CHƯƠNG 484: VÌ GIA CHỦ
“Chết rồi?”
“Cường giả bảo vệ gia chủ nhà họ Diệp chết rồi?”
“Sao có thể chứ?”
“Có thể bảo vệ bên người chủ nhà họ Diệp thì thực lực tuyệt đối nằm trong Yên Đô Bát Môn, là loại cực giỏi, vậy mà lại chết trong tay một tên trẻ tuổi?”
Trong phòng yến hội một hồi im ắng, một lúc sau, đám người lập tức hô lên vì kinh ngạc.
Nơi này chính là nhà họ Diệp, người bị gϊếŧ còn là cường giả bảo vệ Diệp Kế Tông.
Sắc mặt của Diệp Kế Tông u ám đến đáng sợ, dường như có thể chảy ra nước.
Ông ta là chủ nhà họ Diệp, hôm nay là tiệc mừng thọ ông ta được tám mươi tuổi, cường giả theo ông ta lâu như vậy lại bị gϊếŧ.
Lại còn gϊếŧ ở nhà họ Diệp, ngay dưới con mắt ông ta, có thể thấy được ông ta tức giận thế nào.
“Khụ khụ khụ.”
Diệp Kế Tông đột nhiên ho mãnh liệt vài tiếng, còn nôn ra máu tươi, mặt mũi tái nhợt lập tức vặn vẹo vì tức giận.
“Ba!”
“Ông nội!”
“Gia chủ!”
Trông thấy Diệp Kế Tông ho đến mãnh liệt, người nhà họ Diệp đều quá sợ hãi, liền vội vàng tiến lên.
Chỉ thấy Diệp Kế Tông đột nhiên vươn tay ra, ngăn cản người nhà họ Diệp tiến lên.
Ông ta cầm khăn lau đi máu trên khóe miệng, máu nhuộm đỏ trên khăn tay trắng như một đóa hoa hồng nở rộ.
Ông ta một tay chống gậy, cơ thể lung lay, run rẩy đứng trên ghế bành, sắc mặt u ám nhì chằm chằm Dương Chấn, trong mắt thoáng có sát ý.
“Các vị, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là việc riêng của nhà họ Diệp tôi, tôi không hi vọng bên ngoài sẽ nghe thấy bất kỳ lời bàn luận gì liên quan đến việc hôm nay của nhà họ Diệp tôi.”
“Nếu không, tôi không ngại tự mình tới gia tộc nhà các người một chuyến.”
“Tiệc mừng thọ tối nay hủy bỏ, tôi không giữ các vị nữa, xin cứ tự nhiên.”
Ánh mắt Diệp Kế Tông quét về phía đám người, cực kỳ uy nghiêm nói, trong lời nói tràn đầy uy hϊếp.
Việc đã đến nước này, nếu như ở giữ người ngoài ở đây, chỉ có thể là để họ thấy được trò cười nhà họ Diệp.
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, từng người chắp tay lên chúc phúc, sau đó quay người rời đi.
Có lời uy hϊếp vừa rồi của Diệp Kế Tông, ai cũng hiểu bản thân không được nói ra ngoài một chữ nào về chuyện xảy ra hôm nay ở nhà họ Diệp.
Bữa tiệc trong sảnh lớn nhà họ Diệp nhanh chóng không còn một người ngoài nào trừ Dương Chấn và Mã Tuân.
Bầu không khí có hơi ngột ngạt, Diệp Kế Tông chống gậy, căm tức nhìn Dương Chấn.
Mà Dương Chấn lại một mặt bình tĩnh, luôn trước sau bình ổn như núi, còn có thảnh thơi bưng một tách trà, tự nhiên thưởng thức..
Mã Tuân vừa mới đánh gϊếŧ cường giả áo đen, như một tòa tháp sát, đứng sau lưng Dương Chấn, vẻ mặt lạnh lùng.
Không ai dám nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn.
“Dương Chấn, người của anh dám gϊếŧ người ở nhà họ Diệp, còn không mau bảo anh ta quỳ xuống tha thứ cho tôi!”
Sau một hồi ngớ ra, Diệp Mạn bối rối, giận dữ hét lên với Dương Chấn.
Cho đến lúc này, Dương Chấn mới từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Diệp Mạn, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ không phải do người kia ra tay trước, tuyên bố muốn gϊếŧ anh em của tôi, cho nên anh em của tôi mới phản kháng à?”
“Vì sao đến chỗ các người, tất cả sai lầm đều tính lên đầu anh em của tôi rồi?”
“Chẳng lẽ mạng của người nhà họ Diệp là mạng, còn mạng của anh em tôi không phải mạng à?”
“Chưa nói đến việc nhà họ Diệp các người cho phép người gϊếŧ anh em tôi, lại không cho phép anh em tôi đánh trả sao?”
“Còn muốn anh em tôi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Chỉ dựa vào nhà họ Diệp mà cũng xứng à?”
Vẻ mặt Dương Chấn bình tĩnh, giọng điệu cũng cực kỳ bình thản, nhưng chính vì tự nhiên nói ra những lời như vậy lại làm dấy lên sóng to gió lớn, quét sạch đám người nhà họ Diệp.
