CHƯƠNG 415: XÂY DỰNG NGHĨA TRANG
Sau khi Dương Chấn trở lại Vân Phong Chi Đỉnh, Tần Nhã ngay cả dép lê cũng không đổi, vẻ mặt lo lắng đi đi lại lại trong đại sảnh.
Nhìn thấy Dương Chấn về nhà, trái tim cô vẫn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
“Chồng, anh không sao chứ?”
Tần Nhã vội vàng chạy tới đón anh.
Dương Chấn cười lắc đầu: “Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Biết Tần Nhã lo lắng cho mình, Dương Chấn tươi cười, mở rộng vòng tay, xoay một vòng tại chỗ, ý bảo mình không có việc gì.
Tần Nhã lúc này mới yên tâm.
Qua một đêm không có việc gì, sáng sớm hôm sau, Dương Chấn đưa Tiếu Tiếu và Tần Nhã đi xong, rồi đi tới tập đoàn Nhạn Chấn.
Bởi vì chuyện của võ hội, tin tức Dương Chấn là vua của hai tỉnh đã sớm truyền khắp Giang Bình và Nam Dương.
Nhiều doanh nghiệp gia đình nghe danh mà tìm đến đây, mong muốn hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn.
Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Chấn, Tần Yên quả thật rất bận rộn, sáng sớm đã phải đến công ty.
“Chủ tịch, hai ngày nay hoạt động kinh doanh hợp tác của công ty tăng vọt, dựa theo đà phát triển hiện tại, cuối năm nay, hiệu quả hoạt động của chi nhánh Giang Châu có thể chiếm hai mươi phần trăm tổng số của tập đoàn Nhạn Chấn.”
Tần Yên đi vào văn phòng của Dương Chấn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng vì tính chất khu vực, chi nhánh Giang Châu, không thể tiếp nhận tất cả hợp tác.”
Dương Chấn hiểu được ý tứ của Tần Yên, chính là nói, bây giờ tại chi nhánh Giang Châu vẫn còn quá nhỏ, không có cách nào hợp tác với tất cả các doanh nghiệp có ý định hợp tác.
Chỉ cần lấy một so sánh, một nhà máy may mặc, mỗi ngày có thể sản xuất tối đa mười ngàn bộ quần áo, nhưng nếu hợp tác với tất cả các doanh nghiệp có mong muốn hợp tác thì nhu cầu vượt xa mười ngàn bộ.
Đây căn bản chính là một nhiệm vụ mà không thể hoàn thành được.
Nhưng nếu như vậy mà buông tha những doanh nghiệp chủ động yêu cầu hợp tác này thì lại luyến tiếc.
“Em có ý tưởng gì không?”
Dương Chấn hỏi.
Tần Yên gật đầu, trầm giọng nói: “Anh rể, em biết anh hiện đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, mặc dù anh là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng trên thực tế, còn có một vài người của gia tộc Vũ Văn cũng có cổ phần của tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Anh muốn nắm toàn bộ tập đoàn Nhạn Chấn vào trong tay, nếu như không có thủ đoạn phi thường, sẽ rất khó.”
“Mà lần này hợp tác, là một cơ hội cho chúng ta, vì sao chúng ta không thành lập một công ty mới, nhân dịp có nhiều doanh nghiệp tới yêu cầu hợp tác như vậy, phát triển công ty mới lớn mạnh hơn?”
“Em cho rằng anh hoàn toàn có thể xây dựng tập đoàn Nhạn Chấn thứ hai, qua đó từng bước nắm trong tay tập đoàn Nhạn Chấn.”
Chờ Tần Yên nói xong, Dương Chấn mới khẽ lắc đầu: “Tập đoàn Nhạn Chấn, anh sẽ hoàn toàn nắm trong tay mình, về phần xây dựng tập đoàn Nhạn Chấn thứ hai, anh không có hứng thú!”
Nếu như không phải vì tập đoàn Nhạn Chấn là thứ duy nhất mà mẹ để lại cho mình trên đời này để tưởng nhớ, Dương Chấn làm sao có thể quan tâm đến sống chết của một doanh nghiệp?
Chí hướng của anh căn bản không phải ở đây!
Với quyền lợi và sự giàu có hiện tại của anh, tất cả số liệu đều là những con số khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối.
Nếu mà anh thật sự muốn dùng thủ đoạn, tập đoàn Nhạn Chấn đã trở lại trong tay anh từ lâu.
