CHƯƠNG 570: LĂN KHỎI NƠI NÀY
Tống Hoa Vĩ trợn mắt há to miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Cao thủ mà anh phải trả một cái giá đắt mới có thể mời đến, đã giúp anh chiến thắng Tống Hoa Đồng và Tống Hoa Nghĩa ba năm liên tiếp, chỉ cần năm nay lại thắng lần nữa là có thể được xác nhận trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống.
Nhưng bây giờ, A Sử đã chết, bị người của Tống Hoa Nghĩa gϊếŧ chết.
Vậy chẳng phải là Tống Hoa Nghĩa đã thắng sao?
Tống Hoa Đông đã chết, một nửa sản nghiệp trong tay anh ta chỉ có thể giao cho Tống Hoa Nghĩa, mà anh thua, cũng phải giao ra gần một nửa sản nghiệp.
Vì thế, số công ty trong gia tộc mà Tống Hoa Nghĩa khống chế lập tức hơn xa anh.
Nghĩ đến đây, đầu óc anh vô cùng hoảng sợ, không thể chấp nhận sự thật trước mắt: “Không! Chuyện này là không thể nào! Tôi tuyệt đối sẽ không để Tống Hoa Nghĩa thực hiện được!”
Ánh mắt của anh dần trở nên dữ tợn.
Mà bên kia, hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hồng Liên sau khi đờ đẫn một lúc, lập tức kích động ôm lấy nhau: “Anh, chúng ta thắng! Chúng ta thắng rồi!”
“Ha ha, không sai, chúng ta thắng!”
Tống Hoa Nghĩa cũng cười to nói.
Trong mắt hai anh em đều đong đầy nước mắt, từ nhỏ đã không được gia tộc bồi dưỡng, lần này thắng lợi, cuối cùng bọn họ cũng không cần lo bị gia tộc vứt bỏ nữa.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Dương Chấn đã đi xuống lôi đài.
Nếu không phải muốn giúp đỡ hai anh em này, sao anh có thể lên lôi đài được?
Đối với anh, chỉ cần thắng người của Tống Hoa Vĩ là được, anh sẽ không tiếp tục tham gia thi đấu.
“Anh Dương, cảm ơn anh!”
Thấy Dương Chấn về, Tống Hoa Nghĩa vô cùng biết ơn nói.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng bội phục Dương Chấn, chuyện này cũng làm anh càng thêm xác định, Dương Chấn chắc chắn có thân phận không tầm thường trong quân đội.
Loại người này, chắc chắn không phải người mà nhà họ Tống có thể đắc tội nổi.
“Anh Dương, cảm ơn anh!” Tống Hồng Liên cũng đỏ mắt, biết ơn nói.
Dương Chấn không để ý lắm cười cười: “Xem như tôi cũng không phụ lòng mong đợi của hai người.”
“Tống Hoa Nghĩa!”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy tức giận vang lên.
Lúc này Tống Hoa Vĩ đã không còn dáng vẻ lịch sự nho nhã như lần đầu tiên Dương Chấn nhìn thấy nữa?
Bây giờ vẻ mặt anh ta vô cùng dữ tợn, quanh người toàn là khí thế hung ác.
Tống Hoa Nghĩa nhíu mày: “Sao nào? Anh cả không phục sao?”
“Phục! Sao tôi lại không phục được! A Sử bị gϊếŧ cũng là vì ông ta không giỏi bằng người khác!”
Tống Hoa Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng cho dù cậu thắng thì sao chứ? Tống Hoa Đông bị người của cậu gϊếŧ chết, tôi đang rất mong đợi, không biết sau khi cậu về gia tộc sẽ gặp phải trừng phạt như thế nào đây!”
Tống Hoa Nghĩa luôn không muốn nghĩ về vấn đề này, bây giờ Tống Hoa Vĩ nhắc đến, mặt anh cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Nếu như là lúc trước, anh sẽ lo lắng cho Dương Chấn, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Chấn thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ rồi, anh lại lo lắng cho nhà họ Tống.
