CHƯƠNG 397: ANH ĐANG Ở ĐÂU
Sự lo lắng của Dương Chấn không phải không có đạo lí.
Dù sao, nhà họ Diệp của Yên Đô Bát Môn đã phái Diệp Mạn đến Giang Bình tìm anh rồi.
Đây không phải là nhà họ Diệp đang muốn nắm giữ Giang Bình sao?
Hơn nữa những thứ này vẫn chỉ là ngoài mặt, trong tối những gia tộc kia có hành động gì hay không thì vẫn chưa biết được.
“Cậu Dương không cần quá lo lắng, bây giờ Giang Bình về cơ bản đã do cậu nắm giữ rồi, nếu không phải Hiệp hội Võ đạo thì cũng sẽ không có hội võ Giang Bình gì đó đâu.”
“Hoặc là, hội võ ba ngày sau, cậu trực tiếp từ bỏ tham gia là được.”
“Bây giờ, cậu đã trở thành Giang Bình vương, Hiệp hội Võ đạo có tư cách gì để kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu chứ?”
Thái độ của Hàn Khiếu Thiên đối với Dương Chấn là vô cùng cung kính, cũng vô cùng tin tưởng.
Đây không phải là mù quáng, mà là ông ta đã tìm hiểu và công nhận thực lực của người bảo vệ biên giới phía Bắc.
Nghe lời Hàn Khiếu Thiên nói, Dương Chấn lắc đầu: “Nếu Hiệp hội Võ đạo muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vậy tôi cứ dốc hết sức là được!”
“Lần này, tôi có thể từ chối thử thách của bọn họ, nhưng sau này sẽ còn có Hiệp hội Võ đạo thứ hai, Hiệp hội Võ đạo thứ ba, tôi cũng không thể lần nào cũng làm kẻ câm được chứ?”
“Nếu muốn chiến, vậy thì chiến! Cho bọn họ một bài học sâu sắc, cũng để bọn họ và nhà họ Diệp biết, cho dù là Yên Đô Bát Môn cũng không thể ngông cuồng tùy ý ở Giang Bình được!”
Dương Chấn bình tĩnh nói, giọng nói vang dội.
Hàn Khiếu Thiên nghe xong, nhiệt huyết bừng bừng, trong lòng dậy sóng, kích động nói: “Cậu Dương nói đúng, nếu bọn họ đã muốn chiến, vậy cho bọn họ bị đả kích nặng nề một lần, cũng để bọn họ hiểu rõ bản thân mình đang ở đâu!”
Lúc Dương Chấn về đến Vân Phong Chi Đỉnh thì đã là hai giờ sáng rồi.
Anh rón rén trở về phòng, đang chuẩn bị lên giường thì nghe thấy Tần Nhã nói: “Về rồi à!”
Lúc này Dương Chấn mới nhận ra, Tần Nhã vẫn chưa ngủ.
“Cạch!”
Tần Nhã bật đèn ở đầu giường lên, hai mắt đầy tơ máu nhìn thẳng Dương Chấn.
Tiếu Tiếu đã ngủ rồi, tư thế ngủ vô cùng ngang ngược, nằm thành hình chữ đại hiên ngang trên giường.
Sắc mặt Dương Chấn tỏ vẻ hối lỗi, anh nói: “Xin lỗi, lại khiến em lo lắng rồi!”
Tần Nhã lắc đầu, thấu hiểu lòng người nói: “Nếu anh muộn như vậy mới về nhà thì chắc chắn là có lí do của anh.”
Nghe lời Tần Nhã nói, Dương Chấn thấy vô cùng cảm động.
Nhưng có một số chuyện anh sợ Tần Nhã lo lắng nên không tiện nói cho cô, chỉ có thể lựa chọn che giấu.
Tắm rửa xong, Dương Chấn chui vào chăn, ôm chặt lấy Tần Nhã từ phía sau.
Cơ thể Tần Nhã khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, trong lòng chỉ cảm thấy yên bình.
Rất nhanh, tiếng ngáy nhẹ vang lên, Tần Nhã đã ngủ rồi.
Trong lòng Dương Chấn tràn đầy áy náy và tự trách, vốn tưởng rằng lần này trở về có thể khiến vợ con trải qua một cuộc sống yên bình, hạnh phúc, nhưng không ngờ, phiền phức lại kéo đến hết lần này đến lần khác.
Vốn anh không định đi đến vùng đất thị phi Yên Đô kia nữa, nhưng nghĩ đến những gì anh và mẹ từng trải qua, anh lại không thể không đi Yên Đô.
Giờ đây, kẻ địch mà anh phải đối diện càng lúc càng mạnh, trong số Yên Đô Bát Môn đã có vài nhà xuất hiện, cùng với Hiệp hội Võ đạo cũng xem như là hoàn toàn đối đầu nhau rồi.
