CHƯƠNG 460: CÔ VẪN CHƯA CHẾT
Hàn Phi Phi bên cạnh đã bị dọa đến hoa dung thất sắc, miệng nhỏ khẽ nhếch, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Ánh mắt Dương Chấn cũng hơi cứng lại, trong nháy mắt này, khí thế mà người đàn ông lực lưỡng này tỏa ra là hết sức kinh người.
Dù là Đông Tà từng giao chiến với anh, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của người đàn ông lực lưỡng trước mắt.
Đông Tà từng là cường giả xếp hạng thứ ba của nhà họ Hoàng, nhưng thực lực người đàn ông lực lưỡng trước mắt này không hề kém Đông Tà, điều đó chứng minh anh ta có thể là bát môn Yên Đô hoặc cường giả hiệp hội võ đạo?
Mà gia tộc thực sự có ân oán với mình, ngoài nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp, chính là gia tộc Vũ Văn, sau đó còn có một hiệp hội võ đạo.
Nhà họ Hoàng vừa thần phục anh, giữa anh và nhà họ Diệp cũng coi là âm thầm đạt thành thỏa thuận hợp tác.
Còn về hiệp hội võ đạo, bọn họ hết sức phách lối, đều mặc thống nhất đồng phục võ đạo của hiệp hội võ đạo.
Mà người trước mắt không hề mặc đồng phục võ đạo.
Điều đó chứng minh, anh ta chỉ có thể là cường giả Gia tộc Vũ Văn, hơn nữa còn xếp hạng cực kì cao trong gia tộc.
“Cút!”
Người này vọt tới trước mặt Dương Chấn với tốc độ ánh sáng.
Dương Chấn gầm lên một tiếng, hời hợt đấm ra một quyền.
“Ầm!”
Cơ thể đang phóng tới trước mặt Dương Chấn hơi dừng lại, trong lúc đó một sức mạnh cường đại đánh vào ngực anh ta, chỉ thấy cơ thể anh ta bay thẳng ra ngoài như đạn pháo.
Hàn Phi Phi bên cạnh cũng choáng váng, cô biết Dương Chấn rất mạnh, thế nhưng cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khủng bố đó của Dương Chấn.
Một quyền đánh bay một cường giả Yên Đô bảy tám mét.
Ngay khi bị một quyền Dương Chấn đánh trúng trong lòng người đàn ông lực lưỡng đã hết sức sợ hãi.
Thân là một trong những cường giả đỉnh cao của gia tộc Vũ Văn, nhìn khắp Yên Đô, là loại có thể nghênh ngang mà đi.
Bây giờ, lại bị một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi một quyền đánh bay bảy tám mét.
Cường giả thực lực cỡ này, e là trong bát môn Yên Đô, cường giả đỉnh cấp thực sự cũng chỉ đến thế mà thôi.
Anh ta không phải ai khác, chính là Hắc Tháp cường giả đỉnh cao bên cạnh Vũ Văn Bân, vì muốn gϊếŧ Dương Chấn nên tự động xin đi gϊếŧ giặc.
Cho đến giờ phút này, Hắc Tháp mới biết được, ông chủ của mình căn bản không hề hiểu gì về Dương Chấn, e là chỉ biết được vẻ bề ngoài mà thôi.
Vũ Văn Bân vẫn không nên trêu chọc nhân vật như vậy, nếu không nhất định sẽ rước tới họa sát thân.
“Cút về nói cho Vũ Văn Bân, nếu còn dám trêu chọc tao nữa thì dù anh ta có là người thừa kế Gia tộc Vũ Văn, tao cũng sẽ không hề do dự mà gϊếŧ chết anh ta.”
Ngay khi Hắc Tháp còn đang thầm khϊếp sợ, Dương Chấn đã chạy tới trước mặt anh ta, từ trên cao nhìn xuống nói với anh ta.
Ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một người chết.
Hắc Tháp càng kinh ngạc, Dương Chấn lại biết anh ta là do Vũ Văn Bân phái tới.
Dương Chấn ngay lập tức bắt được ánh mắt thu liễm của anh ta.