Dương Chấn có thực lực như thế này, chắc chắn cũng là một trong những người đến gần trung tâm quyền lực nhất trong quân đội, hơn nữa Tống Hoa Nghĩa còn biết, Dương Chấn đi biên giới phía Bắc.
Biên giới phía Bắc vốn là biên giới có thực lực mạnh nhất trong bốn biên giới lớn nhất nước Cửu Châu, nghe đồn người thủ hộ biên giới phía Bắc có quyền thế ngập trời.
Chỉ sợ dù là Hoàng chủ của Hoàng tộc Cửu Châu, đứng trước mặt người thủ hộ biên giới phía bắc, cũng phải nể mặt người đó vài phần.
Chắc chắn Dương Chấn là người của người thủ hộ biên giới phía Bắc, nếu nhà họ Tống thật sự muốn không chết không ngừng với Dương Chấn, có khi nào sẽ dẫn người thủ hộ biên giới phía Bắc ra hay không?
Đến lúc đó, đừng nói là nhà họ Tống, cho là Yên Đô Bát Môn hợp tác với nhau cũng chẳng là gì cả.
“Tống Hoa Đông bị gϊếŧ là do anh ta gieo gió gặt bão, nếu không phải anh ta muốn gϊếŧ anh Dương trước thì sao lại bị anh Dương gϊếŧ chứ?”
Tống Hoa Nghĩa tức giận nói: “Anh Dương là bạn của tôi, cũng chính là bạn của nhà họ Tống, anh đừng có đặt điều gây xích mích!”
“Bạn?”
Tống Hoa Vĩ cười khẩy: “Tống Hoa Đông là dòng chính của nhà họ Tống, người dám gϊếŧ dòng chính của nhà họ Tống mà cũng xứng để làm bạn của nhà họ Tống sao?”
“Cậu cứ chờ nhà họ Tống xử lý đi! Chờ anh bạn này của cậu chết rồi, tôi cũng muốn xem thử, cậu còn làm được trò trống gì?”
Tống Hoa Vĩ nói năng đầy đe dọa.
“Đời thứ ba của nhà họ Tống, ngoại trừ hai người con vợ cả các anh, còn có người thứ ba không?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.
Tống Hoa Nghĩa sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Chỉ có hai người chúng tôi!”
Dương Chấn gật đầu, đột nhiên nhìn Tống Hoa Vĩ nói: “Gϊếŧ một người là gϊếŧ, gϊếŧ hai người cũng là gϊếŧ, nếu tôi gϊếŧ chết anh ta luôn, vậy có phải đời thứ ba của nhà họ Tống đã không còn ai tranh quyền đoạt thế với anh nữa rồi đúng không?”
Nói xong, Dương Chấn lại nhìn Tống Hoa Nghĩa.
Tống Hoa Nghĩa ngây ngẩn, Dương Chấn đang nghiêm túc sao?
Tống Hoa Vĩ chỉ cảm thấy cơ thể lạnh thấu xương, nghĩ đến lúc nãy Dương Chấn chỉ đấm một đấm đã hạ gục A Sử ngay lập tức, anh cảm thấy cơ thể xụi lơ.
“Anh Dương, xin anh cho tôi chút mặt mũi, tha cho anh ta một lần!” Tống Hoa Nghĩa đột nhiên nói, trong mắt có chút không nỡ.
Tống Hoa Vĩ sợ hãi lo âu nói: “Tống Hoa Đông là gieo gió gặt bão, anh gϊếŧ anh ta, có lẽ nhà họ Tống còn sẽ tha cho anh một lần, nhưng nếu anh gϊếŧ tôi, nhà họ Tống chắc chắn sẽ không tha cho anh.”
Dương Chấn nhẹ nhàng nhưỡng mày: “Anh tưởng tôi sợ nhà họ Tống à?”
