Chàng Rể Chiến Thần

Chương 446

Chương 446

Nhìn dáng vẻ kích động của Hoàng Thiên Hành, Dương Chấn rất hài lòng.

Lúc trước khi định đến Yên Đô, anh đã điều tra rõ ràng Hoàng Thiên Hành là người như thế nào, vì thế anh mới thả Hoàng Chính đi, giam lỏng Cao Hùng tại nhà họ Quan.

Kể cả việc cố tình phát tán tin tức Cao Hùng đã chết nơi đất khách quê người cũng chỉ để dò xét Hoàng Thiên Hành.

Bây giờ xem ra, biểu hiện của Hoàng Thiên Hành khiến Dương Chấn cực kỳ hài lòng.

Một người trọng tình trọng nghĩa còn có thể trở thành gia chủ của một gia tộc thuộc Yên Đô Bát Môn, đúng thật là không dễ chút nào.

Loại người này cũng đáng để tin tưởng.

“Ông ta vẫn còn sống!”

Dương Chấn gật đầu khẳng định câu trả lời này.

“Ha ha!”

Hoàng Thiên Hành lập tức mừng chảy nước mắt, ông ta kích động nói: “Tốt quá rồi, không ngờ Cao Hùng vẫn còn sống, ông ấy còn sống!”

Không lâu sau Hoàng Thiên Hành bình tĩnh lại, nhìn Dương Chấn với vẻ mặt cảnh giác: “Chắc chắn cậu sẽ không tùy tiện giao Cao Hùng ra, cũng sẽ không để Ngải Lâm chữa trị cho con trai Hoàng Chính của tôi đâu nhỉ?”

Là gia chủ nhà họ Hoàng, mặc dù phần lớn nguyên nhân là dựa vào Cao Hùng, nhưng nếu ông ta thật sự chỉ là một tên ngu xuẩn dễ giận, dù mưu kế của Cao Hùng có cao hơn đi nữa thì cũng không gánh nổi Hoàng Thiên Hành cũng không.

Ông ta nhanh chóng hiểu ra rằng Dương Chấn đến có mục đích.

Dương Chấn cũng không giấu giếm, anh gật đầu rất dứt khoát: “Từ nay về sau nhà họ Hoàng coi tôi là chủ, tôi sẽ không chỉ trả Cao Hùng lại cho ông, mà còn trợ giúp ông giải quyết tai họa ngầm của nhà họ Hoàng.”

Nghe vậy, mặt Hoàng Thiên Hành lập tức biến sắc, trên mặt xuất hiện vẻ phẫn nộ, ông ta quát: “Nhóc con, Hoàng Thiên Hành tôi muốn nhà họ Hoàng chỉ nghe theo lệnh của tôi, nhưng tôi cũng sẽ không vì lợi ích cá nhân mà bán rẻ lợi ích của gia tộc!”

“Muốn nắm quyền kiểm soát nhà họ Hoàng, cậu ăn nói hùng hồn quá nhỉ?”

Hoàng Thiên Hành giận dữ nói.

Dương Chấn đã lường trước được phản ứng của Hoàng Thiên Hành, anh cũng không bất ngờ, chỉ hờ hững cười: “Nếu ông không muốn, tôi có thể đi tìm Hoàng Thiên Thành. Tôi nghĩ, vì vị trí gia chủ, chắc chắn ông ta sẽ rất hài lòng với yêu cầu tôi đưa ra.”

“Không thể nào!”

Hoàng Thiên Hành lắc đầu với vẻ mặt kiên định: “Hoàng Thiên Thành đã mơ ước vị trí gia chủ lâu rồi, nhưng ông ta sẽ không vì vị trí gia chủ mà bán rẻ lợi ích của gia tộc đâu.”

Dương Chấn cười khinh thường: “Đây chỉ là suy nghĩ mà ông muốn thôi, chỉ cần tôi hứa hẹn cho ông ta vị trí gia chủ, đừng nói là bắt nhà họ Hoàng phục tùng tôi, cho dù bắt ông ta gϊếŧ hết con cháu dòng chính của ông, ông ta cũng sẵn lòng, ông có tin không?”

Dương Chấn vừa nói ra những lời này, mặt Hoàng Thiên Hành lập tức biến sắc, ông ta cực kỳ nóng nảy nói: “Không thể nào!

Không thể nào!”

“Mặc dù chúng tôi vẫn luôn tranh giành vị trí gia chủ với nhau, nhưng cũng giới hạn trong vị trí gia chủ thôi.”

“Dù thế nào đi nữa thì chúng tôi cũng là anh em họ có quan hệ máu mủ, tranh giành khốc liệt cũng sẽ không tới mức gϊếŧ người diệt khẩu!”

