CHƯƠNG 507: ĐỨNG THỨ HAI TRONG BÁT MÔN
Lúc này Mã Tuân phách lối đến cực điểm.
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người Lâm Báo đã hoàn toàn tức giận, ông ta đường đường là gia chủ đời trước của nhà họ Lâm, sống tám mươi năm trời còn chưa từng có người nào dám làm bừa ở trước mặt của ông ta.
Một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, vậy mà lại tuyên bố nếu như ông ta lại dám nói nhảm thêm một câu, ngay cả ông ta cũng dám đánh.
Vệ sĩ của Lâm Báo sau khi kinh ngạc trong ngắn ngủi, cũng lập tức bảo vệ Lâm Báo đằng sau lưng, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm vào Mã Tuân, mở miệng nói: “Thằng nhóc, mày cũng dám ra tay nữa hả?”
Mã Tuân như là đang nhìn một kẻ ngu, nhìn vệ sĩ nhà họ Lâm, châm chọc nói: “Cái mà mày nói không phải là đang nói nhảm hả? cậu chủ nhà họ Lâm đều bị tao đánh cho ngất hết rồi, mày còn hỏi tao dám ra tay không?”
“Gϊếŧ nó cho tôi.”
Trong mắt của Lâm Báo lóe lên sát ý, ra lệnh một tiếng.
Vệ sĩ không do dự một chút nào, vội vàng vọt về phía Mã Tuân.
“Ông ngu ngốc như vậy, không biết sao ông lại có thể trở thành gia chủ đời trước của nhà họ Lâm.”
Mã Tuân thờ ơ nhìn Lâm Báo, lập tức dưới chân khẽ động, thân thể lập tức hóa thành một cái bóng nghênh chiến trực diện với vệ sĩ.
“Bịch!”
Chỉ nhìn thấy Mã Tuân vung một nắm đấm ra, một tiếng vang thật lớn, vệ sĩ phun ra một ngụm máu tươi trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Trong nháy mắt rơi xuống đất liền hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Diệp đã từng thấy được sự lợi hại của Mã Tuân, lúc này nhìn thấy Mã Tuân chỉ dùng một quyền liền có thể đánh bay vệ sĩ của Lâm Báo, cũng không cảm thấy bất ngờ gì cho lắm.
Nhưng mà Lâm Báo chưa từng nhìn thấy, lúc này bộ dạng giống như là gặp phải quỷ, ngẩn người đứng yên tại chỗ.
Ông ta đến nhà họ Diệp, vốn dĩ không có ý định muốn ra tay, cho nên cũng không mang theo nhiều người.
Dựa theo suy nghĩ của ông ta, Diệp Kế Tông đã chết, nhà họ Diệp không đủ để làm cho ông ta sợ, căn bản không có người nào dám ra tay với ông ta.
Chỉ cần tạo một chút áp lực thích hợp cho nhà họ Diệp, vậy thì đã có thể để Diệp Mạn ngoan ngoãn gả vào nhà họ Lâm.
Đến lúc đó chẳng phải nhà họ Diệp là do nhà họ Lâm quyết định rồi à?
Có thể làm cho ông ta không ngờ đến đó chính là Diệp Mạn vô cùng cường thế thì cũng thôi đi, ngay cả một tên vệ sĩ của nhà họ Diệp mà cũng dám ra tay với người của ông ta.
Ông ta thấy Mã Tuân chỉ là một vệ sĩ của nhà họ Diệp.
“Ông già kia, anh Chấn đều đã nói rồi, ông chỉ là một ông già khốn nạn không biết điều mà thôi, căn bản cũng không cần phải tha thứ, bây giờ đến lượt của ông rồi đó.”
Mã Tuân cười híp mắt, bước từng bước đi đến phía Lâm Báo, vừa đi vừa hỏi: “Ông nói xem, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, có thể chịu đựng được một bàn tay của tôi không đây?”
Nói xong, anh ta còn nhìn về phía Dương Chấn, cười hỏi: “Anh Chấn, anh nói xem nếu như em ra tay có khi nào ông già này sẽ bị đánh chết không hả?”
Người nhà họ Diệp đều vô cùng ngạc nhiên, đây chính là Lâm Báo gia chủ đời trước của nhà họ Lâm, là một đại kiêu hùng cùng thời với Diệp Kế Tông.
Bây giờ lại bị người ta đùa giỡn như thế.
Trong não của người nhà họ Diệp bỗng nhiên lại xuất hiện một suy nghĩ vô cùng ghê gớm, trong mắt Dương Chấn và Mã Tuân, Yên Đô Bát Môn cũng chỉ là một gia tộc nhỏ có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào?
Nghĩ đến đây, bọn họ lại càng hoảng sợ thêm nữa, rốt cuộc là Dương Chấn có bối cảnh kinh khủng như thế nào mới có thể có sức lực và lực lượng cường đại như thế?