Mặt Tống Hoa Vĩ lập tức cứng đờ, không dám nói thêm câu nào, mà lại nói với Tống Hoa Nghĩa: “Tống Hoa Nghĩa, cậu hiểu rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi chết.”
“Im ngay!”
Tống Hoa Nghĩa gầm lên.
Anh biết Dương Chấn ghét bị đe dọa, Tống Hoa Vĩ lại cứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hết lần này đến lần khác, vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
“Cũng không phải không thể tha cho anh, anh lập tức cút ra khỏi đây, tôi tạm thời sẽ không gϊếŧ anh!” Dương Chấn đột nhiên nói.
Tống Hoa Vĩ sửng sốt, vội vàng nói: “Được, tôi cút đi ngay!”
Nói xong, anh xoay người định bỏ đi.
“Tôi bảo anh lăn, nếu anh không hiểu rõ ý nghĩa của từ “cút” thì có thể tra Google.” Dương Chấn lạnh lùng nói.
Lúc này Tống Hoa Vĩ mới phản ứng kịp, Dương Chấn bảo anh lăn ra ngoài.
Xung quanh có mấy ngàn người xem, trong đó có rất nhiều người ở Yên Đô, nếu anh thật sự lăn cun cút ra ngoài, sau này làm sao còn có mặt mũi lăn lộn ở Yên Đô nữa chứ?
Chỉ sợ đến cả nhà họ Tống cũng sẽ không cho anh nhận chức vụ quan trọng nữa nhỉ?
Dù sao nếu để một người làm nhà họ Tống mất sạch mũi nhận vị trí người thừa kế đời thứ ba, vây chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
Tống Hoa Nghĩa cũng lập tức phản ứng lại, Dương Chấn làm thế là vì muốn Tống Hoa Vĩ mất sạch mặt mũi, làm nhà họ Tống không cho anh ta đảm nhiệm vị trí quan trọng nữa.
Nếu không có người cạnh tranh là Tống Hoa Vĩ, người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống chỉ còn thể do anh kê thừa.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tống Hoa Nghĩa đầy vẻ biết ơn.
Anh đã cảm thấy rất quá đang khi xin Dương Chấn đừng gϊếŧ Tống Hoa Vĩ, nếu lại khuyên Dương Chấn nữa, vậy thì sẽ rất không biết điều.
“Anh bảo tôi lăn cút ra ngoài?”
Tống Hoa Vĩ ngẩn người một lúc, đỏ mắt nói: “Anh đừng có quá đáng!”
“Trong mười giây, nếu anh không cút thì tôi cũng chỉ có thể gϊếŧ chết anh, anh biết mà, tôi gϊếŧ người dễ dàng như gϊếŧ chết một con kiến vậy.”
Dương Chấn lạnh lùng nói.
Cuối cùng Tống Hoa Vĩ cũng ý thức được, Dương Chấn thật sự dám gϊếŧ chết anh, lúc này có rất nhiều người đang nhìn anh, chuyện này làm anh có cảm giác sống không bằng chết.
Thân là cậu cả nhà họ Tống, có khi nào anh phải chịu sỉ nhục như vậy chứ?
Dương Chấn bảo anh cút ra ngoài, đây là đang chà đạp lòng tự tôn của anh dưới lòng bàn chân.
“Được, tôi lăn!”
Cuối cùng Tống Hoa Vĩ cũng thỏa hiệp, so với mất mạng thì anh thà không cần tự tôn.
“Trời đất ơi! Cậu cả nhà họ Tống đang làm gì đấy?”
“Anh ta đang lăn? Định lăn ra khỏi đây?”
“Rốt cuộc cao thủ trẻ tuổi kia đã nói gì với anh ta, vậy mà lại có thể làm cậu cả nhà họ Tống cao quý tự cao kia lăn ra khỏi đây như một con chó thế?”
Những người xem không nghe được Dương Chấn và Tống Hoa Vĩ đã nói cái gì, chỉ biết Dương Chấn nói vài câu gì đó, sau đó Tống Hoa Vĩ lập tức lăn khỏi nơi này.