Cảm xúc của Hoàng Thiên Hành vô cùng táo bạo, nhìn như đang giải thích nhưng lại giống thẹn quá thành giận hơn.

Chỉ trong lòng ông ta biết rốt cuộc Hoàng Thiên Hành có làm vậy vì vị trí gia chủ hay không thôi.

Dương Chấn biết, nếu như loại người này không bị thực tế vả mặt thì sẽ không bao giờ tin vào những lời Dương Chấn nói.

Dương Chấn chỉ hờ hững cười, cũng không cãi lại, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Không lâu sau đối phương nghe máy, anh ra lệnh: “Nói với Hoàng Thiên Thành, nếu ông ta muốn có được vị trí gia chủ nhà họ Hoàng thì liên lạc với tôi ngay!”

Nói xong, anh cúp máy.

Hoàng Thiên Hành nhíu mày, sự ngang ngược của Dương Chấn khiến ông ta cực kỳ khó chịu, nhưng lại không thể làm được gì.

Với thực lực mà Dương Chấn thể hiện ra trước đó, nếu bây giờ cậu ta muốn gϊếŧ ông thì quả là dễ như trở bàn tay.

“Bắt Hoàng Thiên Thành gọi lại cho cậu? Cậu không biết ông ta là người thế nào rồi.”

“Thực chất con người ông ta vô cùng kiêu ngạo, tính tình gian trá xảo quyệt, trừ phi ông ta khẳng định cậu có thể giúp ông ta giành được vị trí gia chủ, nếu không thì ông ta sẽ không bao giờ gọi lại cho cậu.”

“Tôi khuyên cậu nên ăn nói khiêm tốn lại. Nhà họ Hoàng có thể hợp tác với cậu, cũng có thể qua lại thân thiết với cậu, nhưng phục tùng cậu thì không có khả năng!”

“Trước đây không có khả năng, bây giờ cũng không có khả năng, sau này càng không có khả năng!”

Hoàng Thiên Hành lạnh lùng nói.

Nhưng khi ông ta vừa dứt lời, một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Là điện thoại của Dương Chấn.

Dương Chấn cầm điện thoại lên nhìn số điện thoại lạ, cười bảo: “Lúc trước có người nói, sở dĩ ông có thể trở thành gia chủ nhà họ Hoàng đều nhờ Cao Hùng giúp đỡ, khi đó tôi không tin, bây giờ tôi đã tin rồi!”

“Vì nếu một người như ông không có người giúp đỡ thì sẽ không hề có hy vọng trở thành gia chủ.”

Nói xong, Dương Chấn nghe mấy rồi bật loa ngoài.

“Chào cậu Dương, tôi là Hoàng Thiên Thành của nhà họ Hoàng, vừa rồi người của cậu gọi cho tôi nói là cậu bảo tôi gọi lại cho cậu, không biết cậu Dương tìm tôi có chuyện gì?”

Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên, trong giọng tràn đầy nịnh nọt.

Vẻ mặt Hoàng Thiên Hành lập tức cứng đờ.

Bởi vì chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác mà chính là Hoàng Thiên Thành, người ông ta vừa nói sẽ không có khả năng gọi lại cho Dương Chấn.

Từ ông ta nói xong câu đó cho đến khi Hoàng Thiên Thành tự gọi lại cho Dương Chấn chỉ khoảng một phút.

Quan trọng là trong giọng nói của Hoàng Thiên Thành rõ ràng tràn đầy kính cẩn với Dương Chấn.

Hoàng Thiên Hành bỗng có cảm giác đau mặt.

“Không phải ông vẫn luôn muốn trở thành gia chủ nhà họ Hoàng sao?”

“Bây giờ tôi cho ông cơ hội này.”

“Chỉ cần ông có thể gϊếŧ hết con cháu dòng chính thuộc phe Hoàng Thiên Hành, tôi sẽ nâng đỡ ông lên thành gia chủ.”

“Mà tôi chỉ có một yêu cầu, đợi sau khi ông trở thành gia chủ, nhà họ Hoàng phải phục tùng tôi!”

Dương Chấn nói vô cùng dứt khoát.

Anh vừa nói ra những lời này, vẻ mặt của Hoàng Thiên Hành lập tức trở nên cực kỳ khó coi, không ngờ tên khốn này lại dám gọi điện với Hoàng Thiên Thành ngay trước mặt ông.

Cậu ta không chỉ muốn để Hoàng Thiên Thành gϊếŧ ông, còn muốn gϊếŧ hết cả con cháu dòng chính thuộc phe của ông.

Sao có thể vậy được?