Sau này, bên cạnh anh, nguy hiểm sẽ chỉ càng ngày càng nhiều.
Trước đó lúc ở trên xe Hàn Khiếu Thiên, điều anh lo lắng không phải kẻ địch quá mạnh, mà là sợ vợ con mình sẽ bị liên lụy.
Im lặng một lúc lâu, anh soạn một tin nhắn rồi gửi đi: “Ngày mười lăm tháng tám, buộc phải về Giang Châu!”
Một đêm yên bình, sáng sớm hôm sau, giống như mọi ngày, Dương Chấn đưa con gái đến trường mẫu giáo, rồi lại đưa Tần Nhã đến tập đoàn Tam Hòa.
Chỉ là xe vừa mới dừng ở cửa tập đoàn Tam Hòa thì đã nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen cũng dừng ở cửa công ty.
Còn có một người trung niên đứng bên cạnh chiếc xe.
Quan trọng là, người trung niên này, Dương Chấn mới gặp vào ngày hôm qua.
“Sao bà ta lại đến rồi?”
Dương Chấn cũng nhìn thấy người trung niên, sắc mặt có chút khó coi.
Một tia sáng sắc bén lướt qua trong ánh mắt Dương Chấn, hôm qua lúc Diệp Mạn muốn nói với Tần Nhã về thân phận của bà ta thì bị Dương Chấn cản lại, hôm nay lại tới, chẳng lẽ vẫn không chịu bỏ qua sao?
“Anh đi với em!”
Dương Chấn nói xong rồi xuống xe trước.
“Tổng giám đốc Tần, tôi đợi cô lâu rồi!”
Dương Chấn và Tần Nhã vừa xuống xe, Diệp Mạn cũng xuống xe theo, Lương Tiến đi theo phía sau bà ta, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Dương Chấn.
Mỗi khi gặp Dương Chấn, Lương Tiến đều cảm thấy người mà mình đối đang đối diện không phải một con người, mà là ác quỷ đến từ địa ngục.
Còn Dương Chấn lại không nhìn ông ta lấy một cái, híp mắt nhìn Diệp Mạn.
“Bà tìm tôi làm gì?”
Sắc mặt Tần Nhã vô cảm nói, thái độ không hề thân thiện.
“Tổng giám đốc Tần, hôm nay tôi đến là để xin lỗi cô, hôm qua, quả thực là tôi quá đáng, không nên nói tập đoàn Tam Hòa một phân tiền cũng không đáng như vậy, cũng không nên hung dữ với cô, xin lỗi!”
Sắc mặt Diệp Mạn đầy vẻ hối lỗi nói, dáng vẻ vô cùng chân thành.
Gương mặt Tần Nhã hiện vẻ kinh ngạc, cô hoàn toàn không ngờ được Diệp Mạn lại xin lỗi mình.
Dương Chấn lại chế giễu nói: “Bà Diệp, xin lỗi thì thôi đi, sau này bà có thể không đến làm phiền vợ tôi nữa, bọn tôi đã rất cảm kích rồi!”
Diệp Mạn nhìn Dương Chấn với ánh mắt sâu xa, nói: “Cậu Dương, hiểu lầm của cậu đối với tôi quá lớn rồi, chuyện trước kia, thật sự là vô cùng xin lỗi!”
Nói xong, Diệp Mạn đột nhiên quay người lên xe.
Sau khi Lương Tiến nhìn Dương Chấn thì cũng lên vị trí lái xe, lập tức lái xe rời khỏi đây.
Hành động lần này lại khiến Dương Chấn cảm thấy có chút bất ngờ, vốn tưởng rằng người phụ nữ này xuất hiện ở cổng tập đoàn Tam Hòa lúc này, cho dù không phải để nhận người thân với Tần Nhã thì cũng có chuyện khác.
Nhưng không ngờ, bà ta thật sự đến chỉ để xin lỗi, rồi đi luôn.
“Chồng, có phải chúng ta quá đáng lắm không?”
Tần Nhã có chút không nhẫn tâm hỏi.
Dương Chấn lắc đầu: “Người phụ nữ này, vốn đến từ Yên Đô, lại là chủ tịch của tập đoàn Hồng Mạn, hiển nhiên không phải người bình thường, ai biết được bà ta muốn làm gì, em vẫn nên tránh xa bà ta một chút thì tốt hơn.”
Tần Nhã không nói gì, chỉ nói: “Bên em không còn chuyện gì nữa, anh cũng đi làm việc đi!”
“Được, tan làm anh đón em!”
Sau khi Dương Chấn tạm biệt Tần Nhã thì trở về tập đoàn Nhạn Chấn.
