Nhϊế͙p͙ Giai Giai và Chu Hân vừa rồi còn chỉ trích Dương Thanh, giờ thấy bạn trai của mình bỏ mình ra đi mà không hề do dự, nhất thời đều kinh ngạc đến ngây người.
Sắc mặt Bàng Tiểu Duyệt biến đổi, nắm chặt lấy tay Dương Thanh với sức mạnh lạ thường.
Chỉ có Trương Nhụy không hề có cảm giác mình sắp bị làm nhục, trái lại còn hơi mong chờ.
"Anh Quang, chẳng phải anh mới nói thích em sao? Vừa rồi em dám từ chối, đúng là mắt bị mù rồi. Bây giờ em biết sai rồi, hối hận rồi, anh Quang có thể cho em một cơ hội được hầu hạ anh không?"
Điều làm cho Chu Hân và Nhϊế͙p͙ Giai Giai càng tuyệt vọng hơn là Trương Nhụy tự nhiên giống như nịnh nọt, chủ động đi tới và ép sát cơ thể lên người Thái Quang: "Em là Trương Nhụy, sinh viên năm thứ tư của trường đại học Yến Đô. Chỉ cần anh muốn, sau này em chính là người phụ nữ của anh”.
Thạch Giang, Tiêu Đại Vĩ và cả Lương Vân vừa đi tới cửa đều dừng lại.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy hi vọng.
"Ha ha ha...”
Thái Quang phá lên cười và cười híp mắt nói: "Anh thấy mấy cô bạn này của em hình như không muốn ở lại. Chỉ cần em có thể thuyết phục các cô ấy ngủ cùng anh một đêm, vậy sau này em chính là người phụ nữ của anh!"
Trương Nhụy không hề tức giận khi thấy Thái Quang đa tình, trái lại nói với đám Nhϊế͙p͙ Giai Giai: "Mấy cậu đã nghe anh Quang nói chưa?"
"Nếu ngay cả bạn trai của các cậu đều chẳng quan tâm tới các cậu. Các cậu chẳng còn hy vọng có thể rời khỏi đây đâu. Nếu đã vậy, chẳng bằng ngoan ngoãn đi theo anh Quang”.
"Mình nghĩ anh Quang chắc chắn sẽ không bạc đãi các cậu”.
Trương Nhụy nói xong thì nhìn Thái Quang hỏi: "Đúng vậy không, anh Quang?"
"Ha ha, không sai. Chỉ cần các em theo anh, sau này các em đều là người phụ nữ của anh, anh sẽ đối xử công bằng với tất cả các em”, Thái Quang nói.
Chu Hân và Nhϊế͙p͙ Giai Giai đều giận suýt phát điên, không thể tin nổi người bạn cùng phòng ký túc xá luôn chị chị em em với mình sẽ làm như vậy.
Quan trọng hơn, chuyện ngày hôm nay xảy ra là do cứu Trương Nhụy.
"Trương Nhụy, sao cậu không biết xấu hổ vậy?"
Nhϊế͙p͙ Giai Giai tức giận nói: "Cho dù bọn mình có chết cũng không thể theo anh ta!"
Chu Hân cũng tức giận nói: "Trương Nhụy, cậu thật đê tiện. Bọn tôi vì cứu cậu mới đắc tội với bọn họ. Bây giờ cậu hay rồi, vì lòng hư vinh của mình mà muốn kéo cả bọn tôi xuống nước”.
Trương Nhụy không tức giận mà cười híp mắt nói: "Mình làm vậy chẳng phải là giúp các cậu sao? Dù sao bạn trai của các cậu cũng đâu cần các cậu nữa”.
"Lại nói, mình bảo các cậu ngủ cùng anh Quang một đêm thì chỉ cần ngủ với một người. Nhưng nếu các cậu không muốn, sợ rằng sẽ bị nhiều người luân phiên cưỡng bức đấy?"
Trương Nhụy nói có phần ám chỉ.
Ánh mắt Thái Quang ɖâʍ đãng nói: "Không sai, bây giờ các em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngủ với anh một đêm, hoặc là chờ bị luân phiên cưỡng bức đi. Anh của anh dẫn theo rất nhiều anh em đấy”.
Chu Hân và Nhϊế͙p͙ Giai Giai liếc nhìn đám đàn ông thô lỗ, vạm vỡ phía sau Thái Quang mà suýt khóc.
Nếu thật sự bị những người này luân phiên cưỡng bức, cho dù bọn họ không chết, cũng phải mất nửa mạng nhỉ?
"Mấy đứa chúng mày còn đứng đấy làm gì? Lẽ nào chúng mày muốn xem tao ngủ với bạn gái của chúng mày à? Đương nhiên, nếu chúng mày muốn xem, tao cũng không ngại đâu”, Thái Quang cười híp mắt nói.
Thạch Giang và Tiêu Đại Vĩ làm sao có thể muốn nhìn bạn gái của mình bị này nọ chứ?
"Bọn em đi ngay đây!"
Hai người vừa nói dứt lời đã muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, Dương Thanh vẫn im lặng đột nhiên lạnh lùng nói: "Nếu các anh muốn giữ lại con đàn bà đê tiện kia thì giữ lại cũng được. Nhưng ba cô gái khác sẽ rời đi cùng với tôi!"
