CHƯƠNG 566: Kɧıêυ ҡɧí©ɧ NHÀ HỌ TỐNG
Sau giây phút ngơ ngác ngắn ngủi, hiện trường trở nên hoàn toàn bùng nổ, ai nấy đều hoan hô hò hét, giọng nói vang vọng cả hội trường.
Sắc mặt Tống Hoa Đông hoàn toàn ngơ ra, cường giả mà anh ta mang theo, nói sẽ giúp anh ta giành được top ba, sao lại bị đánh bại rồi?
Quan trọng là, còn bại đến thê thảm như vậy.
Trước mặt Dương Chấn, dường như không có chút lực hoàn trả nào.
Hai cường giả trên võ đài nhìn nhau một cái rồi đồng thời tuyên bố từ bỏ.
Cuộc chiến quán quân hàng năm, không có top hai top ba, chỉ có top một.
Giờ đây thực lực mạnh mẽ mà Dương Chấn thể hiện ra đã hoàn toàn đánh gục bọn họ trong giây lát, cho dù bọn họ có thắng tất cả mọi người, cũng không thể nào đánh bại được Dương Chấn.
Nếu đã như vậy, sao phải tiếp tục chiến đấu nữa chứ?
“Nếu cậu đã muốn gϊếŧ tôi, vậy tôi gϊếŧ cậu, nhà họ Tống cũng không trách tôi được đâu nhỉ?”
Dương Chấn đột nhiên lên tiếng nói, lúc nhìn Tống Hoa Đông thì giống như đang nhìn một người chết vậy.
Những người đứng nhìn xung quanh đều ngơ ra, rất nhiều người biết thân phận của Tống Hoa Đông, Dương Chấn lại dám gϊếŧ anh ta?
Tống Hoa Nghĩa cũng có chút lo lắng, sống chết của Tống Hoa Đông không liên quan gì đến anh ta, nhưng Dương Chấn là do anh ta đưa tới, nếu thật sự gϊếŧ chết Tống Hoa Đông, anh ta cũng sẽ bị liên lụy.
“Cậu Dương, nếu con chó của nó đã chết rồi, cho dù có gϊếŧ nó thì cũng vô dụng thôi.” Tống Hoa Nghĩa vội nói.
Dương Chấn không để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Tống Hoa Đông.
Đối với bất cứ ai muốn mạng của anh, trước nay anh đều không mềm lòng nương tay.
Ban nãy, tự Tống Hoa Đông không cẩn thận va phải Dương Chấn mà đã muốn mạng của Dương Chấn, loại người này sống cũng chỉ lãng phí không khí.
Chỉ thấy sát khí càng lúc càng dày đặc trong ánh mắt của Dương Chấn.
Tống Hoa Đông không khỏi run rẩy toàn thân, lúc này anh ta có cảm giác như bị dã thú nhìn trúng, đến việc động đậy cũng không dám, dường như chỉ cần khẽ động đậy là sẽ bị dã thú xé nát vậy.
“Vị này, thật sự xin lỗi, tôi thay em ba của tôi xin lỗi anh, mong anh đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho nó một mạng!”
Lúc này, một bóng dáng trẻ trung bước tới, phía sau còn có một trung niên mặc một chiếc áo vải bố.
Câu nói này của anh ta cũng đã tỏ rõ quan hệ giữa anh ta và Tống Hoa Đông.
Tống Hoa Đông gọi Tống Hoa Nghĩa là anh hai, người thanh niên trước mắt này lại gọi Tống Hoa Đông là em ba, thân phận của anh ta cũng qua đó được làm rõ.
“Anh cả, cứu em!”
Tống Hoa Đông thấy thanh niên này thì gần như sắp khóc, vội kêu cứu.
“Anh cả!”
Tống Hoa Nghĩa cũng tiến tới, chào hỏi một tiếng.
Đối phương không hề đáp lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn Dương Chấn, hiển nhiên là đang đợi đáp án của Dương Chấn.
Dương Chấn không hề vội vã ra tay, mà híp mắt nhìn người thanh niên này, anh ta nhìn có vẻ mới ba mốt, ba hai tuổi, khí chất phi phàm, người trung niên phía sau còn tỏa ra một hơi thở mạnh mẽ, hiển nhiên là một cao thủ.
Lúc này, võ đài của club Hoàng Kim vẫn được tiếp diễn, không có ai nhúng tay vào chuyện này, dường như mọi thứ đều không liên quan đến cuộc thi trên võ đài.