Vừa rồi, Dương Chấn cũng chỉ thăm dò, không ngờ đối phương lại thật do Vũ Văn Bân phái tới, sát ý trên mặt lập tức càng đậm.
Hắc Tháp ý thức được mình đã bại lộ, âm thầm hối hận, nhưng mà hối hận đã muộn, anh ta lặng lẽ từ dưới đất bò dậy, chăm chú nhìn Dương Chấn một chút, lập tức xoay người rời đi.
Vừa đi được mấy bước, ánh mắt anh ta bỗng nhiên trở nên kiên định, dưới chân bỗng nhiên dùng sức đạp mạnh, cả người lập tức hóa thành một tàn ảnh, xông về Hàn Phi Phi bên cạnh.
Tất cả quá xảy ra quá bất ngờ, Dương Chấn căn bản cũng không nghĩ đến, anh đã tha cho đối phương, mà đối phương lại còn dám động đến Hàn Phi Phi.
Đây không phải muốn chết là cái gì?
“A ~ “
Hàn Phi Phi hét lên một tiếng, vẻ mặt đầy sợ hãi, run rẩy nói ra: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Mày lùi lại cho tao.”
Hắc Tháp không hề trả lời cô, mà lạnh lùng nhìn Dương Chấn nói.
Ánh mắt Dương Chấn lóe lên vẻ chết chóc, híp mắt nói: “Tao đã cho mày một con đường sống, mày lại định từ bỏ sao?”
Có hai chuyện mà Dương Chấn khó tha thứ nhất.
Một là có người muốn gϊếŧ mình, hai là người khác dùng người bên cạnh mình để uy hϊếp mình.
Nhưng Hắc Tháp lại cố tình làm cả hai chuyện này.
Có thể nghĩ, lúc này Dương Chấn muốn gϊếŧ Hắc Tháp cỡ nào.
“Bớt nói nhiều!”
Hắc Tháp lạnh giọng quát: “Mày chắc phải biết, nếu tao muốn gϊếŧ người phụ nữ này dễ như trở bàn tay.”
“Nếu mày đã biết tao là người của cậu Bân, vậy chắc mày cũng rõ, mục tiêu của tao chỉ có mày.”
“Giờ mày hãy đi với tao một chuyến, nếu không tao lập tức gϊếŧ chết người phụ nữ này.”
Ánh mắt Hắc Tháp đầy kiên định, không hề có vẻ sợ hãi.
Dương Chấn có thể cảm giác được, nếu mình không đáp ứng, Hắc Tháp thật sẽ gϊếŧ Hàn Phi Phi.
Trước khi đến tìm mình, người này chưa từng nghĩ tới sống sót trở về.
Khá khen cho Vũ Văn Bân, dưới tay lại có tử sĩ như thế này.
“Anh Dương, anh đừng quan tâm tôi, nếu anh đi cùng anh ta, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, đến lúc đó tôi cũng chỉ có một con đường chết.”
Hàn Phi Phi bỗng nhiên lớn tiếng nói, mặc dù cô đang sợ hãi đến cả người run rẩy, nhưng lại bảo Dương Chấn đừng quan tâm mình.
“Câm miệng!”
Hắc Tháp gầm lên một tiếng, năm ngón của bàn tay phải bỗng chộp lên cổ Hàn Phi Phi.
Âm thanh Hàn Phi Phi lập tức biến mất, vẻ mặt đầy thống khổ, nhưng ánh mắt cô không hề sợ hãi.
Ánh mắt cô càng không ngừng ra hiệu cho Dương Chấn, dường như muốn nói, không cần quan tâm tôi.
“Mày biết quan hệ giữa tao và cô gái này không mà dám dùng tính mạng cô ấy uy hϊếp tao?”
Dương Chấn cười nhạo một tiếng, ngoài mặt nhìn có vẻ hết sức thoải mái nhưng trong lòng lại khá căng thẳng.
Anh không chắc chắn Hắc Tháp có thể ra tay hay không, một khi Hắc Tháp thật muốn động thủ, thì đúng là mình không cứu kịp.
