Chàng Rể Chiến Thần

Chương 472

CHƯƠNG 472: GIẢI THÍCH RÕ RÀNG

Bảy rưỡi tối, Dương Chấn dẫn Mã Tuân tới nhà họ Diệp.

Giờ nhà họ Diệp đã đèn đuốc sáng choang, bãi đậu xe trước cổng cũng đầy ắp các loại xe sang.

Ở đây đều là xe sang trên chục tỷ, nên chiếc Maybach của Dương Chấn chỉ có thể xem là hạng xoàng.

“Tối nay nhà họ Diệp thật náo nhiệt.”

Sau khi xuống xe, Dương Chấn cười nói.

Mã Tuân đứng sau lưng Dương Chấn, ánh mắt sắc bén nhìn trang viên ở phía xa xa, khóe miệng khẽ nở nụ cười trêu chọc: “Hy vọng nhà họ Diệp là một gia tộc an phận thủ thường.”

“Chào anh, mời anh cho xem thư mời.”

Hai người vừa đi vào cổng trang viên, đã bị hai bảo vệ mặc đồng phục ngăn cản.

Mã Tuân nhất thời nhướng mày, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Thư mời? Chúng tôi tới nhà họ Diệp còn cần thư mời?”

Hai bảo vệ nghe vậy thì biến sắc, lúc nãy họ cũng nhìn thấy hai người bước xuống từ chiếc Maybach có giá trị không hề nhỏ, nên thái độ mới cung kính.

Giờ nghe Mã Tuân nói vậy, thì biết rõ hai người không có thư mời, nên nhíu mày, thái độ thay đổi rõ rệt, cười khẩy: “Nhảm nhí, nhà họ Diệp là nơi nào, không có thư mời mà cũng có thể tùy ý đi vào à?”

Đúng lúc này, lại có mấy đôi nam nữ ăn mặc xa xỉ đi tới, trong tay mỗi người đều có thư mời.

Lúc này Dương Chấn mới biết, hóa ra muốn đi vào nhà họ Diệp thật sự phải có thư mời.

“Diệp Vô Song nhà họ Diệp đích thân đi tới tập đoàn Nhạn Chấn mời chủ tịch chúng tôi, vậy mà các anh lại dám ngăn cản, không sợ anh ta biết được, sẽ không bỏ qua cho các anh à?”

Mã Tuân lạnh lùng chất vấn.

Dương Chấn không nói gì, nhưng lại ngửi thấy mùi âm mưu.

Trước đó, lúc Diệp Vô Song đích thân tới tập đoàn Nhạn Chấn tìm anh, nói rằng gia chủ nhà họ Diệp bảo anh ta tới mời anh, đã làm Dương Chấn hơi kinh ngạc.

Lúc đó Diệp Vô Song hoàn toàn không giống như đang nói dối.

Nhưng nếu anh ta không nói dối, vậy tại sao lại không đưa thư mời cho anh? Giờ còn ngăn cản anh ở trước cổng nhà họ Diệp nữa.

“Hai cậu đang nói đùa đúng không?”

Nghe Mã Tuân nói Diệp Vô Song mời bọn họ tới, hai bảo vệ liền nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy khinh thường, rồi một tên cười khẩy: “Cậu Song có thân phận thế nào, cậu ấy là người thừa kế đời thứ ba được nhà họ Diệp chỉ định, sao có thể đích thân đi mời hai người?”

Xung quanh có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi vừa mới đi tới, ai cũng tràn đầy khinh thường, bàn tán xôn xao.

“Bọn họ dám giả mạo khách của cậu Song, đúng là hai tên giẻ rách không biết sống chết.”

“Cậu Song là người thừa kế tương lai đã được chỉ định, thế mà hai thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này dám tự xưng là khách quý do cậu ấy mời tới?

“Theo tôi thấy, chắc chắn hai người này là nhà giàu mới nổi, tưởng kiếm được chút tiền là có thể giả mạo làm bạn cậu Song.”

Đây là giờ mà khách khứa đi tới, nên rất nhiều nam nữ trẻ tuổi không ngừng mỉa mai khi nhìn thấy Dương Chấn và Mã Tuân.

Mã Tuân cực kỳ tức giận, nếu không phải Dương Chấn ngăn cản, sao anh có thể nói nhảm nhiều như thế, mà đã sớm ra tay rồi.

“Anh Dương!”

Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ vui vẻ bỗng vang lên ở phía sau Dương Chấn.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đang đi tới, lúc nhìn thấy Dương Chấn, mặt cô ta đầy vui vẻ nói: “Anh Dương, không ngờ thật sự là anh.”

“Chào cô Diệp!”

Dương Chấn nhìn thấy cô ta thì nở nụ cười thân thiện.

Anh từng gặp người phụ nữ này, lúc cô theo Diệp Mạn tới Giang Châu lúc trước.

Hình như tên là Diệp Tình Nhi.

Mấy vị khách vừa mới chế giễu Dương Chấn và Mã Tuân, đều thu hồi ánh mắt khinh bỉ, khi nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Tình Nhi.

Hai bảo vệ trước cổng cũng kinh ngạc, không ngờ Dương Chấn lại quen Diệp Tình Nhi.

“Các người bị mù rồi đúng không? Anh Dương là khách quý, được ông nội đích thân mời tới dự tiệc mừng thọ, vậy mà hai người lại dám ngăn cản.”

Diệp Tình Nhi đầy giận dữ.

