Chàng Rể Chiến Thần

Chương 470

Vương Thành không hề do dự, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Dương Chấn.

“Cậu dừng tay lại đi!” Ông nói thẳng trực tiếp.

“Được!”

Dương Chấn chỉ trả lời một từ, lập tức cúp máy.

“Bởi vì cậu ngu ngốc, đến cả đã đắc tội với người nào cũng không rõ, mới mang đến cho gia tộc phiền phức lớn đến thế.”

“Bây giờ sự thật đã bày ra trước mặt, cậu lại vẫn không chịu tin.”

“Cậu nói cho tôi biết, người như cậu, có tư cách gì để tiếp tục làm người thừa kế gia tộc Vũ Văn?”

Sau khi Vương Thành cúp máy, nhìn Vũ Văn Bân bằng vẻ mặt đày châm chọc chất vấn.

Vài câu chất vấn liên tục, sắc mặ Vũ Văn Bân vô cùng tái nhợt.

Nhưng anh vẫn không muốn tin, tất cả những phiền phức lúc trước gia tộc Vũ Văn gặp được đều do Dương Chấn làm, cũng không muốn tin tưởng Dương Chấn có thể giải quyết được phiền phức mà gia tộc gặp phải lần này.

“Mọi chuyện chỉ là trùng hợp mà thôi, ông thật sự cho rằng lừa được người khác là có thể lừa được tôi sao?”

“Một thằng con riêng bị đuổi ra khỏi gia tộc mà thôi, không có gia tộc che chở, anh ta dựa vào cái gì mà chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết được chuyện của gia tộc Vũ Văn chứ?”

“Ba của tôi là chủ của gia tộc Vũ Văn, mẹ của tôi là con cháu trực hệ của hoàng tộc cửu chau, tôi sinh ra đã cao quý, một thằng bị vứt bỏ đê tiện có tư cách gì mà so với tôi?”

Vũ Văn Bân cuồng ngạo, tức giận nhìn Vương Thành chất vấn.

Anh đúng là có đủ tư cách để kiêu ngạo, giống như những gì anh nói, ba của anh là chủ của gia tộc Vũ Văn, mà mẹ của anh lại có thân phận càng cao quý hơn, không ngờ lại là người của hoàng tộc cửu châu,

Hoàng tộc cửu châu, đó mới là hoàng thân quốc thích thật sự,

Đứng đầu hoàng tộc, vậy chính là vua của một châu, thân phận và địa vị đều vô cùng cao quý.

Cửu châu tổng cộng có năm châu, có được năm hoàng tộc.

Mà mẹ của Vũ Văn Bân chính là người phụ nữ của hoàng tộc một châu, thân phận địa vị rất cao.

Cũng chính vì thế, cho nên ngay từ khi anh mới sinh ra mới có thể được lập làm người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.

Cũng vì Vũ Văn Bân có được thân phận như thế, làm sao có thể chịu đựng được việc để một thằng con riêng quyết định vận mệnh của anh chứ?

Tuy Vương Thành chưa nói rõ con bài tẩy củ Dương Chấn là gì, nhưng cũng có thể mơ hồ cảm giác được, cho dù là hoàng tộc cửu châu, chỉ sợ anh cũng không hề sợ.

Lúc này, trong lòng ông cực kỳ tin tưởng Dương Chấn, trên thực tế, ông đã không có bất cứ lựa chọn nào khác.

Từ giây phúc ông bước chân vào gia tộc Vũ Văn, cũng đã định sẵn ông phải đối mặt với tất cả những thứ này.

“Cậu nói không sai, ba của cậu là chủ của một hào môn trong Yên Đô Bát Môn, mẹ của cậu là người phụ nữ thuộc hoàng tộc cửu châu, nhưng tất cả những thứ này, đều là do ba mẹ của cậu dốc sức gầy dựng lên, có liên quan gì đến cậu?”

“Cậu cũng chỉ là đầu thai tốt, mới có thể sinh ra ở một gia đình như thế này, nếu không có ba mẹ cậu che chở, dựa vào chính năng lực của cậu thì cậu có thể làm ra được thành tựu gì chứ?”

“Một đứa con riêng bị trục xuất ra khỏi gia tộc, không có bất cứ chỗ dựa nào, lại dựa vào sức của chính bản thân mà trưởng thành được như ngày hôm nay, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi là đã có thể quyết định được vận mệnh của gia tộc Vũ Văn.”

“Cậu nói cho tôi biết, một người con riêng như thế, cậu lấy cái gì mà đi so với người ta?”

“Cậu, xứng sao?”

Vương Thành đối đầu trực tiếp, mặt mày lạnh nhạt.

Ông vừa nói xong, xung quanh đều yên lặng!

Vũ Văn Bân cũng sửng sốt trong chớp mắt, bỗng nhiên cười phá lên điên cuồng: “Ông nói không sai, nhưng tất cả những điều này đều phải có một điều kiện tiên quyết là, chính anh ta là người đã gây nên tất cả những chuyện mà gia tộc Vũ Văn gặp phải, anh ta thật sự có được năng lực dùng một câu là có thể làm điên đảo gia tộc Vũ Văn.”