Thứ anh muốn chính là một tập đoàn Nhạn Chấn sạch sẽ, không có bất kỳ bẩn thỉu nào.
Nhưng nơi bị nhà họ Vũ Văn làm nhiễm bẩn, anh sẽ để cho nhà họ Vũ Văn dùng đầu lưỡi liếʍ sạch!
“Nhưng mà…”
Tần Yên còn chưa nói xong, đã bị Dương Chấn cắt ngang: “Em không cần phải suy nghĩ đến ân oán giữa anh và gia tộc Vũ Văn, tất cả mọi thứ vẫn như cũ, nên làm như thế nào thì vẫn như thế, em chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, tập đoàn Nhạn Chấn cuối cùng sẽ trở lại trong tay anh.”
Nghe vậy, Tần Yên sửng sốt một lúc lâu, mới hiểu ra.
Cô vốn tràn đầy tin tưởng với Dương Chấn, tập đoàn Nhạn Chấn cũng vốn thuộc về Dương Chấn, ai có thể cướp đi?
“Anh rể, em biết nên làm thế nào rồi!”
Trên mặt Tần Yên lộ ra một nụ cười.
“Nếu đã biết rồi, vậy thì đi làm đi!”
Dương Chấn cười nói.
Tần Yên vừa đi đến cửa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng dừng lại, nói: “Anh rể, lúc mười giờ sáng nay, tại tòa nhà Long Đằng, có một buổi đấu giá, trong đó có một mảnh đất muốn bán đấu giá, là mảnh đất ở bên cạnh trang viên Hoa Hồng kia.”
Trang viên Hoa Hồng, là khu biệt thự hàng đầu của Giang Châu, cũng là sản nghiệp của tập đoàn Nhạn Chấn.
Lúc trước, Dương Chấn định mua hết đất xung quanh trang viên Hoa Hồng, nhưng bị từ chối vì muốn xây dựng quảng trường.
Không ngờ, bây giờ mảnh đất đó lại bị bán đấu giá.
Bây giờ trang viên Hoa Hồng đã quy tụ hết những người quyền lực và giàu có ở Giang Châu, giá nhà ở trên mảnh đất đó càng ngày càng tăng.
“Mảnh đất đó, chúng ta phải lấy bằng được!”
Dương Chấn nói.
“Em có thể phải đi giải quyết việc hợp tác, anh có thời gian để tham gia đấu giá không?” Tần Yên hỏi.
Sau khi nghe những lời Dương Chấn vừa mới nói, Tần Yên chỉ muốn mau chóng giành hết tất cả hợp tác.
Chi nhánh Giang Châu không thể nuốt được nhiều hợp tác như vậy, nhưng tổng bộ thì có thể.
Nếu cả tập đoàn Nhạn Chấn đều là của Dương Chấn, cô có lý do gì để buông tha một ít hợp tác đây?
Dương Chấn hơi gật đầu: “Được rồi, anh sẽ đi tham gia đấu giá!”
Tần Yên đưa thư mời cho Dương Chấn, thời gian bắt đầu cuộc đấu giá là lúc mười giờ sáng, địa điểm là tòa nhà Long Đằng.
Bây giờ đã là chín giờ hai mươi phút, khoảng cách đến lúc cuộc đấu giá bắt đầu chỉ còn bốn mươi phút.
Lúc chín giờ năm mươi phút, Dương Chấn lái xe đến tòa nhà Long Đằng.
Vừa xuống xe, anh đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc lần lượt bước xuống xe.
Chính là Hoàng Chính, người đã đe dọa Dương Chấnvà muốn anh phải trả giá đắt vào đêm qua, còn có ông già gầy gò Đông Tà.
“Thằng nhãi, hóa ra là mày!”
Nhìn thấy Dương Chấn, Hoàng Chính hơi kinh ngạc.
Ngay sau đó, trong ánh mắt Hoàng Chính tràn ngập vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Dương Chấn nói: “Thằng nhãi, mày cũng nhắm tới vùng đất hai bên bờ sông mà đến à?”
Dương Chấn nhíu mày, nghe ý tứ của Hoàng Chính, anh ta cũng nhắm tới mảnh đất này?
Sông này được đặt tên là sông Lão Long, mảnh đất hai bên bờ sông, một mảnh là trang viên Hoa Hồng nằm ở một bên sông Lão Long, mảnh đất phía bên kia sông Lão Long, chính là mảnh đất mà hôm nay muốn bán.
