CHƯƠNG 537: NGƯỜI HÈN HẠ
Giờ này khắc này, Tôn Húc có loại xúc động muốn xoay người bỏ chạy.
Vốn dĩ ông ta nhát như chuột, nhất là sau khi đã thấy thực lực kinh khủng của Mã Tuân, chuyện ngày đó giống như là một cơn ác mộng muốn xua đi cũng không được, thỉnh thoảng xuất hiện trong ký ức của ông ta.
“Cậu là ai?”
Đúng lúc này, Điền Hoa bỗng nhiên nhìn về phía Dương Chấn, lạnh lùng hỏi.
Khi ông ta dẫn người xuất hiện ở nhà họ Ngải, đã nhìn thấy Dương Chấn, dù sao người của nhà họ Ngải vốn là cố ý muốn thoát khỏi quan hệ với Ngải Lâm, chỉ có mỗi Dương Chấn đứng chung một chỗ với Ngải Lâm và Mã Tuân.
Ông ta không muốn chú ý đến Dương Chấn cũng không được, ông ta cảm thấy lời Dương Chấn vừa mới nói vô cùng cuồng vọng, lại dám tuyên bố muốn gϊếŧ Tôn Húc.
Quan trọng là, khi Tôn Húc nhìn thấy Dương Chấn lại còn có dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Vẻ mặt Dương Chấn không thay đổi nhìn Điền Hoa, bình tĩnh nói: “Tôi là ai, ông không cần biết, chỉ cần biết, đắc tội tôi, không phải là chuyện tốt.”
Lông mày Điền Hoa nhíu lại càng chặt, cảm giác đầu tiên của ông ta, cũng không phải là Dương Chấn cuồng vọng, mà là cảm nhận được áp lực rất lớn từ trên người Dương Chấn.
Thân là người thừa kế nhà họ Điền, khí tức của ông ta mạnh mẽ dường nào, nhưng ở trong mắt người trẻ tuổi này, ông ta không nhìn thấy mảy may chút e ngại nào, trong hai con mắt giống như là một vực sâu yên tĩnh.
Người nhà họ Ngải đều sợ ngây người, bọn họ biết Mã Tuân rất mạnh, lại vẫn luôn đi theo sau lưng Dương Chấn, thái độ còn vô cùng cung kính, nhưng không nghĩ tới ngay cả người thừa kế nhà họ Điền, Dương Chấn cũng dám đối đầu trước mặt mọi người.
“Cậu nhóc, cậu đây là đang uy hϊếp tôi à?”
Điền Hoa cũng không khinh thường Dương Chấn, mà là lạnh giọng hỏi.
“Tôi chỉ đang cảnh cáo!” Dương Chấn mở miệng.
Dứt lời, không nhìn Điền Hoa nữa, mà nhìn về phía Tôn Húc đã sớm sợ mất mật, nhàn nhạt nói: “Hiện tại dẫn người rời khỏi đây, chuyện hôm nay tôi có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
Thân thể Tôn Húc không khỏi run lên, cũng không trả lời, nhưng người ở trong cuộc, ai cũng nhìn ra sự sợ hãi từ trong mắt Tôn Húc.
“Rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai? Chỉ mới mấy câu đã có thể dọa gia chủ của một gia tộc trong Yên Đô Bát Môn.”
“Tôi có loại ảo giác, giống như cậu ta căn bản không đặt những gia chủ của Yên Đô Bát Môn này ở trong mắt.”
“Ai biết được? Ngay cả bạn trai Ngải Lâm mạnh như vậy cũng vô cùng cung kính với cậu ta nên địa vị của cậu ta chắc chắn không nhỏ.”
Lúc này tất cả người nhà họ Ngải đều thấp giọng bàn luận, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Dương Chấn, chỉ biết là Mã Tuân vẫn luôn đi theo bên cạnh Dương Chấn, về phần thân phận thật sự của Dương Chấn, bọn họ cũng không rõ lắm.
Ngải Minh Húc chỉ cảm thấy có loại cảm giác như đang nằm mơ, Tôn Húc sợ Dương Chấn, biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
Một người trẻ tuổi mà ngay cả một trong những gia chủ của Yên Đô Bát Môn cũng sợ hãi, rốt cuộc là ai?
Trong đầu của ông ta, chợt nhớ tới lúc Ngải Xuyên rời đi đã nói: “Ông nhất định sẽ hối hận!”