Gương mặt vốn không có biểu lộ gì của Hắc Tháp tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Nếu cô ta không quan trọng với mày, thì mày đã ra tay với tao, cần gì phải nói mấy lời nhảm nhí này để thăm dò tao.”
“Mày phải rõ ràng một chuyện, mày cũng đã tha cho tao một lần, mà tao còn muốn dùng cô ta uy hϊếp mày, chứng tỏ tao không hề sợ chết.”
“Tao cho mày mười giây để cân nhắc, nếu còn không bằng lòng đi với tao một chuyến, vậy tao chỉ có thể gϊếŧ chết cô ta.”
Hắc Tháp lại khôi phục lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Chấn, năm ngón tay tay phải vẫn bóp lấy cổ Hàn Phi Phi.
Nếu anh ta muốn gϊếŧ Hàn Phi Phi, thì chỉ là chuyện một cái chớp mắt.
Ánh mắt Hàn Phi Phi đầy tuyệt vọng, nhìn thấy Dương Chấn do dự, cô cảm thấy mất mát khó hiểu.
Cảm nhận được ánh mắt mất mát của Hàn Phi Phi, Dương Chấn có chút tự trách, dù thế nào, thì cô ấy cũng bị mình liên lụy.
“Người đẹp, cô thấy chưa? Tôi chỉ muốn người đàn ông này đi với tôi một chuyến, nhưng anh ta tình nguyện xem cô chết, cũng không bằng lòng.”
“Dù cô là do tôi gϊếŧ, nhưng trên thực tế, người hại chết cô lại là người đàn ông đó.”
“Nhân lúc cô còn sống, hãy nhìn người đàn ông hại chết cô lần cuối đi.”
Hắc Tháp bật cười quái dị nói.
Trong lúc đó, Hắc Tháp thấy lạnh cả người, vì anh ta chỉ trừng mắt nhìn, Dương Chấn vừa đứng cách anh ta mười mấy mét, bỗng nhiên biến mất trong hư không.
Mùi vị của tử vong bao phủ lên người anh ta.
Toàn bộ lông tơ trên người Hắc Tháp lập tức dựng đứng, sát ý của Dương Chấn dường như ở khắp mọi nơi.
Anh ta không hề do dự, năm ngón tay chộp trên cổ Hàn Phi Phi bỗng nhiên dùng sức.
Dù sắp chết, anh ta cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
Ngay khi anh ta dùng sức, Hàn Phi Phi rõ ràng cảm giác được, sinh mệnh của mình sắp kết thúc, lúc này, trong đầu cô hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Trong nháy mắt sắp tử vong đó, cô mới biết được, mình lưu luyến thế giới này cỡ nào.
Cô còn chưa yêu đương, còn chưa kết hôn sinh con, còn chưa trải nghiệm cuộc sống muôn màu.
Nhưng mà tất cả đã quá muộn rồi!
Nhưng trong lòng cô chợt đau thắt, Dương Chấn thà để cô chết đi, cũng không muốn thỏa hiệp, đi theo người đàn ông này sao?
Dù cô cũng hiểu, một khi Dương Chấn thật thỏa hiệp, Dương Chấn chỉ có một con đường chết.
Nhưng lúc này, cô vẫn cảm thấy hết sức thất vọng.
Cô nhắm hai mắt lại, khóe mắt có nước mắt trượt xuống.
“Rắc!”
Đúng lúc này, âm thanh xương cốt đứt gãy bỗng lanh lảnh vang lên.
“Mình bị vặn gãy cổ à, chết rồi sao?”
“Tại sao không hề cảm thấy đau đớn?”
“Chẳng lẽ khi rơi vào tử vong, người ta không có bất kỳ đau đớn gì sao?”
Hàn Phi Phi nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, trong lòng không ngừng đặt câu hỏi.
“Phỉ Phỉ, cô không sao chứ?”
Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai cô.
Khi Hàn Phi Phi mở hai mắt ra, đã nhìn thấy Dương Chấn đang đứng trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Tôi… Tôi chưa chết?”
Lúc này, Hàn Phi Phi mới ý thức được, hình như mình còn sống, lập tức vui đến phát khóc, mặt mũi tràn toàn nước mắt.