn đau lòng vì anh ta nhiều năm như vậy”.

Khi Dương Thanh đưa cô ta tới cổng nhà họ Tống, cô ta cảm kϊƈɦ nói.

Dương Thanh cười đáp: “Khúc mắc trong lòng đã giải tỏa được rồi, sau này phải cố gắng mở rộng thị trường nước ngoài cho anh đấy!”

“Anh Thanh yên tâm, em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng!”, Tống Hoa Nhã nghiêm túc nói.

“Muộn rồi, mau về đi!”

Dương Thanh đợi Tống Hoa Nhã đi vào nhà mới quay người lên xe rời đi.

Về đến nhà đã là một giờ sáng.

Lúc ở Dạ Thượng Hoàng Triều, điện thoại của anh liên tục rung nhưng không có tiếng chuông báo tin nhắn. Bây giờ anh mới phát hiện, mình nhận được mười mấy tin nhắn mới.

“Là tin nhắn của Tâm”.

Dương Thanh cười nói. Đến khi mở tin nhắn ra đọc, anh giật mình đứng bật dậy, hoảng hốt hô lên: “Sao, sao lại như vậy?”

- ---------------------------