Ông ta có hối hận không?
Lúc nhìn thấy Diệp Mạn nói Ngải Lâm là con gái nuôi của bà ta trước mặt mọi người, còn vì Ngải Lâm mà đối đầu với nhà họ Điền, ông ta đã hối hận.
Dù sao trước lúc đó, ông ta muốn gả Ngải Lâm cho con trai ngốc của Tôn Húc để nhà họ Tôn đến trợ giúp cho mình.
So sánh mà nói, Diệp Mạn đáng tin cậy hơn nhiều so với Tôn Húc.
“Tôi… tôi, hôm nay tôi đến, cũng không phải là muốn đối nghịch với ngài, mà là nhà họ Ngải lừa gạt tôi, cho nên tôi mới đến đòi một lời giải thích.”
Mọi người ở đây đang nhìn chăm chú, bỗng nhiên Tôn Húc cà lắm nói.
Ầm!
Lời nói này của ông ta vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người sợ ngây người, người nào cũng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Tôn Húc trả lời như vậy, không thể nghi ngờ là đang cúi đầu trước Dương Chấn.
Tôn Húc chính là gia chủ của một gia tộc trong Yên Đô Bát Môn, gia chủ nhà họ Tôn đó!
Đám người chỉ cảm thấy có một loại cảm giác như đang trong mơ, rất không chân thật.
Sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, bỗng nhiên trong lòng Ngải Minh Húc cảm thấy sợ hãi tới cực điểm, bởi vì sợ Dương Chấn, Tôn Húc lại muốn vứt đầu mâu này vào nhà họ Ngải.
Bây giờ Ngải Lâm đã bị ông ta trục xuất nhà họ Ngải, nếu nhà họ Tôn muốn đối phó với nhà họ Ngải, ai có thể đến bảo vệ nhà họ Ngải chứ?
“Tôn gia chủ, chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, còn mong ngài nể mặt ngài Dương, thả cho nhà họ Ngải một con con đường sống.”
Ngải Minh Húc thực sự không muốn lấy mặt mũi của Dương Chấn ra làm tấm chắn.
Tôn Húc nghe thấy hai chữ ngài Dương này, toàn thân run lên, vừa mới chuẩn bị bắt tay giảng hòa với Ngải Minh Húc, nhưng vào lúc này lông mày Dương Chấn nhíu lại, lạnh lùng nhìn Ngải Minh Húc: “Mặt mũi của tôi ông cũng dám dùng à?”
Tôn Húc vừa rồi còn sợ hãi không thôi, sau khi nghe thấy Dương Chấn nói, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Ông ta đến nhà họ Ngải, vốn là vì lợi ích, thật sự không nghĩ đến Dương Chấn cũng ở đây, ông ta thật vất vả mới tìm được cái cớ để không đối đầu với anh, vậy mà Ngải Minh Húc biểu hiện là có quan hệ với Dương Chấn.
Hiện tại bỗng nhiên Dương Chấn lại biểu hiện rằng mình không có liên quan đến nhà họ Ngải, trong lòng ông ta mới thả lỏng, hôm nay mang theo nhiều người như vậy, cũng không thể về tay không được chứ?
“Ngải Minh Húc, ông thật to gan, lại dám tùy tiện lạm dụng mặt mũi của ngài Dương?”
Tôn Húc tiến lên một bước, sau lưng bốn năm mươi cường giả cũng đi theo ông ta cùng nhau bước về phía trước, Ngải Minh Húc thiếu chút bị dọa đến tiểu luôn ra.
Đây chính là cường giả hàng đầu của nhà họ Tôn đó, đừng nói là bốn năm mươi người, coi như chỉ có mười người, cũng có thể hủy diệt toàn bộ nhà họ Ngải.
“Ngài Dương, chẳng lẽ ngài đã quên, ngài đã từng hứa, có ngài ở đây, sẽ bảo đảm nhà họ Ngải trăm năm huy hoàng sao.” Ngải Minh Húc vội vàng cầu xin Dương Chấn.
Ông ta hiểu rõ, bây giờ chỉ có Dương Chấn mới có thể cứu nhà họ Ngải.
Lông mày Dương Chấn nhíu lại: “Ông thật sự dễ quên như vậy? Tôi từng nói muốn bảo vệ nhà họ Ngải trăm năm huy hoàng, nhưng điều kiện tiên quyết là Ngải Lâm còn có quan hệ với nhà họ Ngải.”