Cho dù Hoàng Thiên Thành có khốn nạn đi nữa thì sao có thể làm ra chuyện hại con hại cháu như thế được?

Ông không tin Hoàng Thiên Thành sẽ đồng ý.

Nhưng khi Hoàng Thiên Hành đang chắc chắn Hoàng Thiên Thành sẽ từ chối Dương Chấn, một giọng nói đầy sát ý vọng ra từ trong điện thoại Dương Chấn: “Tôi đồng ý với cậu!”

“Vốn dĩ vị trí gia chủ nhà họ Hoàng nên thuộc về tôi, Hoàng Thiên Hành xuất thân thấp hèn, không dũng không mưu, nếu không phải sau lưng ông ta có Cao Hùng giúp đỡ thì sao ông ta có thể kế thừa vị trí gia chủ được?”

“Tôi đã muốn gϊếŧ ông ta từ lâu rồi, chỉ là e ngại vị trí gia chủ của ông ta, sợ khiến cả gia tộc căm phẫn nên mới luôn khoan dung cho sự dốt nát của ông ta.”

“Nếu có thể được cậu Dương giúp đỡ, tôi sẽ gϊếŧ ông ta như gϊếŧ chó, kể cả con cháu thuộc phe ông ta, tôi cũng sẽ xử lý từng người một!”

Hoàng Thiên Thành tàn nhẫn nói, trong giọng tràn đầy sát ý.

Biểu cảm trên mặt Hoàng Thiên Hành lập tức cứng đờ, mặt mũi tràn đầy khó tin, sâu trong mắt dần hiện lên vẻ phẫn nộ mãnh liệt.

Những lời của Hoàng Thiên Thành như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim ông ta.

Không ngờ Hoàng Thiên Thành lại vì vị trí gia chủ mà sẵn sàng gϊếŧ ông, thậm chí đến cả con cháu nhà họ Hoàng vô tội cùng phe với ông cũng muốn gϊếŧ.

“Cậu Dương, từ nay về sau, Hoàng Thiên Thành tôi sẵn lòng coi cậu là chủ! Phải xin cậu Dương giúp tôi giành lại nhà họ Hoàng!”

Giọng nói tràn đầy kính nể của Hoàng Thiên Thành liên tục vang lên.

Dương Chấn nhìn Hoàng Thiên Hành đang hốt hoảng, mặt anh không hề có cảm xúc, anh lạnh nhạt nói: “Được, ông cứ chờ tin tốt từ tôi!”

Nói xong, anh cúp máy.

“Có vẻ như địa vị của gia chủ Hoàng trong lòng người anh họ của ông cũng không cao cho lắm, người ta đã muốn gϊếŧ ông từ lâu rồi.”

Dương Chấn cười tủm tỉm nói với Hoàng Thiên Hành.

“Khốn nạn! Súc vật! Cầm thú! Sao anh có thể đồng ý?”

“Nhiều năm qua chúng ta tranh giành với nhau, nhưng tôi luôn nhớ tình thân máu mủ nhà họ Hoàng, cho dù con trai anh đã gϊếŧ con gái tôi, tôi cũng chọn im lặng.”

“Nếu tôi thật sự muốn truy cứu thì phe các anh đã chết hết từ đời nào rồi!”

“Bây giờ anh lại vì vị trí gia chủ mà muốn gϊếŧ tôi! Còn muốn gϊếŧ con cháu thuộc phe tôi, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?”

Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt toàn là bi thương.

Dương Chấn không nói lời nào, nhìn Hoàng Thiên Hành với vẻ mặt không cảm xúc.

Một lát sau, Hoàng Thiên Hành ổn định lại cảm xúc mới nhìn chằm chằm Dương Chấn nói: “Nếu cậu tìm đến tôi trước thì chắc hẳn cậu coi trọng tôi hơn. Nếu tôi nói tôi bằng lòng dẫn dắt nhà họ Hoàng phục tùng cậu, cậu có chắc chắn có thể giúp tôi ngồi vững trên vị trí này không?”

Dương Chấn gật đầu: “Đương nhiên, nếu không thì vừa rồi tôi đã ra lệnh cho Hoàng Thiên Thành, chứ không phải bảo ông ta chờ tin từ tôi đâu.”

Hoàng Thiên Hành đột nhiên nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi chợt mở mắt ra, trong đôi mắt đυ.c nhưng không bẩn của ông ta lập lòe ánh sáng: “Được, tôi đồng ý với cậu! Chỉ cần cậu có thể giúp tôi hoàn toàn kiểm soát nhà họ Hoàng, cả nhà họ Hoàng sẽ nghe theo lệnh của cậu!”