Lúc này, khí thế của Dương Chấn tăng vọt, dường như trong thiên hạ này anh mới là vị vua duy nhất.
Lúc ánh mắt Dương Chấn đảo qua, nhưng người phàm là bị Dương Chấn nhìn đến đều cúi đầu theo bản năng, thậm chí không dám đối mặt với Dương Chấn.
Diệp Mạn cắn chặt răng, đương nhiên bà ta biết Dương Chấn mạnh, có thể tùy tiện chém gϊếŧ được cả Ngưu Căn Huy xếp hạng thứ chín của hiệp hội võ đạo.
Nếu như không phải vì Tần Nhã, sao Dương Chán có thể đồng ý với mình đi hợp tác với nhà họ Diệp?
Sao hôm nay có thể tới nhà họ Diệp chứ?
“Tôi là mẹ của Nhã! Ông ấy là ông ngoại của Nhã! Ông ngoại chỉ muốn gặp cháu mình một chút, người của cậu lại ngang nhiên gϊếŧ người trước đám đông?”
“Cậu có biết làm thế sẽ khiến nhà họ Diệp khó xử đến mức nào không?”
“Cho dù cậu có thành kiến với nhà họ Diệp cũng không nên không biết lễ phép chứ, đúng không?”
Diệp Mạn cố gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Bà ta rất sợ Dương Chấn, sợ cậu ta không vui một cái thì ngay cả bà ta cũng gϊếŧ.
Nói ra thì Dương Thần cũng là con rể của bà ta, chuyện hôm nay xảy ra nếu như không xử lý tốt thì chỉ sợ là cả đời này bà ta sẽ khó mà cầm quyền trong nhà họ Diệp được.
Bà ta cược, cược Dương Chấn sẽ vì Tần Nhã mà không gϊếŧ mình.
Không chỉ bà ta, ngay cả Diệp Kế Tông, Dương Chấn cũng không có khả năng hạ sát chiêu.
Cho dù thế nào bọn họ cũng đều là người nhà của Tần Nhã, nếu như mình gϊếŧ bọn họ, Tần Nhã sao có thể tiếp nhận được?
Nếu như hôm nay nhà họ Diệp không chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh thì sao anh lại dung túng cho Mã Tuân động thủ?
Tất cả đều do nhà họ Diệp gieo gió rồi gặp bão thôi!
“Trước khi chỉ trích tôi, tốt nhất là bà nên nghĩ kỹ đã.”
Dương Chấn híp mắt nhìn Diệp Mạn, bình tĩnh nói.
Sắc mặt Diệp Mạn lập tức cứng đờ, Dương Chấn đang uy hϊếp mình à?
Dù sao mình cũng đã nói với Dương Chấn là muốn báo thù cho chồng.
Nếu như bây giờ Dương Chấn nói ra thì bà ta chắc chắn phải chết!
Dựa vào sự vô tình của nhà họ Diệp, cho dù bà ta có là con gái của Diệp Kế Tông cũng vẫn phải chết thôi!
Thật ra bà ta đã sớm quên việc báo thù gì đó, bây giờ bà ta chỉ muốn cầm quyền trong nhà họ Diệp thôi.
Bởi vì bà ta biết chỉ có nắm quyền cao, mới có tư cách đối mặt với tất cả.
Lúc trước nếu như bà ta có được địa vị như bây giờ ở nhà họ Diệp thì chồng của bà ta sẽ không chết, đương nhiên cũng sẽ không vứt bỏ con gái ruột của mình.
Cuối cùng Diệp Mạn yên lặng không nói, lúc này Dương Chấn mới nhìn về gương mặt u ám của Diệp Kế Tông, lạnh nhạt nói: “Nể mặt Nhã, tôi hi vọng hôm nay dừng ở đây! Đương nhiên nếu như ông không bằng lòng, muốn thế nào tôi đều sẽ tiếp tới cùng!”
“Cậu rất ngang ngược! Là kẻ ngang ngược nhất trong đám người trẻ mà tôi gặp!”
Rốt cuộc Diệp Kế Tông cũng lên tiếng.
Lúc ông ta nói ra câu này, vẻ độc ác trên người dần biến mất, ánh mắt nhìn về phía Dương Chấn cũng đầy phức tạp.
Sự thay đổi trên mặt Diệp Kế Tông đúng là nằm ngoài dự kiến của Dương Chấn.
Anh có thể cảm giác được sát khí nặng nề ban đầu Diệp Kế Tông đối với mình đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt khi nhìn mình còn mang theo vài phần tán thưởng.
Dương Chấn mỉm cười: “Nếu ông nói vậy thì tôi cũng nhận, không có việc gì khác, vậy tôi về trước đây!”
Dứt lời, Dương Chấn chuẩn bị rời đi.
“Chỉ cần cậu bằng lòng dẫn cháu ngoại tôi tới nhận tổ quy tông, thì cậu chính là chủ tương lai của nhà họ Diệp!”
Dương Chấn vừa đi được mấy bước thì phía sau vang lên giọng của Diệp Kế Tông.
Lúc này, tất cả dòng chính của nhà họ Diệp đều mở to hai mắt nhìn.
Diệp Kế Tông lại muốn để một đứa cháu rể nhà họ Diệp tới làm gia chủ.