Cùng lúc này, trong chiếc xe Mercedes-Benz màu đen.
Lương Tiến lên tiếng hỏi: “Bà chủ, bà làm như vậy, thật sự có thể tiếp cận cô Tần sao?”
Diệp Mạn cười khẩy: “Mọi thứ của con gái tôi, tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay, con bé hay mềm lòng, tình huống ngày hôm qua, con bé chắc chắn sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng hôm nay tôi đích thân đến tận nơi nói xin lỗi, cho dù không thể khiến con bé lập tức tha thứ cho tôi, thì cũng có thể hòa hoãn mối quan hệ giữa hai chúng tôi.”
Nghe vậy, Lương Tiến thầm kinh ngạc trong lòng.
“Bà chủ, phía bên cô Diệp nên làm thế nào?”
Lương Tiến đột nhiên hỏi.
“Đến Giang Châu cũng mấy ngày rồi, tôi vẫn chưa gặp đứa cháu gái rẻ tiền này, đã đến lúc nên gặp rồi.”
Diệp Mạn nhếch môi, nở một nụ cười khinh bỉ.
Nói xong, bà ta lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc: “Tình Nhi, cô đã đến Giang Châu rồi, bây giờ cháu đang ở đâu? Cô đi tìm cháu.”
Hai mươi phút sau, trong căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Giang Châu, Diệp Mạn gặp được Diệp Tình Nhi.
Diệp Tình Nhi, hai mươi tư tuổi, người phụ nữ xinh đẹp nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Diệp ở Yên Đô.
Đại học và thạc sĩ đều học ở nước ngoài, tháng sáu năm nay mới tốt nghiệp trở về nước.
Nhưng là con cháu của gia tộc lớn, liên hôn là lựa chọn duy nhất của cô.
“Cô!”
Lúc Diệp Tình Nhi nhìn thấy Diệp Mạn, chỉ nhàn nhạt chào một tiếng, rồi quay người đi vào phòng.
Diệp Mạn cười bước theo, ngồi xuống bên cạnh Diệp Tình Nhi, gương mặt dịu dàng nói: “Tình Nhi, cháu bài xích việc liên hôn của gia tộc như vậy sao?”
Sắc mặt Diệp Tình Nhi khổ sở, cô lắc đầu: “Cô, cô không cần khuyên cháu, trong lòng cháu đã có tính toán từ lâu, đời này, trái tim của cháu chỉ thuộc về người đàn ông kia! Ngoài anh ấy ra, cháu không gả cho ai hết!”
Trong ánh mắt của cô tràn ngập vẻ kiên định.
Còn Diệp Mạn lại thấy vô cùng kích động.
Nhà họ Diệp chỉ định, đối tượng liên hôn của Diệp Tình Nhi chính là Giang Bình vương.
Nhưng Diệp Mạn đã có tính toán của mình, muốn Tần Nhã và Giang Bình vương ở bên nhau.
Bây giờ, Diệp Tình Nhi càng phản kháng, đối với bà ta mà nói sẽ càng có lợi.
Cho dù như vậy, bà ta vẫn không thể tỏ ra là chiều theo ý của Diệp Tình Nhi được, mà bày ra dáng vẻ khuyên bảo hết lời nói: “Tình Nhi, đây là nhiệm vụ của gia chủ, cháu buộc phải hoàn thành, nếu không, nhà họ Diệp sẽ không còn chốn dung thân cho cháu!”
“Không là không! Cháu vốn cũng không cần đòi thứ gì của gia tộc cả.”
Diệp Tình Nhi tỏ vẻ không cần nói.
Diệp Mạn còn muốn khuyên nhủ tiếp, Diệp Tình Nhi đã có chút mất kiên nhẫn, nói: “Cô, cháu hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát!”
Nghe vậy, Diệp Mạn thở dài một hơi, đứng dậy: “Vậy cô đi trước đây, đợi cô tìm được Giang Bình vương thì sẽ liên lạc với cháu!”
Sau khi Diệp Mạn rời đi, trong tay Diệp Tình Nhi đột nhiên xuất hiện một tấm ảnh, màu sắc đã phai nhạt.
Trên tấm ảnh là một thanh niên mặc quân trang, hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn đầy nhanh nhẹn.
“Anh, rốt cuộc đang ở đâu?”
Đôi mắt Diệp Tình Nhi ẩm ướt, nắm chặt bức ảnh, nỗi nhớ nhung trải đầy trong mắt.
Nếu như Diệp Mạn nhìn thấy tấm ảnh này, chắc chắn sẽ sốc đến mức không thể nói thành lời.
Bởi vì, người thanh niên này bà ta mới gặp, chính là Dương Chấn!