Dương Chấn thì lại không biết suy nghĩ của đám người nhà họ Diệp, sau khi nghe thấy lời nói trêu chọc của Mã Tuân, anh lắc đầu bất đắc dĩ: “Ngày hôm nay là tang lễ của Diệp gia chủ, không nên thấy máu, thả cho Lâm gia chủ một con đường sống đi.”
“Nếu anh Chấn đã nói như vậy, thế thì em cũng không động vào ông già này.”
Mã Tuân cười ha ha, vừa đi đến trước mặt Lâm Báo, bỗng nhiên xoay người rời đi, dường như là trong mắt của anh ta Lâm Báo chỉ là một ông già với độ tuổi khá lớn.
Lâm Báo đều đã bị chọc giận muốn điên lên rồi, có khi nào ông ta phải trải qua cảnh ngộ như vậy đâu?
“Hai thằng nhóc khốn nạn các cậu cũng dám sỉ nhục tôi như thế này, tôi nhất định sẽ để cho các câu trả một cái giá đắt bởi vì hành vi của mình.” Lâm Báo giận dữ hét lên.
Lời nói của ông ta vừa mới rơi xuống, hơn hai mươi bóng dáng liền đi về phía Lâm Báo.
“Là Lâm Thiên Trạch, con trai của Lâm Báo, là gia chủ hiện tại của nhà họ Lâm.”
Có người nhà họ Diệp nhận ra thân phận của người mới đến, lập tức sợ đến cứng người.
Mà đằng sau lưng Lâm Thiên Trạch còn có hai mươi người đàn ông vạm vỡ đi theo, thấy có vẻ chính là tinh nhuệ của nhà họ Lâm.
Lâm Thiên Trạch thân là chủ nhân nhà họ Lâm bỗng nhiên mang theo nhiều người đến nhà họ Diệp, chắc chắn đến đây không có thiện chí.
“Thưa ba.”
Sau khi Lâm Thiên Trạch đi đến trước mặt Lâm Báo thì nhẹ gật đầu một cái.
Lập tức, đôi mắt tàn nhẫn như chim ưng của ông ta nhìn về phía Mã Tuân.
Hiển nhiên ông ta đã biết sự trêu chọc lúc nãy của Mã Tuân đối với Lâm Báo.
“Thằng nhóc này, không cần biết cậu là người của ai, dám sỉ nhục ba của tôi, cậu nhất định phải trả một cái giá đắt cho chuyện này.”
Lâm Thiên Trạch bỗng nhiên mở miệng nói, vừa mới mở miệng liền tuyên bố phải để Mã Tuân trả một cái giá đắt.
Mã Tuân cười lạnh trào phúng, liếc nhìn Lâm Báo đang tức giận không thôi, giễu cợt nói: “Sao vậy, ông ba không chịu được thì con trai ra mặt hả, nếu như con trai cũng không chịu được thì có phải muốn cho cháu trai đến đây không? Không đúng, cháu trai đã bị nằm trên đất rồi.”
“Cậu đây là chuẩn bị muốn tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhà họ Lâm chúng tôi đúng không?” Sắc mặt của Lâm Thiên Trạch bình tĩnh, chỉ là ánh mắt âm trầm đáng sợ.
“Ngày hôm nay là tang lễ của ba tôi, Lâm gia chủ gióng trống khua chiêng dẫn người đến đây, sợ là đến đây không có thiện chí gì?”
Đúng lúc này, Diệp Mạn bước ra, nhìn Lâm Thiên Trạch, lên tiếng hỏi.
Lúc này, Lâm Thiên Trạch mới nhìn về phía Diệp Mạn, trong ánh mắt hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng: “Ba tôi đã có lòng dẫn người đến đây phúng viếng ông Diệp, chẳng lẽ nhà họ Diệp dự định để chuyện này cứ trôi qua như vậy à?”
“Có lòng tốt?”
Diệp Mạn cười nhạo một tiếng: “Ba của ông dựa vào bối cảnh của mình mà xúc phạm tội ở trước mặt của mọi người, còn ép tôi gả vào nhà họ Lâm, tôi đường đường là chủ nhân của nhà họ Diệp, nếu như thật sự gả vào nhà họ Lâm của các người, thế thì sau này chẳng phải nhà họ Diệp sẽ do nhà họ Lâm các người quản lý hả?”
“Chỉ là một đứa con gái gϊếŧ cha đoạt vị mà thôi, cũng có mặt mũi tự cho mình là chủ nhân nhà họ Diệp hả?” Lâm Thiên Trạch cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Lúc nãy Lâm Báo đã nói Diệp Mạn gϊếŧ cha đoạt quyền, giờ Lâm Thiên Trạch cũng nói như vậy, cho dù tính tình của Diệp Mạn có tốt đi nữa, lúc này cũng không có cách nào kiềm chế lửa giận của mình.
“Lâm Thiên Trạch, ông im miệng lại cho tôi!”