Trước đây khi rời khỏi Giang Châu, trong lòng cô vẫn luôn nhớ nhung, nhất là lúc biết Dương Chấn đã kết hôn, cô càng đau lòng hơn.

Một năm trước cô bị hải tặc bắt cóc, lúc suýt bị làm nhục, Dương Chấn như thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống, cứu cô ra ngoài.

Đến giờ, cảnh tượng lúc đó vẫn còn in đậm trong đầu cô.

“Cô Diệp, chúng tôi chỉ làm việc theo quy tắc, không có thư mời thì thật sự không thể đi vào nhà họ Diệp, mong cô Diệp thông cảm.”

Hai bảo vệ ngạc nhiên, rồi nhanh chóng bình ổn tâm trạng, bình tĩnh nói.

Diệp Tình Nhi nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi, tức giận quát: “Ý hai người là dù là tôi, cũng không có tư cách dẫn bọn họ đi vào.”

Hai bảo vệ đầy khó xử, gật đầu nói: “Cô Diệp, mong cô giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó chúng tôi.”

“Khốn khϊếp! Không ngờ ngay cả tôi hai người cũng dám ngăn cản! Có phải tôi không có thư mời cũng không thể đi vào đúng không?” Diệp Tình Nhi tức giận quát.

Dương Chấn thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, nếu giờ anh còn chưa nhìn ra, có người trong nhà họ Diệp đang nhắm vào anh, thì anh thật sự là một tên ngốc.

Nhưng điều làm anh không ngờ là, ngay cả dòng chính gia tộc như Diệp Tình Nhi, mà bảo vệ cũng dám ngăn cản trước mặt mọi người.

“Cô Diệp, tất nhiên cô có thể tùy ý đi vào gia tộc, nhưng người ngoài không có thư mời, thì không được phép đi vào.”

Bảo vệ nghiêm túc nói, hoàn toàn không chịu nhượng bộ.

Rõ ràng có người đã ngầm ra hiệu cho họ, nên họ mới dám làm thế, bằng không với thân phận địa vị của họ, chắc chắn sẽ không làm thế với Diệp Tình Nhi.

Hơn nữa người đứng sau bọn họ, dù là thân phận hay địa vị, cũng vượt xa Diệp Tình Nhi trong nhà họ Diệp.

“Nếu nhà họ Diệp không muốn tiếp đãi như thế, thì tôi cũng chẳng muốn dự tiệc mừng thọ này nữa.”

Dương Chấn bỗng lên tiếng, rồi xoay người định rời đi.

“Anh Dương, khoan đã!”

Diệp Tình Nhi vội hô lên, rồi đỏ mắt nói: “Anh Dương cứ đợi đã, giờ em sẽ liên lạc với người khác ngay.”

“Anh Dương xin dừng bước.”

Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn qua đó, chỉ thấy Diệp Vô Song nở nụ cười ấm áp như gió xuân, bước xuống từ chiếc Bentley màu đen, rồi sải bước đi về phía Dương Chấn.

“Em gái, em cũng ở đây à!”

Lúc Diệp Vô Song thấy Diệp Tình Nhi cũng ở đây thì ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng anh ta che giấu rất tốt, chỉ thoáng qua rồi vụt tắt.

Dương Chấn luôn nhìn chằm chằm Diệp Vô Song, như muốn nhìn ra điều gì đó từ người thanh niên này.

Nhưng anh chẳng nhìn ra được gì.

Một là Diệp Vô Song che giấu quá tốt, hai là anh ta không thật sự cố ý quên đưa thư mời cho Dương Chấn.

“Anh Dương, thật xin lỗi, tôi tới muộn rồi!”

Diệp Vô Song đi tới trước mặt Dương Chấn, dáng vẻ rất khiêm tốn, trên mặt cũng mang theo vẻ áy náy nồng đậm.

Nói xong, anh ta lại xoay người quát hai bảo vệ đang đứng trước cổng: “Hai người to gan lắm, ngay cả khách quý do ông nội mời tới cũng dám ngăn cản.”

Hai bảo vệ nghe vậy thì nhất thời biến sắc, vội quỳ xuống sàn, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Cậu Song, chúng tôi không biết bọn họ là khách quý do gia chủ mời tới, bằng không có cho chúng tôi mười lá gan, chúng tôi cũng không dám vô lễ với cậu Dương.”

“Giờ hai người tới phòng tài vụ nhà họ Diệp lãnh lương, rồi cút khỏi Yên Đô ngay, nếu để tôi biết, hai người dám ở lại đây, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Mắt Diệp Vô Song thoáng qua sát ý.

Hai bảo vệ nghe vậy thì cực kỳ sợ hãi, đâu dám ở lại đây nữa, vội vàng bò dậy bỏ chạy.

“Đứng lại!”

Mã Tuân bỗng quát lớn, rồi nhìn hai bảo vệ hỏi: “Hai người giải thích rõ ràng trước đã rồi hẵng đi, bằng không, tôi sẽ tiễn hai người lên đường.”

“Rầm!”

Dứt lời, Mã Tuân giẫm mạnh xuống sàn, phát ra một tiếng vang lớn.

Dưới sự khϊếp sợ của mọi người, tảng đá xanh vẫn còn nguyên vẹn lúc nãy bỗng vỡ vụn.

Diệp Vô Song đứng bên cạnh giật cơ mặt, đáy mắt thoáng qua tia sắc bén.