Ngay cả Vũ Văn Cao Chấn cũng ngơ ngác. Ông ta ép Vũ Văn Cao Dương hủy bỏ tư cách người thừa kế của Vũ Văn Bân trước mặt mọi người nhưng cũng không hy vọng gì nhiều nhưng nào ngờ Vũ Văn Cao Dương lại thật sự đồng ý.
Vũ Văn Bân kinh ngạc tột độ, sững sờ vài giây rồi giận dữ nói: “Tại sao muốn hủy bỏ tư cách người thừa kế của tôi?”
“Rõ ràng phiền phức của gia tộc Vũ Văn là âm mưu hãm hại tôi. Chẳng lẽ người bị hại như tôi phải gánh chịu tất cả sao?”
“Nếu vậy chẳng lẽ một người bị hãm hại nên mới gây tổn thất cho gia tộc lại bị trừng phạt sao?”
“Có ai dám cam đoan từ đây về sau sẽ không bao giờ gây tổn thất cho gia tộc không?”
Vũ Văn Bân giận dữ hét lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn khắp phòng.
Vũ Văn Cao Dương cả giận quát: “Con câm miệng cho ba!”
Vũ Văn Bân rất oan ức cũng rất tức giận nhưng ba anh ta đã lên tiếng nếu còn làm quá lên trước mặt mọi người nữa thì sau này sẽ rất khó sống ở gia tộc Vũ Văn.
“Bây giờ chúng ta có thể bàn bạc cách giải quyết những rắc rối mà gia tộc Vũ Văn đang gặp phải rồi chứ?”
Vũ Văn Cao Dương bình tĩnh hỏi Vũ Văn Cao Chấn.
“Vũ Văn Bân bị hủy tư cách nhưng chúng ta vẫn chưa lập người thừa kế mới.”
Vũ Văn Cao Chấn nói.
Vũ Văn Cao Dương hơi nheo mắt: “Anh cho rằng ai có tư cách trở thành người thừa kế mới?”
“Vương Thành!”
Vũ Văn Cao Chấn bỗng thốt lên.
Ông ta vừa nói xong, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, đi giày da liền xuất hiện ở cửa phòng họp.
Mọi người nhao nhao nhìn sang.
Hôm nay Vương Thành đã giảm bớt khí thế của dân anh chị trên người. Hắn ta mặc vest đen, thắt cà vạt, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Nếu Dương Chấn có mặt ở đây chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên với cách ăn mặc của Vương Thành. Bởi vì hắn ta hiện giờ khác một trời một vực với ngày hôm qua.
“Xin chào các bác, các chú!”
Vương Thành gật đầu chào hỏi với các bậc cha chú đang ngồi trong phòng.
Phần lớn người trong gia tộc đều biết Vũ Văn Cao Chấn có một đứa con riêng, dù đã gặp mặt nhưng cũng là chuyện rất lâu về trước.
Bây giờ Vương Thành đã khác trước rất nhiều, không một ai có thể nhận ra hắn ta.
Nhưng nghe Vương Thành chào hỏi, mọi người liền biết hắn ta là ai.
“Nó là Vương Thành, con trai của tôi, hiện đang là chủ tịch câu lạc bộ Vương Thành. Tôi thấy nó đủ tư cách làm người thừa kế tiếp theo.”
Vũ Văn Cao Chấn nhìn Vũ Văn Cao Dương nói.
Ở gia tộc Vũ Văn chỉ có Vũ Văn Cao Dương mới có tư cách xác lập người thừa kế.
Vũ Văn Cao Dương nhìn Vương Thành một hồi, sau đó mỉa mai nhìn Vũ Văn Cao Chấn: “Xem ra anh đã chuẩn bị từ trước!”
Vũ Văn Cao Chấn cũng lười giải thích, hờ hững nói: “Từ trước tới nay gia tộc Vũ Văn đều trọng dụng người tài, người thừa kế cũng vậy. Vương Thành con trai tôi, rất xuất sắc, đủ tư cách làm người thừa kế!”
“Ha ha, để một người không phải họ Vũ Văn làm người thừa kế gia tộc Vũ Văn. Bác đúng là biết nói đùa.”
Vũ Văn Bân cười châm chọc.
“Vương Thành là con trai tôi, bây giờ trở về gia tộc Vũ Văn thì đương nhiên tôi sẽ đổi họ cho nó.”
Vũ Văn Cao Chấn đã chuẩn bị từ trước: “Từ hôm nay trở đi, con tên là Vũ Văn Thành!”
Vương Thành hơi nhíu mày, tỏ vẻ không vui nhưng cũng hắn ta biết muốn trở thành người thừa kế gia tộc Vũ Văn thì phải thỏa hiệp.
“Được!”
Vương Thành bình tĩnh nói.
“Bây giờ, các người còn muốn nói gì nữa không?”
Vũ Văn Cao Chấn thờ ơ hỏi.
Hiện giờ gia tộc Vũ Văn chỉ có dòng dõi của ông ta và Vũ Văn Cao Dương mới có thể tranh giành vị trí người thừa kế.