Hoàng Chính là người của nhà họ Hoàng ở Yên Đô, anh ta tới đây làm cái gì?
Chẳng lẽ anh ta cũng nhắm tới mảnh đất này?
“Nhìn phản ứng của mày, tao biết mày đang nhắm tới mảnh đất này, rất không may, mảnh đất này tao cũng muốn!”
Dáng vẻ Hoàng Chính thể hiện sự đắc chí, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn nói: “Tao biết, trang viên Hoa Hồng chính là sản nghiệp của mày.”
“Tao nghe nói rằng giá bất động sản của trang viên Hoa Hồng đã tăng vọt nhiều lần?”
“Mày nói, đến lúc đó, tao sẽ xây dựng một nghĩa trang ở phía đối diện trang viên Hoa Hồng, thử hỏi giá bất động sản hoa hồng còn tăng vọt nữa không?”
Hoàng Chính lộ vẻ mặt đắc ý, cười ha ha hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Dương Chấn trở nên cứng ngắc, anh bỗng nhiên biết được, vì lý do gì mà Hoàng Chính cũng muốn có được mảnh đất này.
Nếu đúng như Hoàng Chính nói, nếu anh ta có được mảnh đất này, chỉ cần có thể xây dựng nghĩa trang, trang viên Hoa Hồng sẽ lập tức trở thành một trò cười.
Giá nhà giảm mạnh chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó những người đã mua nhà, cùng nhau trả lại nhà, đấy mới là chuyện lớn.
Mặc dù Dương Chấn không thiếu tiền, nhưng trang viên Hoa Hồng cũng là tài sản thuộc sở hữu của tập đoàn Nhạn Chấn, Hoàng Chính đây là muốn hủy diệt trang viên Hoa Hồng, chính là muốn hủy diệt tập đoàn Nhạn Chấn.
Mãi cho đến lúc này, Dương Chấn mới biết được, nhà họ Hoàng vì sao lại đem vị trí người thừa kế giao cho Hoàng Chính.
Hoàng Chính không phải là một kẻ ngốc, mà là một người rất tài năng trong phương diện kinh doanh.
“Anh xác định muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi?”
Dương Chấn híp mắt nói.
Lần này, anh thực sự tức giận!
Tần Nhã và Tiếu Tiếu là vảy ngược của anh, tập đoàn Nhạn Chấn là thứ duy nhất mà mẹ của anh để lại, cũng là vảy ngược của anh.
“Ha ha! Mày tức giận à?”
“Tức giận thì sao? Tao sẽ lấy mảnh đất này, xây dựng một nghĩa trang lớn nhất ở Giang Châu, ha ha!”
“Sông Lão Long có một nơi phong thủy tốt như vậy, chỉ có xây dựng nghĩa trang mới là thích hợp nhất!”
Hoàng Chính đột nhiên cười to, vô cùng kiêu ngạo.
Dương Chấn không nói gì, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, anh không phải sợ thua Hoàng Chính trong đấu giá, mà là Hoàng Chính đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, chạm vào điểm mấu chốt của anh.
“Thằng nhóc, mày có biết không? Thứ nhà họ Hoàng không thiếu nhất chính là tiền! Mặc dù mày là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng mày có thể điều động bao nhiêu tài chính?”
“Mày có biết tao đã chuẩn bị bao nhiêu tiền cho cuộc đấu giá này không?”
“3000 tỷ! Một mảnh đất giá 300 tỷ , tao chuẩn bị hẳn 3.
tỷ, mày lấy cái gì tranh giành với tao?”
“Tao đã điều tra qua, tài chính mà tập đoàn Nhạn Chấn có thể điều động tối đa chỉ có 3000 tỷ, nhưng mày cũng không có cách nào một lần điều động được 3000 tỷ.”
“Mày nói cho tao biết, mày lấy cái gì tranh giành với tao?”
Hoàng Chính cười lớn nói.
Dương Chấn chỉ cười lạnh một tiếng: “Anh thật sự cho rằng, tôi muốn dùng tiền, chỉ có thể điều động từ tập đoàn Nhạn Chấn hay sao?”
“Ý mày là sao?”
Hoàng Chính thu lại nụ cười, bỗng nhiên có một cảm giác không tốt.
“Đợi lát nữa anh sẽ biết!”
Dương Chấn cười nhạt, bước vào tòa nhà Long Đằng.