“Tống Hoa Vĩ, con trưởng đời thứ ba nhà họ Tống!”
“Nghe nói, cho đến trước mắt, anh ta là người có khả năng lớn nhất trở thành người thừa kế.”
“Đã liên tiếp ba năm rồi, người của anh ta đều giành được top ba của club Hoàng Kim.”
“Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lần này, người của anh ta vẫn có thể tiến vào top ba, còn anh ta, cũng rất có thể sẽ trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống trong năm nay.”
Rất nhiều người đã nhận ra thân phận của Tống Hoa Vĩ, thấp giọng bàn luận.
“Hoa Nghĩa, còn không giới thiệu vị này cho anh?” Tống Hoa Vĩ đột nhiên nói.
Lúc này Tống Hoa Nghĩa mới tỉnh táo lại, vội nói: “Anh cả, đây là bạn của em, Dương Chấn.”
Sau đó lại giới thiệu với Dương Chấn: “Cậu Dương, đây là anh cả của tôi, Tống Hoa Vĩ!”
“Cậu Dương, cậu tha cho em ba tôi một mạng, xem như tôi nợ cậu một ân tình, sau này ở Yên Đô, bất kể là chuyện gì đều có thể tới tìm tôi.” Tống Hoa Vĩ kiêu ngạo nói.
Nói xong, không đợi Dương Chấn, anh ta đã dặn dò người trung niên phía sau: “Đưa Hoa Đông rời đi!”
“Vâng!” Người trung niên vội tiến lên.
Chỉ là, ông ta còn chưa bước đến trước mặt Tống Hoa Đông, Dương Chấn đã dẫn trước ông ta một bước xuất hiện trước mặt Tống Hoa Đông, nhìn Tống Hoa Đông với vẻ đùa cợt nói: “Em ba anh muốn gϊếŧ tôi, anh lại dùng ân tình để đổi lấy một mạng của cậu ta?”
“Không phải cậu đã gϊếŧ võ sĩ của nó rồi sao?” Tống Hoa Vĩ vẫn rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
“Nếu tôi là một người bình thường, e là đã bị em ba của anh gϊếŧ chết rồi nhỉ?”
“Lúc cậu ta muốn gϊếŧ tôi, anh không xuất hiện, lại nhất quyết đợi đến lúc tôi muốn gϊếŧ cậu ta, anh mới xuất hiện.”
“Bây giờ lại bảo tôi tha cho cậu ta một mạng, anh thấy hợp lí không?”
Dương Chấn híp mắt cười hỏi.
Phong độ của Tống Hoa Vĩ có bất phàm đến mức nào đi chăng nữa, lời này của Dương Chấn cũng khiến anh ta không khỏi nhíu mày lại.
“Vậy cậu Dương muốn như thế nào? Mới chịu tha cho em ba tôi một mạng?”
Tống Hoa Vĩ cũng cảm giác được, lai lịch của Dương Chấn bất phàm, thấp giọng hỏi.
“Đối với bất cứ ai muốn gϊếŧ tôi, hoặc là gϊếŧ được tôi, hoặc là, bị tôi gϊếŧ!”
Dương Chấn vô cùng lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, Dương Chấn tiến lên một bước, một trên giẫm trúng l*иg ngực Tống Hoa Đông.
“Anh cả, cứu em!”
Cảm nhận được sức mạnh trên bàn chân của Dương Chấn, Tống Hoa Đông cuối cùng cũng biết, Dương Chấn thật sự dám gϊếŧ anh ta, lập tức thấy sợ hãi không thôi.
“Thả nó ra!”
Ánh mắt Tống Hoa Vĩ tràn đầy phẫn nộ và lửa giận, anh ta lạnh lùng nói.
“Nếu không thì sao?”
Dương Chấn cười, rồi bàn chân vừa giẫm lên l*иg ngực Tống Hoa Đông ban nãy, lại đột nhiên đổi vị trí, giẫm thẳng lên đầu anh ta.
“Aa… anh cả cứu em… cứu em…”
Tống Hoa Đông đau đớn kêu gào.
Sắc mặt Tống Hoa Vĩ khó coi đến cực điểm, Dương Chấn là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta.
“Cậu Dương, xem như tôi cầu xin anh, tha cho nó một mạng đi!” Tống Hoa Nghĩa cũng sốt ruột, vội cầu xin.
Nếu gϊếŧ Tống Hoa Đông, nhà họ Tống và Dương Chấn sẽ dây dưa không dứt mãi với nhau.