Vũ Văn Cao Dương có hai đứa con trai, một đứa đã bị đuổi ra khỏi gia tộc từ mười tám năm trước, đứa còn lại chính là Vũ Văn Bân.
Vũ Văn Cao Chấn cũng có hai người con trai. Một là Vũ Văn Tấn, đã bị ám sát, người còn lại chính là Vương Thành.
Hiện giờ trong số bốn người có thể tranh quyền thừa kế, một người đã bị gϊếŧ, một người bị hủy tư cách người thừa kế, một người khác vẫn chưa xuất hiện.
Chỉ có Vương Thành mới là người thích hợp nhất.
“Buồn cười!”
Vũ Văn Bân cười lạnh nói: “Một đứa con rơi bị vứt bỏ hơn mười năm bỗng xuất hiện còn muốn trở thành người thừa kế. Anh ta có tư cách đó sao?”
“Anh ta đã từng đóng góp gì cho gia tộc Vũ Văn chưa?”
“Nếu anh ta trở thành người thừa kế, Vũ Văn Bân tôi là người đầu tiên phản đối!”
Vũ Văn Bân cười lạnh liên tục.
“Ý anh là, chỉ cần tôi đóng góp cho gia tộc thì mọi người sẽ không phản đối tôi trở thành người thừa kế nữa, đúng không?”
Vương Thành bỗng cười híp mắt nhìn Vũ Văn Bân nói, trong mắt tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Vũ Văn Bân cau mày: “Anh đừng tưởng làm đại chút chuyện là đã đóng góp lớn cho gia tộc Vũ Văn.”
“Nếu tôi có thể giải quyết được mối họa lần này của gia tộc Vũ Văn thì có được xem là đóng góp lớn không?” Vương Thành cười hỏi.
Vũ Văn Bân phì cười nói: “Không phải anh định nói anh có cách giải quyết mối họa lần này đấy chứ?”
“Bản thân anh bất tài mới gây ra họa lớn cho gia tộc, sao anh dám cho rằng người khác không có cách giải quyết?” Vương Thành phản bác.
Những người xung quanh đều sửng sốt, đây là cuộc chiến giữa những đối thủ cạnh tranh quyền thừa kế của gia tộc lớn sao?
Vũ Văn Bân không lên tiếng, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Vương Thành, lát sau mới nói: “Nếu anh có thể giải quyết được tai họa lần này, tôi không ngại thừa nhận anh làm người thừa kế!”
“Ha ha!”
Vương Thành chỉ cười hờ hững, sau đó ngang ngược nói: “Anh là cái thá gì? Anh tán thành thì có tác dụng gì?”
Nụ cười trên mặt Vũ Văn Bất cứng ngắc, cơn tức bỗng xông lêи đỉиɦ đầu.
“Thằng ranh, mày ngang ngược lắm. Một thằng xuất thân rác rưởi cũng muốn đấu với tao à? Mày đấu nổi tao không?”
Vũ Văn Bân không thèm che giấu sự khinh bỉ đối với Vương Thành, lạnh lùng nói.
Nhưng Vương Thành không hề sợ hãi, ngược lại còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Mày thích thì tao chiều!”
“Vậy cứ chờ xem!” Vũ Văn Bân cười nói.
“Tất cả im miệng cho tôi!”
Rốt cuộc Vũ Văn Cao Dương nhịn không nổi quát ầm lên, phòng họp lập tức trở nên yên lặng.
Ông ta lạnh lùng nhìn Vũ Văn Cao Chấn nói: “Con trai anh kiêu ngạo quá nhỉ? Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đối phó với sự chèn ép của hai nhà họ Hoàng, Diệp kiểu gì?”
Sắc mặt Vũ Văn Cao Chấn hơi khó coi. Ông ta cũng cảm thấy Vương Thành quá tự mãn, chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.
Trong khi Vũ Văn Cao Chấn còn đang suy nghĩ trả lời Vũ Văn Cao Dương, Vương Thành bỗng lên tiếng: “Gia tộc Vũ Văn đúng là khiến người khác thất vọng. Chuyện các người không giải quyết được, tại sao lại cho rằng tôi cũng không làm được?”
“Trong hôm nay nếu tôi không giải quyết được rắc rối của gia tộc, tôi sẽ rời khỏi đây, đời này sẽ không bao giờ bước chân vào Yên Đô nữa!”
Vương Thành quả quyết nói.
“Vương Thành, con điên rồi à?” Vũ Văn Cao Chấn lập tức gầm lên.
“Được! Cứ quyết định như vậy đi! Nếu hôm nay cậu không thể giải quyết được rắc rối của gia tộc thì phải rời khỏi Yên Đô mãi mãi!”
Cùng lúc đó, Vũ Văn Cao Dương cũng cao giọng quát.
Ông ta thấy Vương Thành chỉ là một đứa trẻ ngu dốt chưa biết mùi đời, hoàn toàn không biết lần này gia tộc Vũ Văn gặp phải phiền phức lớn cỡ nào.