“Bây giờ, Ngải Lâm bị ông đuổi ra khỏi nhà họ Ngải, lời hứa này đương nhiên đã hết hiệu lực, ông còn muốn tôi bảo vệ nhà họ Ngải của ông, ông đang nằm mơ sao?”
Giọng nói của Dương Chấn to như chuông, dọa Ngải Minh Húc liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện hôm nay, vốn là do Ngải Lâm cùng Mã Tuân gây nên, là bọn họ mang tới phiền phức cho nhà họ Ngải, tất cả đều không có liên quan gì đến nhà họ Ngải.”
Ngu ngơ thật lâu, Ngải Minh Húc mới cắn răng nói.
Trông thấy vẻ mặt này của ông ta, Dương Chấn hận không thể xông lên tát cho ông ta mấy cái.
Kỳ thật, ý của Dương Chấn rất đơn giản, chỉ cần Ngải Lâm vẫn là người nhà họ Ngải, anh vẫn sẽ bảo vệ nhà họ Ngải như cũ, anh không tin Ngải Minh Húc nghe không rõ hàm ý trong lời nói của anh.
Thế nhưng Ngải Minh Húc lại cố chấp như vậy, kiên trì không chịu mời Ngải Lâm trở về nhà họ Ngải.
Ánh mắt Ngải Lâm tràn đầy thất vọng, cô ta nhìn vào mắt Ngải Minh Húc, lần đầu tiên sinh ra sự căm hận với người ba này.
“Tôn gia chu, coi như ông muốn tìm phiền phức, vậy cũng nên tìm Ngải Lâm, mà không phải nhà họ Ngải chúng tôi, hiện tại nhà họ Ngải đã không có bất cứ quan hệ nào với người phụ nữ kia.”
Ngải Minh Húc nhìn Tôn Húc nói.
Sắc mặt Tôn Húc có chút khó coi, bỗng nhiên không biết nên làm như thế nào, ý của Dương Chấn là anh không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tôn cùng nhà họ Ngải, thế nhưng ý của Ngải Minh Húc là muốn ông ta đi tìm Ngải Lâm mà tính sổ.
Ngay tại lúc Tôn Húc đang không biết làm sao, Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Ông thật đúng là một chút ranh giới cuối cùng cũng không có, rõ ràng trước đó là ông đuổi Ngải Lâm ra khỏi gia tộc, muốn gả Ngải Lâm vào nhà họ Tôn, bây giờ lại còn có mặt mũi nói, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do Ngải Lâm mang đến cho nhà họ Ngải?”
“Người nhà họ Điền đã chết, chuyện này quả thực không có liên quan gì với nhà họ Ngải, chính chúng tôi sẽ tự xử lý, nhưng chuyện ân oán với nhà họ Tôn, đó chính là chuyện của nhà họ Ngải ông.”
Giọng nói Dương Chấn vô vùng lạnh lùng.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người nhà họ Ngải đều bối rối.
“Gia chủ, ông nhanh thu hồi mệnh lệnh muốn trục xuất Ngải Lâm đã ban ra đi, để cho cô ta trở về nhà họ Ngải!”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng đã sớm nói, Ngải Lâm cũng là một thành viên của nhà họ Ngải, ông không nên trục xuất cô ta ra khỏi gia tộc, sao ông nhất định phải khư khư cố chấp như vậy, hiện tại đẩy nhà họ Ngải vào trong tuyệt cảnh chứ?”
“Chỉ cần Ngải Lâm trở về nhà họ Ngải, ngài Dương chắc chắn sẽ không bỏ mặc nhà họ Ngải, gia chủ, ông nhanh cúi đầu đi! Để Ngải Lâm trở về đi!”
Người nhà họ Ngải mồm năm miệng mười khuyên bảo.
Ngay từ đầu Ngải Lâm còn ôm lấy một tia hi vọng với nhà họ Ngải, nhưng lúc này chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Trước đó lúc Ngải Minh Húc muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Ngải, người nhà họ Ngải cũng không phải có vẻ mặt như thế này, ai cũng đều hận không thể đánh cô ta một trận, đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ, biết Ngải Lâm có núi dựa, lại cầu xin cho Ngải Lâm trở về, còn đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên người Ngải Minh Húc.
Gia tộc như thế này, còn có gì tốt để mà nhớ nhung?
Ánh mắt Ngải Lâm dần dần nghiêm túc lại.