Đây là điều mà anh ta không muốn nhìn thấy.
Tống Hồng Liên cũng ngơ ra, tuy lo lắng, nhưng lại không có suy nghĩ muốn Dương Chấn bỏ qua cho Tống Hoa Đông, theo cô ta thấy, Tốn Hoa Đông ức hϊếp Tống Hoa Nghĩa lâu như vậy, chết cũng là đáng đời.
Ánh mắt cô ta nhìn Dương Chấn vô cùng nóng bỏng.
Chỉ có người đàn ông như vậy mới là người mà cô ta luôn muốn có.
Rất nhiều khán giả đã hoàn toàn từ bỏ xem thi đấu trên võ đài mà quay sang nhìn Dương Chấn, thi đấu trên võ đài so với việc Dương Chấn và nhà họ Tống đối đầu với nhau, hiển nhiên là vế sau càng thú vị hơn.
“Tôi cược ba mươi tỉ, người thanh niên này không dám gϊếŧ Tống Hoa Đông!”
“Tôi cược chín mươi tỉ, người thanh niên này dám gϊếŧ Tống Hoa Đông!”
“Tôi cược một trăm năm mươi tỉ, người thanh niên này sẽ bị người của Tống Hoa Vĩ gϊếŧ!”
… Thậm chí còn có người đã bắt đầu cá cược xem Dương Chấn có dám gϊếŧ Tống Hoa Đông hay không nữa.
“Cậu phải hiểu rõ, nhà họ Tống là một trong số Yên Đô Bát Môn, một khi huyết mạch chính bị gϊếŧ, cậu sẽ phải đối diện với điều gì.” Tống Hoa Vĩ nghiêm giọng nói, ánh mắt toàn là vẻ uy hϊếp.
Dương Chấn lại chỉ mỉm cười, bàn chân vẫn giẫm lên đầu Tống Hoa Đông nãy giờ lại đột nhiên cọ xát.
Dưới tầm mắt của tất cả mọi người, đầu của Tống Hoa Đông ma sát thân mật với mặt đất.
Ma sát!
Rồi lại ma sát!
Những người biết thân phận của Tống Hoa Đông đều cảm thấy Dương Chấn đã điên rồi, lại dám ngược đại người nhà họ Tống trước mặt tất cả mọi người, đây có phải là đang tìm chết hay không?
Cả hội trường đều là tiếng kêu đau đớn của Tống Hoa Đông.
“Aa, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin anh tha cho tôi một mạng, sau này anh chính là ông lớn của tôi, nơi nào có anh, tôi sẽ vòng đường khác mà đi!” Tống Hoa Đông hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu khóc lóc kêu gào cầu xin.
Sắc mặt Tống Hoa Vĩ khó coi đến cực điểm, lời cầu xin của Tống Hoa Đông đã làm mất hết mặt mũi của anh ta, cũng làm mất hết thể diện của cả nhà họ Tống.
“Tiếc là, trên thế giới này không có thuốc hối hận.”
Sắc mặt Dương Chấn cảm khái, nói.
Vừa dứt lời, chân anh đột nhiên di chuyển khỏi đầu của Tống Hoa Đông, mọi người đều tưởng rằng anh sắp tha cho anh ta rồi.
Tống Hoa Đông vội đứng dậy chạy về phía Tống Hoa Vĩ.
“Ầm!”
Chỉ là anh ta chưa đi được bao xa, lưng như bị một vật nặng tông phải, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cơ thể Tống Hoa Đông bay ra xa vài mét.
Người vẫn còn ở trên không trung mà máu đã phun ra, lúc anh ta rơi xuống đất đã hoàn toàn bất động.
“Chết rồi?”
Một lúc lâu sau mới có người tỉnh táo lại từ cơn chấn động, gương mặt ngơ ngác nói.
Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa lập tức cứng nhắc, tỏ vẻ không thể tin nổi.
Đôi mắt Tống Hồng Liên cũng tràn ngập vẻ sợ hãi, đưa tay lên che miệng mình, chỉ sợ sẽ kêu ra thành tiếng.
Còn gương mặt anh tuấn kia của Tống Hoa Vĩ đã hoàn toàn bị sự giận dữ che phủ, gϊếŧ Tống Hoa Đông trước mặt anh ta, đây không phải chỉ là kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta nữa, mà là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả nhà họ Tống.
Nếu không khiến Dương Chấn trả giá, anh ta không thể nào giải thích với gia tộc được.