“Ông chủ Tôn, xem ra ông dễ quên quá, nhục nhã như vậy mà ông cũng nhịn được”.
Lâm Thiên Trạch lắc đầu rồi nói: “Ông chủ Tôn, ông cũng thấy rồi đó, con trai của sếp Điền bị gϊếŧ, chắc chắn sếp Điền sẽ không dễ dàng buông tha cho nhà họ Ngải. Nếu nhà họ Diệp muốn bảo vệ nhà họ Ngải thì chỉ có thể đối đầu với nhà họ Điền”.
“Mà chắc chắn nhà họ Lâm tôi sẽ đứng về phía nhà họ Điền. Bây giờ hai chọi một, phần thắng đang nghiêng về phía tôi. Nếu cộng thêm ông nữa thì là ba chọi một”.
“Ông chủ Tôn, đây là cơ hội duy nhất để ông báo thù, bỏ lỡ rồi thì suốt đời ông sẽ phải sống dưới cái bóng của nó”.
“Tôi xin khuyên ông chủ Tôn nên suy nghĩ kĩ càng thì hơn! Ba gia tộc lớn bắt tay, đừng nói là đối phó một người, dù là bất kỳ gia tộc nào trong số tám gia tộc lớn ở Yến Đô, đâu ai có thể làm đối thủ của chúng ta?”
Lâm Thiên Trạch cười khuyên.
Lần này Tôn Húc bắt đầu do dự phân vân.
Giống như những gì Lâm Thiên Trạch nói, từ lần quỳ xuống xin Dương Thanh tha cho, ông ta luôn ám ảnh về việc đó. Nếu không mượn sức của các thế lực bên ngoài, ông ta không thể báo thù được.
Hôm nay nhà họ Lâm, nhà họ Điền đều ở đây, nếu cộng thêm nhà họ Tôn, ba gia tộc lớn bắt tay nhau, đúng là cơ hội của ông ta.
Bây giờ ông ta chỉ lo về Dương Thanh mà thôi, cuối cùng cậu ta là ai?
Nếu chỉ là một người có chút sức mạnh thì thôi nhưng quan trọng là người bạn có địa vị cao của ông ta lại không tra được lai lịch của Dương Thanh.
Chỉ có thể chứng minh rằng lai lịch của Dương Thanh cực lớn nên mới giấu được thông tin năm năm đó.
“Ông chủ Tôn, tốt nhất ông hãy suy nghĩ kỹ!”
Diệp Mạn lạnh lùng nói.
Nếu nhà họ Tôn cũng gia nhập vào phe phái nhà họ Lâm và nhà họ Điền thì áp lực lên bà ta sẽ lớn hơn rất nhiều.
Hôm nay bà ta đến đây là vì muốn làm chút chuyện cho Dương Thanh, mong sớm ngày được Dương Thanh và Tần Thanh Tâm thông cảm, từ đó được nhận lại con mình.
Từ đầu đến cuối Dương Thanh đều không nói gì, anh chỉ lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Chỉ khi gặp nguy hiểm thì mới biết ai thật lòng với mình.
Điền Hoa cũng không nói gì nữa, từ cuộc đối thoại giữa Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc, ông ta có thể xác định rằng lúc ở nhà họ Diệp, Tôn Húc từng phải chịu mối nhục quỳ xuống cầu xin.
Đồng thời ông ta cũng cực kỳ ngạc nhiên, rốt cuộc là ai mà lại làm chủ của một gia tộc lớn ở Yến Đô phải quỳ xuống xin tha?
Là chàng trai trẻ đó à?
Điền Hoa vô thức nhìn sang Dương Thanh.
Điều là ông ta thấy kinh ngạc là trong ánh mắt của Dương Thanh không hề lo lắng, chỉ yên lặng quan sát.
Tuýp người này, một là không hề sợ hãi, hai là diễn quá giỏi.
So ra thì ông ta sẵn sàng tin rằng Dương Thanh không hề sợ hãi.
Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai mà lại làm Tôn Húc sợ hãi đến thế? Ông ta cảm giác rằng Diệp Mạn cũng đến đây vì Dương Thanh.
“Lâm Thiên Trạch, ông muốn thế nào đó là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi!”
Cuối cùng Tôn Húc cũng hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Ông có tư cách gì đòi đấu với cậu Thanh?”
Nụ cười trêи mặt Lâm Thiên Trạch cứng đờ, không thể tin nổi.
Tính ra chắc hẳn người mà Tôn Húc hận nhất là Dương Thanh, dù gì chàng trai trẻ này cũng ép ông ta phải quỳ xuống xin tha.
Nhưng hôm nay Tôn Húc lại từ bỏ cơ hội báo thù tuyệt vời như vậy, ngược lại còn khinh thường Lâm Thiên Trạch ngay trước mặt mọi người, nói ông ta không có tư cách đấu với Dương Thanh.
Cuối cùng Diệp Mạn cũng thở phào nhẹ nhõm, bà ta lo rằng nhà họ Tôn cũng gia nhập vào phe bên kia, nếu thế thì bà ta sẽ không đối phó nổi.
“Tôn Húc, ông có biết ông đang nói gì hay không?”
Sau khi ngơ ngác một lúc, Lâm Thiên Trạch phẫn nộ.
Tôn Húc từ chối bắt tay thì thôi đi nhưng tại sao phải nói rằng ông ta không có tư cách đấu với Dương Thanh, rõ ràng là đang nịnh bợ cậu ta.
“Chẳng lẽ tôi nói chưa rõ à? Tôi nói, ông không có tư cách đấu với cậu Thanh”.
Tôn Húc nhấn mạnh từng chữ, sau đó vung tay lên to giọng: “Hôm nay ai dám xúc phạm cậu Thanh thì người đó là kẻ thù của nhà họ Tôn tôi!”
Lúc này, tất cả mọi người đều sợ ngây ra, Tôn Húc là chủ của gia tộc nằm trong số tám gia tộc lớn ở Yến Đô, nhưng ông ta lại lấy lòng một chàng trai trẻ.
Đám người nhà họ Ngải tròn mắt nhìn, lòng thì đang hối hận điên cuồng.
- ---------------------------