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc đến ngây người.
Thạch Giang và Tiêu Đại Vĩ cũng trợn tròn mắt nhìn, hình như không ngờ Dương Thanh sẽ ra mặt cho bạn gái của mình.
Bàng Tiểu Duyệt cũng run rẩy, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Thanh.
Cô ta biết Dương Thanh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, cũng đoán được anh còn là người của gia tộc Vũ Văn. Nhưng anh chỉ là một đứa con rơi, gia tộc Vũ Văn bồi thường tập toàn Nhạn Thanh cho anh đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Nhưng người nhà họ Thái không phải là gia tộc bình thường. Cho dù kém hơn tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nhưng nhà họ Thái lại là bá chủ trong giới giải trí ở Yến Đô.
Có thể nói nửa giang sơn trong làng giải trí ở Yến Đô đều thuộc về nhà họ Thái.
Cho dù là tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám tùy tiện trở mặt với nhà họ Thái.
Cô ta vốn chỉ nhờ Dương Thanh giả làm bạn trai, anh chẳng có lý do phải tiếp tục giúp cô ta, hơn nữa còn đắc tội nhân vật có địa vị lớn như vậy.
Nhϊế͙p͙ Giai Giai và Chu Hân vẫn luôn có thành kiến về Dương Thanh cũng kinh ngạc đến ngây người, trong mắt bọn họ còn có chút cảm động và hối hận.
Bất kể Dương Thanh có thể giúp bọn họ giải quyết được rắc rối hay không, nhưng ít ra anh không để ý tới mâu thuẫn lúc trước, không những giúp Bàng Tiểu Duyệt mà còn bằng lòng giúp cả bọn họ.
"Thằng nhóc, mày làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết đấy!", Thái Quang híp mắt nói với vẻ hung ác.
Trương Nhụy cũng tức giận. Dương Thanh nói vậy, rõ ràng là cố ý ném cô ta lại.
"Anh Quang, không ngờ tên ngu ngốc này muốn tìm chết. Em thấy anh cứ cho hắn được toại nguyện đi. Tốt nhất là ném hắn đi nuôi cá”, Trương Nhụy độc ác nói.
Thái Quang không đáp lại cô ta mà lạnh lùng nói với Dương Thanh: "Tao có thể xem như mày còn trẻ tuổi bốc đồng, lết qua đây ɭϊếʍ sạch giày cho tao, tao có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.
Thái Văn cũng lạnh lùng nhìn Dương Thanh. Hôm nay hắn ta tới đây chỉ để trút giận cho em trai của mình, cho dù phải gϊếŧ chết Dương Thanh, chỉ cần em trai hắn ta vui, hắn ta cũng sẵn lòng.
Dương Thanh không giận còn cười: "Điếc không sợ súng! Tao cũng tha thứ cho sự ngu ngốc của mày, mày cứ giữ lại người phụ nữ bên cạnh, tùy ý hưởng thụ. Tao sẽ dẫn ba cô gái khác đi, như vậy tao có thể tha cho mày”.
"Khốn kiếp, mày muốn chết!"
Thái Văn lập tức nổi giận, vung tay lên: "Đánh gãy hai tay, hai chân của thằng nhóc này cho tao. Tao muốn chơi bạn gái nó ngay trước mặt nó!"
Nhất thời, năm sáu người đàn ông vạm vỡ đồng thời lao về phía Dương Thanh.
Bàng Tiểu Duyệt nhìn thấy cảnh tượng như vậy thật muốn khóc thét: "Dương Thanh, anh không cần để ý tới chúng tôi đâu, mau chạy đi!"
Theo cô ta thấy, rõ ràng bọn họ không có hy vọng bình an vô sự rời khỏi đây.
Nếu đã vậy, vì sao phải liên lụy Dương Thanh?
"Bịch!"
Đối phương đau tới mức mất cảm giác. Dương Thanh đạp một phát, gã đô con bị đạp bay ra chẳng khác nào quả bóng cao su.
Cùng lúc đó, Dương Thanh lại di chuyển. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên, còn chưa kịp phản ứng thì tất cả đám đô con kia đã bay ngược ra ngoài.
Sau khi mỗi người rơi xuống đất, đều lập tức hôn mê.
Giờ phút này, bầu không khí im lặng đến ngạt thở!
Hai anh em Thái Văn và Thái Quang trợn tròn mắt nhìn. Mấy gã đô con này chính là cao thủ của nhà họ Thái. Không ngờ bọn họ không chịu nổi một đòn, thậm chí còn chẳng biết mình bị Dương Thanh đánh bay ra ngoài thế nào.
Tiêu Đại Vĩ, Thạch Giang và Lương vẫn còn đứng ở cửa chưa rời đi, giờ cũng hoàn toàn sốc.
Trương Nhụy càng hoảng sợ hơn. Cô ta run rẩy khi thấy năm sáu gã đô con vừa ngã xuống đất đã gần như lập tức hôn mê.
Mà ba cô gái Bàng Tiểu Duyệt, Chu Hân và Nhϊế͙p͙ Giai Giai trốn sau lưng Dương Thanh cũng kinh ngạc đến ngây người, nhưng ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
- ---------------------------