Diệp Mạn hét lên, đỏ mắt nói: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Diệp chúng tôi, ông là người ngoài căn bản không có tư cách bàn luận.”
“Vẫn là câu nói trước đó đã nói với ba của ông, nếu như các người đến đây để phúng viếng ba tôi, nhà họ Diệp chào đón các người, nếu như không phải, vậy thì lập tức cút ra khỏi nhà họ Diệp cho tôi.”
Diệp Mạn vung tay lên: “Đội hộ vệ nhà họ Diệp.”
Giọng nói của bà ta vừa mới dứt, đội hộ vệ gồm mấy chục cường giả nhà họ Diệp vội vàng lao tới, trong nháy mắt bao vây người nhà họ Lâm lại.
Lúc này, thái độ của Diệp Mạn vô cùng mạnh mẽ.
Lâm Thiên Trạch không hề sợ hãi chút nào, trào phúng nói một tiếng: “Sao thế, bà thẹn quá hóa giận hả?”
Diệp Mạn không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Trạch.
Lúc này người nhà họ Diệp đều lạnh lùng nhìn người nhà họ Lâm.
“Gia chủ các người đã bị người phụ nữ này ép chết, chẳng lẽ là các người còn muốn ủng hộ để bà ta làm gia chủ nhà họ Diệp nữa à?” Ánh mắt Lâm Thiên Trạch quét qua đám người nhà họ Diệp, chế giễu cười một tiếng.
“Ông im miệng lại cho tôi, chuyện của nhà họ Diệp chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, nếu như nhà họ Lâm đã không phải thành tâm đến đây phúng viếng Diệp lão gia chủ, vậy thì cút ra khỏi nhà họ Diệp đi.”
Một người lớn của nhà họ Diệp nhìn không được, nổi giận đùng đùng lên tiếng nói.
“Người nhà họ Lâm cút ra khỏi nhà họ Diệp đi, nơi này không chào đón các người.”
“Cút ra khỏi nhà họ Diệp.”
…
Trong lúc nhất thời người nhà họ Diệp đều mở miệng hét lên.
Lúc này nhà họ Diệp vô cùng đồng lòng.
Dương Chấn có hơi vui mừng, nếu như nhà họ Diệp có thể đồng lòng sớm một chút, chỉ sợ là đàn áp cả bảy hào môn lớn khác rồi.
“Nhà họ Diệp thật là náo nhiệt.”
Đúng lúc này lại có một gương mặt xa lạ xuất hiện, người nói chuyện chính là người đàn ông trung niên, đi sau lưng còn có hai mươi người đi theo.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt của Diệp Mạn đột nhiên trắng bệch.
Bởi vì bà ta biết thân phận của người đến, đối phương còn mang theo hai mươi cường giả cũng giống như là nhà họ Lâm, hiển nhiên người đến không thiện.
Bà ta không ngờ đến Diệp Kế Tông vừa mới chết, vậy mà nhà họ Diệp lại trở thành mục tiêu công kích.
Những người này đến nhà họ Diệp chỉ sợ cũng xem như nhà họ Diệp không có người, thừa cơ đến đây để dành chút lợi ích.
“Anh Tôn, tôi đã chờ anh lâu rồi, nhưng mà anh lại không đến, tôi đã sắp bị người nhà họ Diệp đuổi ra ngoài.”
Lâm Thiên Trạch nhìn về phía người đi đầu, cười ha hả nói.
Dĩ nhiên là ông ta đã có ước định với đối phương.
Có thể được Lâm Thiên Trạch gọi là anh Tôn, chỉ có thể là người nhà họ Tôn, là một trong Yên Đô Bát Môn.
Người đến khí độ bất phàm, toàn thân trên dưới đều mang theo uy nghiêm của vương giả, thân phận vô cùng cao quý, là Tôn Húc, chủ nhân của nhà họ Tôn.
Tôn Húc nghe nói như vậy thì cười ha ha: “Anh Lâm cứ nói đùa, cho dù là Diệp Kế Tông còn sống thì cũng không dám đuổi người nhà họ Lâm ra ngoài, huống hồ chi là con gái của Diệp Kế Tông, một đứa con gái cũng dám đuổi anh Lâm nữa?”
“Ha ha, anh Tôn nói đúng, chỉ là một con đàn bà mà cũng dám đuổi người nhà họ Lâm tôi?”
Lâm Thiên Trạch cười lớn một tiếng đáp lại, lập tức hai mắt rơi vào Diệp Mạn, châm chọc nói: “Hiện tại cô còn dự định đuổi chúng tôi đi nữa không?”
Tôn Húc cười híp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn, trong ánh mắt tràn đầy sự uy hϊếp.
Hào môn đứng thứ hai trong Yên Đô Bát Môn, còn là gia chủ tự mình đến đây, rõ ràng muốn ép buộc nhà họ Diệp phải cúi đầu.