“Nếu không thì, anh ta lấy cái gì mà đi so với tôi?”

“Tôi sinh ở một gia đình có bối cảnh mạnh mẽ, nhưng mà đây cũng là một phần thực lực của tôi.”

“Nếu tôi đã có được điều kiện tốt trời cho như thế, vì sao lại không thể sử dụng chứ?”

“Cách suy nghĩ này của ông chính là lối suy nghĩ ghen ghét những người giàu có và quyền lực!”

“Tôi có ba mẹ có bối cảnh mạnh mẽ đó, ông làm gì được tôi nào?”

Vũ Văn Bân cười to đầy điên cuồng, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Lúc này anh trông có hơi đáng sợ, giống như đã phát điên.

Vương Thành lại chỉ cười nhạo: “Tôi tin chắc không bao lâu nữa cậu sẽ biết được, trong mắt cậu ta, cậu nhỏ bé đến mức nào.”

Ông vừ nói xong, quản gia lại chạy vào phòng họp lần nữa, mặt đầy vui mừng: “Gia chủ, tin tức tốt! Tin tức tốt! Nguy cơ của gia tộc đã được giải quyết, giá trị thị trường vốn đang tụt dốc, không biết vì sao lại đột nhiên tăng mạnh một khoảng lớn, những tiền của chúng ta bị tổn thất ngày hôm nay, dựa theo tốc độ tăng trưởng hiện tại, chắc chỉ cần hai tiếng đồng hồ là có thể khôi phục lại như ban đầu.”

Quản gia vừa nói xong, mọi người đều ra vẻ khϊếp sợ.

Những cảm xúc Vương Thành đè nén nãy giờ lập tức bùng nổ, cười điên cuồng: “Vũ Văn Bân, bây giờ cậu còn muốn nói gì nữa?”

“Cậu còn nhớ rõ những gì tôi mới nói sao?”

“Cậu ta dựa vào sức của chính bản thân có được như bây giờ, cậu đi so với cậu ta thì chẳng là cái thá gì cả.”

“Thậm chí cậu còn không có tư cách đi so với cậu ta!”

Vương Thành cười ha ha, lời nói cực kỳ sắc bén.

Mặt Vũ Văn Bân tái nhợt, đỏ mắt tức giận gầm lên: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Một tên vô dụng sao có thể làm được như thế? Tất cả chỉ là trùng hợp! Đều là trùng hợp!”

Anh gần như là rống lên, ngay sau đó anh lập tức chạy vội ra khỏi phòng họp trong ánh mắt của bao người.

Vũ Văn Cao Dương nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, nhìn Vương Thành, ý vị sâu xa mà nói: “Anh nói với cậu ta, tôi có thể cho cậu ta tất cả những gì cậu ta muốn, cho dù là mạng của tôi, nếu cậu ta muốn thì có thể đến lấy bất cứ lúc nào!”

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Ngay cả Vương Thành cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc lên mặt, ông không biết thù hận giữa Dương Chấn và Vũ Văn Cao Dương sâu đến mức độ nào, chỉ biết Dương Chấn có đủ năng lực để lật đổ gia tộc Vũ Văn.

Vũ Văn Cao Dương dừng lại một chút, bỗng nhiên nói: “Chỉ hy vọng cậu ta có thể tha cho gia tộc Vũ Văn một con đường sống, tôi sẵn lòng trả bất cứ cái giá nào cho những sai lầm mà tôi đã phạm phải vào năm xưa!”

Nói xong, ông đột nhiên xoay người rời đi.

Vương Thành nhìn bóng lưng của Vũ Văn Cao Dương, đột nhiên cảm thấy cơ thể của Vũ Văn Cao Dương đã hơi khòm xuống.

“Tôi sẽ chuyển lời cho cậu ta!”

Mãi đến khi bóng dáng của Vũ Văn Cao Dương biến mất hoàn toàn, Vương Thành mới yên lặng nói.

Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn lớn nhất Yên Đô.

Dương Chấn đứng bên cạnh cánh cửa sổ sát đất, đưa mắt nhìn về nơi nào đó ngoài cửa sổ, trên mặt cũng có chút đau lòng.

Không biết vì sao, anh vốn tưởng rằng anh làm thế sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bây giờ Vũ Văn Bân đã bị hủy đi tư cách người thừa kế, Vũ Văn Cao Dương cũng đã hối hận, sao trong lòng anh lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào hết?

Đúng lúc này, Vương Thành gọi điện thoại đến.

“Dương Chấn, ông ta bảo tôi nhắn với cậu, ông ta sẵn lòng cho cậu tất cả những gì cậu muốn, ông ta đồng ý chịu trách nhiệm với những lỗi lầm năm xưa ông phạm phải.”

“Cho dù cậu muốn mạng của ông ta, cũng có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”

“Chỉ hy vọng cậu có thể buông tha cho gia tộc Vũ Văn.”